Kẻ Thông Minh


Người đăng: phevuongtranthien

Có một thứ thú vị mà khi là người Việt Nam đọc truyện Nhật sẽ ít khi để ý hay
biết. Mà chỉ khi biết tiếng Nhật, ngồi lẩm bẩm lại tên nhân vật lại thấy thú
vị.

Dekisugi Hidetoshi. Hidetoshi mang nghĩa là người xuất chúng. Còn Dekisugi lại
là một cách chơi chữ của dekisugiru, tức là không gì không làm được. Tức là
“con nhà người ta”

Nhưng nếu như được hỏi, có ưa thích con nhà người ta không, thì căn bản là
không tên học sinh sinh viên nào ở Việt lại ok trước điều đó. Nhưng muốn nhìn
cái mặt của thằng “con nhà người ta” đó ngoài đời, thì đúng là rất mong muốn.

Nhưng gặp thì gặp rồi, tuy vậy, hắn vẫn có vài thứ cần thiết cần gặp Dekisugi
để giải quyết, đặt biệt là vấn đề không-thời gian trước mắt. Người thông minh
nhất bộ manga rất có thể là Dekisugi, nên việc hỏi cậu ta là đúng người nhất.
Hơn nữa, kẻ thông minh, nên thân, không nên là địch.

Hắn rảo bước, bỗng nhiên nảy ra trong đầu vài thứ ý tưởng gender bender.

Kiếp trước hắn đam mê nhất lại là thể loại này, hắn thấy rất thú vị khi nhìn
nhân vật nam hóa thành char nữ dễ thương, xinh xắn và đặc biệt là… loại 3 vòng
ổn thỏa. Thể nhưng, thời gian không nhiều, nên hắn toàn dành cho học và tập
thể lực, một tuần mới đọc một lần.

Giả dụ như có Doraemon tới, có nên thử chỉnh sửa vài thứ. Hắn âm thầm nghĩ.

-Haha, thôi kệ đi, không nên lắm.

Hắn tới nhà Dekisugi từ lúc nào không hay.

Căn nhà đẹp hơn bình thường một tí. Hắn bấm chuông, Dekisugi ra mở cửa. Thái
độ cậu ta rất thân thiện và hiếu khách. Đúng là một người Nhật mẫu mực.

-Nobita, cậu tới chơi à?

-Ừ, tiện đi ngang mà thôi. Tớ có vài vấn đề cần hỏi cậu được chứ?

-Được thôi, tớ sẽ giúp hết sức.

Dekisugi mời Nobita vào. Hai “cậu bé” leo lên lầu, dekisugi khẽ nói:

-Hôm nay không tiện, ba mẹ tớ đang ngủ trưa một tí.

Đúng là Dekisugi, chắc hẳn cậu ta cũng vừa ngủ trưa, nhưng ra chào đón hắn
không hề nhăn mặt. Kiểu người biết kiểm soát cảm xúc.

Hắn là kẻ rất thích quan sát. Dekisugi điển trai, thậm chí là đồ mặc ở nhà,
cũng đơn giản nhưng dễ nhìn. Căn nhà sạch sẽ, gọn gàng. Căn phòng cậu ta là
thứ sáng chói nhất cả căn nhà không hề có chút bụi, mọi sách vở nằm lên một
chiếc kệ to đến kinh khủng. Và một chiếc bàn học kê gần cửa sổ.

Thậm chí cả chiếc giường vừa ngủ cũng rất sạch sẽ, thậm chí có cả hương thơm.
Vài thứ dễ thương đặt gần bàn và trên giường….. Hắn nhận ra có chút không biết
nên nói thế nào. Thôi kệ đi, chắc là mình lại nghĩ nhiều rồi, tên này không có
bị nữ tính nhỉ.

-Cậu có hứng thú vũ trụ chứ?

Dekisugi thầm nghĩ, đây có lẽ là một câu dò hỏi đi, hắn rất bất ngờ, nhưng
cũng đáp. (vì hắn không nghĩ Nobita sẽ hỏi được)

-Có chứ, tớ dành chút thời gian mỗi ngày để nghiên cứu thiên văn học.

(thời gian cậu ta bắt đầu làm vậy là từ năm lên 4)

-Câu chuyện của Einstein cũng thú vị nhỉ, tình cờ đọc được, cậu có nghĩ là sẽ có thể không? Việc một anh chàng sẽ không già đi khi di chuyển với tốc độ ánh sáng và khi trở lại thì mọi người thân đã già rồi.

-Đó là điều hợp lí trên lí thuyết. Không thời gian sẽ là tương đối, nếu vật nào chuyển động tốc độ ánh sáng, thì có thể làm được.

-Bỏ qua việc tốc độ đi, vậy thời gian thì sao, có cách gì quay ngược thời gian chứ?

-Gần như là không, cả Stephen Hawking cũng từng nêu ra vài nghịch lí. Nhưng giả dụ như vậy, thì có thể ta đang sống trong một nhánh khác đi của thời gian.

-Tức là cậu tin và “Multiple Universes”?

-Rất có thể.

-Nếu bài toán đặt ra, là việc ta cố gắng can dự vào một thời điểm quá khứ đi, nhưng làm sao biết chắc là ta đang sống đúng nhánh của thực tại.

-Cái này.

Hắn cười, thôi không hỏi thăm dò vớ vẩn nữa.

-Tớ kể cậu một câu chuyện viễn tưởng nhé. Nhưng đây là một trò chơi. Hãy thử bắt lỗi sự vô lí trong câu chuyện.

-Có một thế giới, có một thằng nhóc lười, học dốt, yếu nhớt, rất tuyệt vọng cuộc sống. Cậu ta gặp được một con robot kì lạ có thể giúp cậu ta vượt qua được mọi việc. Đó là món quả từ cháu ruột. Cậu, con robot ấy, cùng mọi người trở thành bạn thân. Những thứ phát minh con robot ấy đem theo thật sự như ma thuật. Thay đổi cả quỹ đạo cuộc sống cậu ấy

Sau này con robot ấy đột ngột ngừng hoạt động

Hắn uống một ngụm nước, rồi lại nhẹ nhàng kể.

Đứa bé đó rất buồn, cậu ta tìm mọi cách nhưng không thể. Người của tương lai
ngăn cậu ta,không cho phép cậu ta đến tương lai tìm lại cách giải quyết. Rồi
cậu bé đỏ trở thành nhà khoa học, từ tạo ra robot đó, rồi sửa chựa lại chính
con robot cũ ấy. Công nghệ đó đã truyền tới tương lai, và cháu của hắn đã mua
một con gửi về cho hắn.

-Chính xác là khá giống nghịch lí ông nội, nhưng câu chuyện lại rất hợp lí. Nhưng việc câu chuyện này quá xem nhẹ là hiệu ứng cánh bướm.

-Đúng vậy. Cứ tiếp tục suy luận nữa xem.

-Việc ngay từ đầu, cuộc sống của đứa bé đã bị thay đổi. Như vậy, không chắc kiểm soát được trong thời điểm đó, có việc nào sai lầm dẫn đến thời giant hay đổi chưa. Nhưng nếu thay đổi, con rô bốt còn tồn tại, chứng tỏ những thứ con rô bốt tác động lại tạo điều kiện cho sự hình thành tương lai của nó, và cả việc nó được gửi về. Và có thể mọi thứ nếu hợp lí, sẽ chỉ xảy ra trong một vũ trụ mà thôi.

-Nếu cậu nhóc đó thay đổi thì sao?

-Vậy thì sẽ bẻ nhánh, thế giới sẽ rẻ sang hướng mới, sẽ còn tùy hay không việc tạo ra không nghệ robot. Nhưng ngay việc di chuyển ngược thời gian cũng đang là tranh cãi rồi.

-Đúng vậy, xuyên thời gian, đó là thứ rất nguy hiểm. Cho dù có phát minh, không có bao nhiều phần trăm chắc chắn con người sẽ dùng thường xuyên cả.

Chơi một ván cờ không. Chúng ta nên giải trí chút chứ!

Hắn bình tĩnh nói chuyện, cũng không nên ép đứa nhóc lớp 3 này quá. Mà công
nhận, thật sự là quá ngoại hạng, dekisugi có đầu óc và tri thức vượt xa một
học sinh thcs hay thpt. Căn bản là không cùng một chủng loài rồi.

-Ừ, cũng lâu rồi, chưa ai đánh với tớ.

Dekisugi cười nhẹ, cậu ta thật sự đổ mồ hôi với câu hỏi của nobita, thậm chí
là cả vấn đề Lí Thuyết Dây, suýt nữa cũng đem ra đề cập, và cậu cũng chỉ hiểu
vài phần. Ngay cả những nhà khoa học, họ ít khi có chung quan điểm về những
điều kì diệu như vũ trụ.

-Một bàn cờ vua.

-Có một câu chuyện cũng thú vị liên quan tới bàn cờ.

-Ý cậu là 2^64-1 hạt thóc.

-Ồ, cậu nghe rồi à, thế thì chơi cờ vậy.

Hắn cười gượng rồi sắp lại bàn cờ. Hai người bắt đầu đánh.

5 phút trôi qua. Thế trện mở đầu quá cứng. Cả hai đều chơi thủ và thậm chí giữ
cả phòng ngự trên cả hai mặt, vua đã nhập thành nhưng quân tướng hai bên không
triển khai tấn công, chỉ đổi vài quân tốt.

Một con mã, ăn tốt ở ô e4. Một sự hi sinh. Thế trận thay đổi, Nobita dù mất
quân, nhưng vẫn chọc thủng một đường công vào giữa.

Đổi hậu lấy Xe, Nobita tiếp tục liều lĩnh.

Mã còn lại dâng cao, Dekisugi loay hoay đem quân giữ tốt.

Tượng đen chiếu vua, vua lui vào sâu. Đem mã đánh ngang, bắt giữ xe.

Con xe còn lại, dâng lên hàng cuối.

Chiếu hết.

Một trận cờ, 20’ kết thúc trong 32 nước.

Dekisugi còn bàng hoàng trước ván cờ. Thật sự quá chóng vánh, những nước đi
cuối cùng, hắn đánh nhanh, không phải vì không suy nghĩ, mà đơn thuần chỉ có
những nước đi đó có lợi nhất.

Hắn không hiểu hắn sai ở đâu để thất bại ván cờ này. Hoặc vì đơn giản, Nobita
quá mạnh!

-Hì hì, tớ thua rồi, nhưng vì sao cậu lại liều lĩnh như vậy?

-Không phải liều lĩnh, mà cờ vua vốn cũng là con người đánh.

-Cậu là con người hoàn hảo, hoàn hảo đến mức mà nước cờ sẽ quá hoàn hảo, nên dễ đoán. Đôi khi hi sinh mọi thứ, để rồi lại đạt được mọi điều tốt hơn, đó mới là phong cách đánh cờ của tớ. Chiến thắng cần có hi sinh, quả ngọt cần có trả giá.

Dekisugi như bình tĩnh. Giống như điều gì đó đang thức tỉnh trong đầu óc hắn.
Dekisugi định nói nhưng Nobita lại mở lời.

-Này đi ra ngoài “chơi” đi, có thứ thú vị.

-Ừ, cũng chiều rồi nhỉ.

Hai đứa trẻ, đi trên vỉa hè. Chuyện trò say sưa. Mấy cụ già bên đường lẩm bẩm,
chắc chúng nó lại nói gì đó về game và truyện tranh ấy mà. Nhưng nếu họ có thể
nghe gần, chắc chắn họ sẽ sốc trước nội dung hai “nhóc” này đang nói.

Đúng vậy, là String Theory, Nobita cần xác minh lại vài lập luận, và hắn cần
có một cái đầu phản bác hay công nhận lập luận hắn về việc này.

Hắn nghĩ khả năng rất cao, rằng thế giới hắn đang sống đây, vốn đã là một vũ
trụ song song với doraemon hay với thế giới hiện đại rồi. Hắn muốn hiểu điều
đó, vì trong tim cũng có một chút khao khát. Muốn trở về việt nam, về cái làng
hồi nhỏ hắn ở. Nhưng càng nói, tim hắn càng lạnh, đúng như hắn nghĩ, chỉ khi
thượng đế giúp lại lần nữa, chứ rất khó để lại trở về.

-Dekisugi này, cậu thích dành thời gian với con gái không?

-Cũng không lắm, tớ thích dành thời gian nghiên cứu. và tập luyện.

-Không phải gay chứ.

-Đâu có.

Dekisugi đỏ mặt lên. Trời ạ, hắn thiếu nước muốn chửi luôn tên này. Con trai
kiểu gì đỏ mặt rồi ngại ngùng thế, còn có mùi thơm rồi trang trí đồ dễ thương.
May ta đọc Doraemon chứ không cứ nghĩ là đang đóng đam mỹ.

Một buổi chiều, mát lạnh, bên bờ sông có bãi đất khá rộng. Jaian và Suneo đang
chơi bóng chày gần đó.

Jaian này, chắc là cậu thiếu người.

Hắn hỏi, nhưng hắn không cần câu trả lời lắm vì đã sớm nhận ra rằng trên sân
bên phía jaian không đủ người. Chắc tụi nó lại bùng vì sợ chơi ngu bị Jaian
hành. Mặt mày hắn đang bí xị thì cứu tinh xuất hiện, vừa đủ hai người, chỉ cần
có Dekisugi là ổn, còn Nobita vào đủ đội hình là đẹp rồi.
Jaian nở nụ cười khả ố thật tươi, rồi cậu ta ôm chầm lấy cả hai. Sau đó một
tay cầm gậy, tay kia cầm găng, hắn đưa cho Nobita và Dekisugi.

-Chơi tốt lên nhé. (Hắn nhìn Nobita, ra hiệu không nên làm gì)

Hắn thấy thú vị, đã lỡ sống lại, cũng thay đổi luôn quỹ tích thời gian không
sớm thì muộn, Chi bằng cứ sống thật vui một đời đi. Tới đâu hay tới đó.

Safe!

Liên tục là pha xuất thần của Nobita. Điểm số trở nên khả quan.

Home run!

Một quả vung gậy chuẩn xác đến kinh khủng. Chỉ cần vung gậy chính xác và lực
cổ tay vừa đủ, home run là điều có thể!

Nobita và Dekisugi, căn bản là không thể cản phá, họ hoàn thành tất cả và hiểu
ý nhau một cách nhanh chóng. Một cú fast ball từ Dekisugi, lại một pha loại
batter.

Đây là điều hắn chờ đợi, việc cảm nhận trực tiếp sức mạnh của dekisugi làm hẳn
nảy sinh suy nghĩ. Có phải vì lí do này mà Jaian chưa bao giờ bắt nạt
Dekisugi, đâu phải đơn giản vì nể học giỏi đâu nhỉ.

Thời gian dần trôi qua, điểm số những hiệp cuối cùng hoàn toàn áp đảo. Trang
bức lũ con nít là một cái vui, nhưng cái thú vị nhất là thăm dò tên dekisugi.
Hắn thật sự quá sức hoàn hảo.

-Tớ về nhà học bài đây. Mai gặp lại.

-Ừ, Nobita cậu… mà thôi, không có gì đâu.

Dekisugi nói, giọng đầy lo lắng.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #5