Huyết Mạch,ma Đao


Người đăng: tieudieu1997

Ở một nơi nào đó rất xa Thiên Vũ Đại Lục sâu trong một ngọn núi.Có một vật nào
đó đang run rảy kịch liệt,những vết đất đá bám vào đang từ từ nứt ra.Giống như
cảm nhận được sự phẫn nộ trong tiếng thét dài của Tiêu Phong.Nó càng kịch liệt
run rảy.

Một nổ vang lên,ngọn núi nứt ra kèm theo một vật lao ra từ sâu trong ngọn núi
lơ lửng trên trời.Nó cứ lơ lửng như vậy một hồi rồi trực chỉ một hướng bổng
dưng biến mất rồi lại hiện ra cách ngọn núi vài ngàn dậm.Nếu để một vị Đại đế
nhìn thấy được thì sẽ rất khiếp sợ.Bởi vật kia không phải là bay mà dùng sức
mạnh cưởng ép xé rách không gian để thuấn di.Dù có là Đại Đế cũng không thể
làm được như vậy.

Cũng ở một chỗ cách ngọn núi vài vạn dậm,ở đây có một hang động.Trong hang
động có một đôi mắt nhìn vào vật kia bay đi thì thầm một câu :

-Hắn đã trở lại…

Cách xa khỏi Thiên Vũ đại lục,nơi đây là một không gian khác.Xung quanh đây
chim chóc hát líu lo,cây cỏ xum xuê,như là một nơi chỉ dành cho Tiên nhân
ở.Trên một dòng sông có một cung điện được xây nên.Trong cung điện một vị mặc
áo bào màu vàng,trên áo thêu mấy con rồng đang ngồi trên ngai vàng.Dưới chân
là một đám người đang quỳ lạy.

Bổng cảm nhận dị dạng dì đó vị này bổng dương mắt về một hướng như muốn thấy
gì đó.Xong người đó đối với xung quanh nói :

-Thiên Binh.Đi điều tra xem chuyện gì xảy ra?

Tiếng nói vừa dứt xung quanh truyền đến âm thanh :

-Thuộc hạ tuân lệnh!

Cũng ở một nơi khác có một lão già đang đứng trên đỉnh của một cái cây.Lão
nhìn về phương hướng mà vật kia đang lấy tốc độ bay đi thở dài :

-Các ngươi tự cầu phúc cho tốt.Nếu là hắn thì có thể có cơ hôi.Nhưng nếu không phải là hắn thì tai nạn sắp đến với Thiên Giới…haizz…

Lão già cảm nhận từ trên trời áp lực kinh khủng.Hắn không biết là ai mới làm
cho một vị Tôn Giả như hắn áp lực như vậy.Lão định mở miệng nhưng tiếng nói
không thốt ra được.Bởi lão thấy không phải là do người gây ra mà là một thanh
Đao.

Thanh Đao này từ trên trời hạ xuống.Nhìn thanh đao này rất bình thương như
những thanh đao khác.Khác ở chỗ giữa chui đao có đính một vật.Lão không dám dò
xét thanh đao này là của ai,cho dù đó là ai đi nữa lão cũng biết mình không
thể đánh thắng được.Bởi áp lực cây đao mang đến cho lão mãnh mẽ vượt xa khỏi
chủ nhân của lão mang đến.Chủ nhân của Lão là một vị Đại thánh chỉ một bước
nữa thì có thể thành Đế.

Khi lão nghỉ đến Đế về sau thì mô hôi sau lưng của lão càng lúc càng
nhiều.Xong lão nghỉ đến điều gì khuôn mặt đầy hoảng sợ quay mặt về dưới đất
nhìn Tiêu Phong :

-Là hắn.Tất cả điều này sảy ra bơi tiếng hét của hắn…!!!!

Tiêu Phong không biết chuyện gì sảy ra ở bên ngoài.Trong đầu hắn bây giờ chỉ
có giết.Hắn muốn báo thù,hắn muốn giết hết người làm ra chuyện nay.

Khi mà Thanh Đao xuất hiện.Sau trong đàn điền hắn.Giọt tinh huyết năm xưa mà
Thú Hoàng truyền vào đột nhiên rung động mạnh.Giọt tinh huyết bổng nhiên xoay
tròn,phá vở phong ấn mà Thú Hoàng năm xưa tạo ra.Lấy một tốc độ cực nhanh chạy
khắp cơ thể của Hắn.Những sức mạnh còn xót lại trong cơ thể hắn nhanh chóng
hòa tan.

Giọt máu lan tỏa quanh cở thể hắn đã thông các mạch.Làm hắn từ Phàm nhân trung
kì đến Phàm Nhân Viên Mãn.Còn không dừng ở đó,từng tia máu bao quanh lấy lục
phủ ngũ tạng của hắn như là một màng chắn vậy.

Những màng sương xung quanh càng lúc cang nhiều.Đột nhiên những màng sương khí
âm u đó tràn vào cơ thể Tiêu Phong.Càng lúc càng nhiêu.Ở trên cây đao như cảm
nhận được sự biến dạng của Tiêu Phong bổng run lên dữ dội.

Sau một khắc,một đôi mắt đỏ nhìn lên lão già.Lão nhìn thấy trong đôi mắt không
có lòng trắng chỉ có một màu đỏ ngầu như máu vậy.Trong đôi mắt lão nhìn thấy
một người quay lưng lại với lão.Xung quanh người ấy là một núi thi thể chồng
chất lên.Người ấy bổng quay lưng lại nhìn lão với một đôi mắt máu mỉm cười với
lão.

Lão hoảng sợ không giữ được thằng bằng từ trên trời rớt xuống đất.Hình ảnh đó
cứ lơ vơ trong đầu lão.Không kịp định hình thì lão lại nghe âm thanh lạnh lùng
truyền tới :

-Đao Đến…

Lão muốn hét lên bởi cây đao mang đến áp lực kinh khủng cho lão bổng thuấn di
nằm trên tay người thanh niên.Lão biết mình đã chạm vào một quái vật.Quái vật
này không phải là người mà lão có thể chiến thắng.Lão muốn sông,cắn răng lấy
từ trong túi áo một tấm lệnh bài.Lệnh bài này chưa một luồng phân thân của chủ
nhân.Không bất đắt dĩ lão không muốn sử dụng.Lão nhìn trước mặt người thanh
niên tiến tới hét lớn :

-Ngươi…Ngươi…đừng tới gần.Chủ nhân nhà ta là Đại Thánh nêu ngươi tới gần đừng trách ta bóp nát lệnh bài này.

Mồ hôi trên người lão ra như mưa.Lão chỉ mong người thanh niên trước mặt này
vẫn biết sợ.Bởi lão không muốn dùng thứ này chút nào.

Như cảm ứng được nổi lòng của Lão.Thanh niên trước mặt lão dừng lại.Nội tâm
của lão thở ra một hơi thì bổng người thanh trước mặt ngẩn đầu lên từ từ đối
với lão mở một nụ cười.Nụ cười mà lão đã thấy từ người kia.Lão hét lớn lấy hết
sức lực bóp vở lệnh bài.

Lênh bài vở nát lấy tốc độ nhanh tụ tập lại thành một bóng người.Người đó
không nhìn ra mặt mũi chỉ có một hình bóng nhưng có thể cảm nhận được áp lực
khí thế của bóng người này mạnh hơn lão già.

Bóng người đưa tay ra muốn chụp lấy Tiêu Phong.Tiêu Phong mặt cho bàn tay đến
trước mặt mình.Khi bàn tay sắp chộp lấy Tiêu Phong,hắn bổng đôi thanh đao lên
trời,bàn tay nắm lại tung ra một đấm.

Khi cú đấm tới gần bàn tay thì Tiêu Phong mỉm cười.Trên người Tiêu Phong khí
thế như thủy triều tăng lên.Càng lúc càng mạnh.Lão già nhìn thấy khí thế trên
người của Tiêu Phong càng lúc càng tăng như không có điểm dừng vậy.

Tiếng nổ vang lên,bụi mù tản đi nhưng trước mắt lão chỉ thấy thanh niên kia
vẫn tiếng tới còn phân thân của Chủ nhân thì đã không thấy đâu.Một Quyền,lão
không thể tưởng tưởng được một quyền đánh tan phân thân của Chủ nhân.Khi lão
định hình lại thì Tiêu Phong đã tới trước mặt lão.Lão run rẩy chỉ Tiêu Phong :

-Ngươi…Ngươi...là ai??

-Ta là ai?Người đời gọi ta với rất nhiều cái tên nhưng ta vẫn thích nhất một cái tên…Ma Đế Tu La


Phong Ma Đế - Chương #7