Gia Đình Là Điều Tốt.


Người đăng: phevuongtranthien

Hắn là con người có nguyên tắc, dù đi chơi, cũng xin về nhà kịp trước giờ ăn.

Hắn chạy về. Cơ thể này có chút không chịu nổi, nhưng ý chí bản thân vẫn đủ để
chạy đến nhà.

Mẹ hắn ngồi hẳn ở cửa, mặt tức giận chuẩn bị la mắng thì thấy con trai nằm
nhoài xuống nhà.

Hắn gồng dậy rồi chạy tới phòng uống nước.

-Con xin lỗi mẹ đã về trễ. Bài kiểm tra hôm nay đây ạ!

Tamako ngạc nhiên đến mức hoảng hốt. Bà rờ đầu xem con có bị té ở đâu không mà
choáng váng. Cuộc đời một người mẹ sinh ra con 9 năm chưa từng thấy Nobita
từng chủ động đưa bài kiểm tra ra.

-75 điểm toán, con không gian lận chứ?

-Không ạ, thầy còn dặn ngày mai sẽ thi lại quốc ngữ, mẹ nhớ gọi con dậy sớm.

-Con lên phòng một chút đây.

Hắn vừa định chạy lên phòng thì gặp bố hắn.

-Con trai, tốt lắm, bố vừa gặp thầy giáo, bố chưa bao giờ ngừng tin tưởng, một ngày con sẽ tiến bộ.Cuối cùng con cũng làm được!

-Bình thường thôi ạ, năng lực tự phá hủy bản thân của con cũng có giới hạn thôi. Con lên học bài đây.

-Tốt! Đúng là con trai bố! Đây! Bố mua cho con!

Ba hắn móc lấy trong túi ra một bộ xe điều khiển. Một chiếc xe xinh xinh, kiểu
mới nhất. Ba chắc đã tốn tiền để mua cho hắn. Một số tiền từ đồng lương ít ỏi
của ông.

-Lần này thôi ba, lần sau ba mua con ít sách vở là tốt rồi.

Hắn nghẹn họng, hắn già lắm rồi không còn thích chơi lắm nữa, nhưng hắn cũng
nhận, sợ ba hắn buồn. Nhưng hắn không muốn gia đình đã nghèo, còn phải vì hắn
mua thêm cái gì nữa.

Đàn ông, có những lúc kì lạ là sẽ hiểu nhau dù chẳng nói gì, ba hắn dúi vào
hắn ít tiền tiêu vặt rồi trở về phòng. Hắn nặng bước, đi lên lầu. lòng còn suy
nghĩ nhiều.

Hắn vẫn chờ đợi, cẩn thận chờ Doraemon tới. Hắn cũng cố gắng nhồi đống kiến
thức văn học của Nhật Bản vào đầu. Điều dễ hiểu, hắn được thượng đế hồi sinh,
nên có “ship kèm” khả năng thấu hiểu ngôn ngữ ở đây, kèm theo tri thức của chủ
nhân cũ. Nhưng căn bản không có tí tri thức nào trong này cả, nên hắn phải
nhồi cả quyển sách và vở của Shizuka (hắn vừa mượn) trong một đêm.
Cũng đơn giản, chỉ là chương trình lớp 3 thôi. Hắn ngủ sớm, một giấc ngủ thoải
mái.

Trong mộng, hắn gặp một người, không hiểu là nam hay nữ. Không gian xung
quanh, trắng toát, trắng đến kì ảo, như sương như nắng, như hư vô như hào
quang. Căn bản là không định nghĩa được. Đúng vậy. Không có gì cả.

Nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Hắn và thực thể đó, cảm nhận được nhau, rồi giao
vào nhau, hai tâm hồn giao vào, rồi lại tách ra. Thoải mái, dễ chịu. Thật sự
mọi chuyện quá thực, hắn nghĩ có lẽ là thực chứ không phải mơ.

Hắn tỉnh lại, ánh bình minh chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào gương mặt
hắn.

Tiếng mẹ hắn gọi, Nobita dậy đi con.

Hắn dậy ngay lập tức. Chạy xuống đánh rang rửa mặt. Rồi ăn sáng đàng hoàng,
thi thoảng trò chuyện, kể chuyện vui cho mẹ hắn và trò chuyện phiếm với ba về
thời sự.

Ba mẹ hắn là người ngạc nhiên về sự thay đổi tột độ này. Họ cảm ơn vì cuối
cùng họ cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi một ngày con trai họ sẽ thay đổi. Mẹ hắn vui
mừng nấu thêm một ít đồ ăn, ba hắn lâu lâu lại cười phá lên, rồi kể với hắn
những thứ thú vị ở công ty. Cũng một thời gian rồi gia đình mới nói chuyện vui
vẻ đến vậy. Căn bản là, thay đổi tích cực, cũng sẽ làm mọi thứ tích cực lên.

Cả nhà giống như lấy lại sức sống.

Hắn chào tạm biệt ba mẹ một cách lễ phép, rồi bước chậm tới trường.

Hôm nay chắc chắn sẽ gặp Doraemon.

Hắn có linh cảm như vậy. Nhưng hắn chợt nhận ra trong những tập đầu tiên của
doraemon, thì căn bản là nobita gặp doraemon vào ngày tết, như vậy hôm nay mới
chỉ 28/12/19xx, căn bản là cần chờ tới mùng 1 năm mới.

Ok, cố gắng cầm cự thêm vài ngày, thi xong, rồi gặp gỡ vài “bạn thân”

Hắn cười, chẳng lẽ một tên 12 lại không trị được tụi nhóc con lớp 3.

Tiếp tục đi bộ bình thản, một buổi sáng êm dịu nhẹ nhàng. Hắn không có máy
nghe nhạc nên vừa đi vừa huýt gió, căn bản là yêu đời một dạng. Dù sao mọi
chuyện đang tốt cho tới khi.

-Mắt ngươi bị mù à!

Một con khỉ đột thành tinh bận áo quần đang đứng một cách vô lí giữa sân.
Trong tay cầm một cây gậy bóng chày. Tay kia cầm một quyển truyện viết tên một
ai đó. Haizz, chắc chắn là kẻ ngu mới không biết.

Trùm bóc lột- Jaian.

Hắn giờ cảm thấy rất muốn chửi. Muốn đem toàn bộ gia đình của tên Nobita thăm
hỏi một lần. Độ may mắn của tên này quá âm đi, đã tới trường từ rất sớm rồi,
đi gặp thầy thi lại, mà cũng đụng tên này tới trường để kêu cả lũ đi chơi bóng
chày. Thật là đen hơn con mực hàng xóm.

-Hắn cười cười, rồi thét lên hốt hoảng:

-Trời ơi, tốt quá Jaian, mẹ cậu vừa đi qua đây, tớ hỏi thì mới biết mẹ cậu đang định chạy đi tìm cậu đấy. Tớ không nghĩ cậu đi qua đây nên nói bừa là cậu tới trường. Cậu mau chạy đi, nhanh lên.

Mặt Jaian tái xanh như lá chuối, hắn hốt hoảng chạy vụt đi, chưa kịp cảm ơn
Nobita.

-Đúng là trẻ ngoan tin người.

Hắn cười cợt, hôm nay đúng là rất có tâm trạng để vui. Hắn lại đi tới trường
bình an kì lạ, hôm nay hắn đã rất cẩn thận, dù số có đen mấy, cũng không nguy
được.

Hắn đi đến phòng giáo viên, rồi được thầy giáo đưa bài thi. Hắn vốn không để ý
lắm, giữ số điểm là khá ở môn này.

Nhưng thật ra thầy giáo đã có chút nghi ngờ, trong bài làm của Nobita, căn bản
là tất cả các câu sai đều là câu để trống. Thầy giáo nghĩ rằng có lẽ Nobita
còn chưa làm hết mình, nên cố tình để các câu hỏi khó lên trên, dễ để sau
trong đề thi quốc ngữ.

Và lại một lần nữa, thầy giáo đã đúng.

Chính xác 75 điểm, không hề làm 25 điểm câu dễ còn lại. Đạt tối đa điểm phần
khó.

Thầy giáo bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, lẽ nào học trò mình dạy lại xuất chúng
đến vậy, căn bản là xuất sắc như Dekisugi cũng mắc lỗi ở phần này. Nobita,
thật sự là thiên tài ẩn giấu. Thầy giáo định nói ra, nhưng thầy chợt nhận ra
rằng chắc chắn lâu nay trò ấy có lí do nào đó, vả lại lần này Nobita cũng
không để 0 điểm nữa. Mọi chuyện vẫn ổn, hãy chờ tình hình tương lai đi.

Thiên tài sẽ có cách hành sử khác người. Khi một thiên tài tỏ ra là người bình
thường, chắc chắn sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.

Thầy giáo cười chúc mừng:

Chúc mừng em, nobita, em được 75 điểm, giữ vững phong độ này, chẳng mấy chốc
em sẽ nhất lớp đấy.

-Không được đâu ạ, em cũng chỉ là Nobita thôi.

Hắn đáp, lịch sự, rồi hắn hỏi một câu đơn giản:

-Thầy nhớ địa chỉ nhà Dekisugi chứ, em cần trao đổi với bạn ấy chút việc. Trí nhớ em dạo này kém quá.

Hắn không hề nói dối, trí nhớ của nobita chỉ nhớ được nhà shizuka, jaian, và
suneo, và một số nhà đứa NPC nào đó. Chỉ khi quen Doraemon, Nobita mới bắt đầu
đến nhà Dekisugi.

-Ở chỗ ngã tư gần trường, em quẹ trái, rồi đi thẳng, tới một cây anh đào to lớn rồi rẻ phải. Nhà cậu ta cũng không xa.

-Cảm ơn thầy.

Hắn chào thầy, rồi bước ra cổng. Thầy giáo cũng lờ mờ nhận ra, Nobita thay đổi
từ tận bên trong con người, dáng đi đứng, và cách nói cũng như cách hành xử.
Giống như một con người hoàn toàn mới.

-Trò cũng lớn rồi nhỉ. Có những thời điểm, rồng cũng không phải là trùng. Thiên nga cũng không phải là vịt. Là sói chứ không phải chó nhà. Ta cũng ngạc nhiên làm sao một bài kiểm tra 0 điểm trắc nghiệm lại có thể xuất hiện, nhưng điều gì cũng có lí.

Thầy giáo của hắn, rất yêu thương nobita, vì mẹ nobita và thầy là anh chị em
họ, thầy cũng từng tới thăm khi hắn còn nhỏ xíu, bé nhỏ trong tay thầy. Thầy
ít khi hút thuốc trước mắt người khác, đặc biệt là học sinh, vì sợ làm hư các
em. Thầy ngồi trên bàn, hút một hơi, khẽ thở phào một tiếng, rồi dập đi điếu
thuốc.

Bàn làm việc được dọn dẹp gọn gàng. Tài liệu bỏ vào túi. Mọi thứ ổn định dần
rồi thầy mới rảo bước đi về căn nhà mình. Gia đình thầy có 3 anh em. Mẹ thầy
là giáo viên. Là người phụ nữ đáng kính đang ngồi bên giường chăm sóc cho anh
trai thầy.

Anh thầy vốn là một kĩ sư điện, trong một tai nạn của dự án anh đang làm, nên
công ty cần người chịu trách nhiệm. Anh bị sa thải với không một đồng xu và
chỉ có tủi hổ. Không lâu sau anh tự tử không thành nhưng từ đó bị sợ hãi đám
đông. Anh thầy chỉ có thể ngồi lì ở nhà và da nhợt nhạt đi vì chưa một lần
tiếp xúc lại với ánh mặt trời.

Thầy không cưới vợ, để chăm sóc mẹ và anh trai. Vì cưới vợ về, lại lo thêm,
lại không biết người ta có lo cho anh mình, mẹ mình hay không. Nên vẫn không
thể có gia đình. Do đó, lớp học là tất cả của thầy, là gia đình, là con cái
thật sự của thầy.

“Thầy không thể sống thiếu một ai trong cuộc đời bây giờ cả. Có thể nghiêm
khắc, có thể la mắng, làm các em giận, nhưng nếu có thể để một đứa học sinh
tiến bộ, thầy cũng dám làm. Đặc biệt là Nobita, em là một người tốt, nhưng
thầy la em, là vì sao, vì xã hội này nó tàn nhẫn, chỉ có một cái đầu đủ mạnh
mới đi bền bỉ trên cuộc đời được. Nhưng thầy mừng là em đã nhận ra.”

“Thầy tên thật là Eiichiro Senjou, và ngoài là thầy giáo, thầy cũng là thanh
tra thời gian thế kỉ XXII, chắc là, em không nhận ra đâu nhỉ. Một ngày nọ, có
một kẻ lạ mặt, tới đưa một cái hợp đồng, và điều khoản là chữa lành cho anh
trai thầy. Và thầy đồng ý, và quả thật, anh trai đã hết bị tâm thần, nhưng vẫn
chờ một thời gian vài năm để hồi phục lại như trước. Thầy phải giám sát em”

“Thầy chưa bao giờ tin tưởng lắm vào thứ gì, nhưng đôi mắt của em làm thầy tin
tưởng. Cứ thử làm những gì em cần đi, từ ngày ta quyết tâm không lập gia đình,
học trò đã là con ta rồi”

Lúc thì lẩm bẩm, lúc thì nghĩ ngợi trong đầu, Senjou lao vào công việc, làm
hết hồ sơ và đề thi, rồi chấm bài, cuối cùng là nấu cơm cho cả nhà. Bận rộn
thật, nhưng chi ít là bây giờ gia đình còn có thể cười đùa ăn cơm là tốt rồi.

Có người, cầu gia đình bình an.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #4