Diệt Tộc


Người đăng: tieudieu1997

Cách xa lãnh địa Thú Hoàng khoảng ngàng dặm về phía đông của lãnh địa có một
bóng người đạp không mà tới.Đó là một lão già lưng còng trên tay cầm một cây
gậy dùng để chóng đở.Nếu nhìn kĩ một bước của lão cách khoảng vài chục dậm,có
thể hình dung’’Súc Địa Thành Thốn’’.Đạp không vài bước lão đã tới đỉnh của
cung điện Thú Hoàng

Xung quanh cung điện các tộc Yêu Vương vẫn hoạt động bình thường.Không khí
xung quanh vẫn ồn ào bình thường như mọi ngày.

Trong một căn phòng dưới lòng đất của cung điện.Tiêu Phàm và Tiêu Nhị đang thì
thầm gì đó khuôn mặt cả hai rất ngưng trọng

-Đại ca.Ta nghe nói có một lão già đang truy tìm hành tung của Phụ Thân chúng ta

-Ta biết

-Đệ không biết lý do gì mà lão tìm phụ thân chúng ta nhưng đệ biết một điều chắc chắn là lý do không tốt.

Tiêu Phàm đứng một bên nghe Tiêu Nhị nói trầm ngâm.Hắn biết trước điều này
trước sau gì cũng xảy ra.Phụ Thân hắn lúc xưa là một người đi đâu cũng gây thù
chuốc oán.Lúc còn trẻ phụ thân hắn ước mơ trở thành một đại trượng phu chính
nghĩa luôn giúp cái chính giết lấy cái ác.Thành ra làm tất cả các cường đạo
những người khác bất mãn.Do phụ thân hắn là một vị Tôn Giả nên cũng không ai
dám nghỉ báo thù.Nhưng khi phụ thân hắn mất do tuổi thọ hao hết thì những
người năm xưa mà phụ thân hắn gây nên bất mãn luôn tới gây sự.Dù sao hắn cũng
là một vị Hoàng Giả Cảnh giới có thể chứng nhiếp đi ý nghĩ báo thù của một số
người.

Nhưng lần này hắn biết có vược qua lần này được không cũng do ý trời.Qua một
số lời kể của những vị Thú Hoàng khác quanh đây hắn biết một điều rằng lão già
này là một vị Tôn Giả Cảnh Giới.Tôn Giả cảnh giới không phải một vị Hoàng Giả
như hắn có thể đánh thắng.

Bổng nhiên một cỗ uy áp bao trùm xung quanh.Hắn và Nhị đệ đồng thời ngẩn đầu
nhìn lên xuyên qua cung điện nhìn thấy trên trời lơ lững một lão già.Tiêu phàm
biến sắc quát Tiêu Nhị :

-Tập hợp những đứa trẻ lại cử một người trong chúng ta đưa bọn nó đi!!

Vừa quát hắn vừa bước ra cung điện bay lên bầu trời đối mặt với lão già.Xung
quanh hắn bát đại Vương giả có mặt’’Hổ Vương,Hầu Vương,Mãng Vương,Thanh Điểu
Vương,Hải Vương,Kỳ Vương,Tử Vương’’.Tiêu Phàm đối mặt với lão già bình tĩnh
chắp tay nói :

-Tiền bối đại giá quang lâm,vãn bối Tiêu Phàm Thú Hoàng ở đây không kịp đón tiếp từ xa mong tiền bối rộng lượng tha thứ

Lão già nhìn Tiêu Phàm nói :

Ngươi là Tiêu Phàm con trai của Tiêu Chiến!!

Tiêu Phàm đã lường trước được sẽ như thế này nên khuôn mặt vẫn bình tĩnh đáp :

-Tiêu Chiến là phụ thân của vãn bối…

Lão già không quan tâm tới âm thanh của Tiêu Phàm lại nói tiếp :

-Năm xưa phụ thân ngươi cướp từ tay ta một thứ.Một giọt máu.Giọt máu đó rất quan trọng với chủ nhân nhà ta.Nếu ngươi có thể đưa ra giọt máu đó cho ta thì ta có thể tha tội chết cho các ngươi…

Tiêu phàm biến sắc.Hắn không ngờ lão già này nói tới là giọt máu mà hắn đã
truyền cho Tiêu Phong.Hắn đang lo lắng thì Hổ Vương đột nhiên ghé vào tai hắn
:

-Thú Hoàng vĩ đại.Chúng ta không thể làm gì cho Thú Hoàng đại nhân.Chúng ta chỉ mong thú Hoàng Đại nhân biết rằng chỉ cần là mệnh lệnh của thú Hoàng thì chúng ta nhất định nghe theo

Tiêu Phàm đột nhiên ngẩn người,hắn quay lại xem những vị Thú Vương dưới trướng
hắn lâu nay.Hắn biết những vị Yêu Vương không muốn hắn phải khó sử nên mới làm
vậy.Bởi trong lòng hắn,hắn không muốn giao Tiêu Phong ra đứa trẻ mà lâu nay
hắn xem như là con ruột.

Hắn nhìn tất cả như muốn in những hình bóng này vào sâu tong tâm trí.Bởi hắn
biết khi hắn trả lời lão già thì đây là lần cuối mà hắn có thể nhìn thấy những
Yêu Vương này.Hắn cắn răng quay đầu lại đối mặt với lão già:

-Giọt máu đó vãn bối không biết

Vừa dứt lời một cổ uy áp kinh khủng áp lên người Tiêu Phàm với những người
xung quanh :

-Ngươi đang đùa với ta.Nếu vậy tất cả các ngươi nên chết hết đi!!!!

Lão già vừa nói vừa đánh một chưởng về phía bọn người Tiêu Phàm.Tiêu Phàm cảm
nhận được một cổ năng lượng mạnh mẽ truyền ra từ cú chưởng.Không một dấu hiệu
trên tay Tiêu Phàm cầm một thanh đao bổ về phía chưởng ấn đang rơi xuống.Đao
khí và chưởng va chạm vào nhau từng đạo đao khí nứt nẻ,chênh lệnh về cảnh giới
không gì bù đấp được.

Chưởng ấn vẫn cứ rơi xuống.Khi chưởng ấn rơi xuống càng lúc càng gần Tiêu Phàm
trong ngực đột ngột đâu đớn.Hắn không suy nghỉ gì quay lưng lại mặt cho chưởng
ấn cứ rơi.Sau lưng hắn Bát đại Thú Vương mỉm cười về với hắn,nụ cười thỏa mãn
:

-Thú Hoàng chúng ta quá yếu không thể giúp gì được cho Thú Hoàng hôm nay vì bảo vệ Tiêu phong chúng ta nguyện lấy thân này báo đáp thú Hoàng

-Từ lâu chúng ta đã không còn xem Tiêu Phong là người ngoài.Hắn có tư chất rất tốt.Thú Hoàng ngài hãy đem hắn trốn xa chờ ngày thành Tôn lại báo thù cho chúng ta

-Bạo!!!!!!!!!

Một Tiếng nổ lớn vang lên.Chưởng ấn rơi xuống không thấy đâu.Để lại một vùng
trống không.Có một bóng người đang từ từ đứng dậy trên tay còn cầm một thanh
đoản đao.Không ai khác đó là Thú Hoàng.Nhưng hiện tại Thú Hoàng đã mất gần hết
sức.Hắn xoay quanh như muốn tìm muốn nhìn thấy gì đó.

Lão già ở trên trời thấy Thú Hoàng vẫn chua chết nheo mắt lại.Một tay giơ
lên.Không một tiếng báo trước xuất hiện một thanh kiếm chém tới.Lão già hốt
hoảng một thoáng rồi lại bình tĩnh.Lão đưa tay kẹp lấy thanh kiếm.Thanh kiếm
chỉ tiếng thêm một chút lại dừng lại giữa hai ngón tay của ông ta.

Lão già nhìn xuống phía dưới đã không thấy Thú Hoàng đâu,khóe miệng nhích lên
nụ cười lạnh

Trên từng táng cây Tiêu Nhị ôm lấy Tiêu Phàm chạy như bay :

-Đại ca tỉnh lại tỉnh lại

-Chết hết rồi chết hết rồi.HaHa

Tiêu Nhị nhìn Tiêu Phàm như vậy không biết nói gì chỉ ôm chạy như bay.Chạy một
đoạn trước mặt hắn hiện lên một bóng người,chớp mắt một thanh kiếm tới trước
chân mầy của hắn đâm xuyên qua.Mắt hắn từ từ nhắm lại,chỉ kịp thốt ra một
tiếng ‘’Đại Ca’’

Khi cả hai rớt xuống mặt đất Tiêu Phàm đột ngội bừng tỉnh.Hắn nhìn trước mặt
Nhị đệ của hắn đang nhắm mắt,trên đầu in dấu một thanh kiếm xuyên qua.Hắn nhắm
mắt lại,lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy.Khi hắn ngẩn đầu lên nhìn
lão già đang đi tới một khí tức kinh hồn từ người hắn phát ra.Từ Hoàng Giả sơ
kỳ,Trung Ky rồi đến Hậu Kỳ mới dừng lại

-Thú vị.Thiêu Đốt Linh Hồn.Nào lại đây cho ta xem ngươi mạnh như thế nào??

Tiêu Phàm không để ý đến những lời lão già nói.Hắn bay lên giơ cao thanh đao
trong tay,sau lưng hắn bỏng nổi lên một hình bóng mờ cũng cầm đao.Hắn hét lớn
:

-Liệt Địa

Đao chém xuống,bóng mờ sau lưng cũng lấy đó chém xuống.Uy áp bao phủ lão già
làm lão cảm thấy một tia uy hiếp.Không suy nghỉ lão lấy ra một cây Thương chợt
đâm tới :

-Thương Giáng

Một đạo thương nhanh xuyên thủng uy áp đâm về Tiêu Phàm.Cây Thương lấy tốc độ
cực nhanh xuyên thủng người Tiêu Phàm mang theo Tiêu Phàm cấm xuống.Khi bị
Thương đâm xuống hắn chỉ còn lấy một hơi thở thì có âm thanh quen thuốc truyền
tới :

-Kho…Không…Khoonggg!!!!!!!Phụ Thân Không!!!!!

Tiếng la thấu trời.Khi nghe được âm thanh đấy Tiêu Phàm mỉm cười trên tay bảo
đao rớt xuống….


Phong Ma Đế - Chương #5