Nhân Sinh Nghịch Ngợm


Người đăng: phevuongtranthien

Rất vui, nhưng cũng hơi lạnh gáy. Hắn lại nhớ lại lời nhỏ Nhã Uyên lúc trước:

Mấy anh đẹp trai toàn đồng tính hết!

Hắn rất hài lòng vì việc mình đánh giá đúng sự hoàn hảo của dekisugi, nhưng
cái hắn chưa từng nghĩ là việc dekisugi lại có chút hơi sai sai trong việc
này. “Chẳng lẽ ta bẻ đi thời gian” “Ta vô tình bẻ luôn giới tính của chúng nó”
“Không đâu nhỉ” Hắn lẩm bẩm, cũng chưa tới mức phải như thế.
Hắn cười phá lên, hắn đâu phải chúa trời đâu mà muốn đổi là đổi hết được, trừ
khi có vài bảo bối tiện tay, cơ mà hôm nay mới chỉ 28.12, còn vài ngày nữa mới
tới tết. Lớp học cũng được nghỉ từ ngày mai, nên vài ngày này sẽ để ta thích
nghi vài thứ trong cuộc sống ở nhật bản mới được.
Mà trước tiên nhất, vẫn phải là tri thức đáng quý.

Hắn ghé qua tiệm sách, rồi mua luôn quyến văn hóa nhật bản và lịch sử nhật
bản. Hơi mắc một tí. Nhưng thôi kệ, dù sao tiền nào của nấy, căn bản thế giới
trong doraemon chưa có internet phổ cập, và cả điện thoại cũng còn hiếm. Nên
việc tri thức bằng sách vở là con đường duy nhất.

Mà ngẫm lại cũng thú vị, kiếp trước hắn tên Trần Thiên, một cái tên rất oai
bức, cơ mà sống lại bình thường, có lẽ là “thiên” trong “thiên nhiên cây cỏ”
đi. Mà tên Nobita này cũng vậy, nobi là vượt mức, ta là thông thái, nobita là
thông minh vượt giới hạn. Căn bản là chỉ số IQ đang âm có được không???

Hắn vừa đi vừa đọc quyển sách nặng trịch trên tay, mất 15’ để quay trở về nhà.
Hôm nay hắn thật sự quên mất, mẹ hắn lo đến mức mà suýt chạy đi tìm hắn vì hôm
nay hắn không dặn gì, đi kiểm tra xong tới tối mới về.

-Nobita~! Có biết mấy giờ rồi không?

-Con xin lỗi, con có ghé nhà Dekisugi, rồi chơi bóng chày, sau đó đến tiệm sách nên không để ý thời gian.

-Lại mua truyện tranh bậy bạ đọc hả.

-Dạ không, vài tư liệu học tập thôi.

-Đưa mẹ xem!

Mẹ hắn cầm lấy hai quyển sách trên túi hắn, rồi hoảng hốt:

Văn hóa Nhật Bản, Lịch sử Nhật Bản.

-Trời ơi, con đọc những thứ này làm gì?

Hắn bẻ ngón trỏ, có chút hỏi hơi nhiều, hắn trả lời:

-À, chỉ là nghiên cứu vài thứ với Dekisugi nên học tập thôi ạ.

Hắn liếc nhìn, mắt mẹ hắn có chút xúc động rồi trả lại cho hắn đống sách. Mẹ
cho hắn vài đồng tiêu vặt rồi lại dặn đừng thức khuya quá. Hắn rảo bước lên
lầu, hắn còn nghe tiếng mẹ khoe với ba là hắn đã bắt đầu học tập trở lại.

Ngồi vào bàn học, hắn bắt đầu nhận ra thêm một vấn đề nữa:

Hắn thông thạo tiếng Nhật, nhưng để viết, nói cho hay, hay sử dụng thật như ý
thì cũng chưa tốt lắm. Và chữ viết cũng rất tệ hại.

Bắt đầu từ chữ đi.

Hắn ngồi lì trong phòng luyện chữ hai ngày liên tiếp, mỗi ngày dành ra ít nhất
10 tiếng để viết chữ.
Thời gian còn lại, hắn đọc sách và tập thể lực.

Một thằng trọc đã từng nói, chỉ cần chống đẩy 100 cái, gập bụng 100 cái, hít
dầu 100 cái, chạy 10 km là trở thành phồng tôm được. Hắn không tin lắm, nhưng
chắc chắn là việc làm như vậy giúp thể lực ổn định và mạnh mẽ hơn nhiều.

Ngày đầu tiên, hắn viết đến rã cả hai tay, rồi mới đứng dậy, ra ngoài chạy một
vòng quanh phố.
Hắn vừa chạy vừa tận hưởng không khí mát lạnh xung quanh, thể lực tuy hơi yếu,
nhưng có chút chịu đựng được nếu chạy 10’, nếu quá cố gắng, thì hôm sau sẽ
không tập được. Nên chạy vừa sức, chia ra mỗi giai đoạn sẽ tăng dần thời gian
và tốc độ.

Shizuka vẫy tay chào hắn, khi nhỏ đang ngồi cạnh một đám con gái.

Phải! Điều một thằng đàn ông sợ nhất là gì, đó chính là “hiệu ứng nhóm”.

Việc một đứa con gái đi một mình không hiếm, nhưng sẽ dễ thấy hơn là đi theo
nhóm. Mày nhận ra một nhỏ xinh đến mê người, nhưng mà, quá sợ vì đó là cả một
nhóm con gái đi với nhau. Thật sự mày cảm thấy run, căng thẳng rồi sẽ bỏ qua
cơ hội vì ngại. Thế nhưng, luôn luôn phải học cách đối đầu với những trường
hợp quen thuộc, dù nó khó.

Thế nên việc bắt đầu với đối tượng “lãnh đạo” của nhóm là quan trọng, và việc
một đứa con gái lãnh đạo nhóm thường là đứa con gái chi phối, nói to và nhiều
nhất, nên dễ nhận ra hơn. Và việc đó chắc chắn phải thành công. Vì sao? Đơn
thuần là vì chỉ cần cô ta cảm thấy bạn không có gì thú vị, là cả nhóm con gái
sẽ xa lánh ra vậy. Nói chung, nếu muốn bắt chuyện con gái trong một nhóm đông
người, Không bao giờ bắt chuyện cô ấy đầu tiên.

-Yuki à, hôm qua tớ có xem một show của Takeo đấy, thật sự đáng tiền nha.

-Tsuhime này, mái tóc cậu làm tớ nhớ tới một chị gái rất xinh đang làm diễn viên…

Việc giải quyết từng vật cản một phải bình tĩnh, và việc một thằng giáo dục 12
năm để nói chuyện với nhóm con gái lớp 3 thì căn bản là chuyện dễ. Bắt chuyện,
tìm đề tài, quan trọng là cách kể chuyện đa đề tài và hấp dẫn. Con gái rất
thích loại con trai biết ứng biến trong tình thế này.
Mất 25’ cho hắn để lấy được cảm tình của cả nhóm. Nên việc đề nghị đi theo đã
đơn giản hơn nhiều rồi.

-Shizuka này, không biết cậu đang định đi đâu.

-Tụi tớ sang sân chơi cầu lông.

Nhớ ra rồi, cảnh huyền thoại trong chương 1.

Hắn cười đầy bỉ khí, giờ là Trần Thiên chứ không phải nobita nhé, trò chơi sẽ
thú vị lắm đây =))
Và tất nhiên với việc giáo dục 3 năm phổ thông có môn cầu lông thì hắn không
thể thua được. Nói tóm lại tên này đang tận hưởng hạnh phúc nhân sinh khi được
dùng một thứ to đen vẽ bậy bạ lên mặt tụi con gái lớp 3.

“Nhiều lúc thấy bản thân súc vật v*I” –Hắn cười lăn lộn, nhưng vẫn tiếp tục
chơi thắng để quẹt mực lên mặt tụi con gái. Cười xong, hắn khẽ đứng dậy, đi
đến tiệm tạp hóa đối diện. Tụi con gái cứ chong mắt lên chờ một hồi thì hắn đi
ra. Tay cầm hai chai nước rõ to và một chồng cốc uống,

“Uống đi tớ đãi”-Hắn mở miệng nói, cười chân thành, việc ba mẹ cho tiền tiêu
vặt, hắn không mua gì bậy bạ, hôm nay có dịp làm người tốt một lát.

Quan trọng là thần thái. Sự lịch thiệp và rót nước cho các cô bé loli cũng
được hắn thể hiện một cách xuất sắc. Vì tất nhiên, hắn từng phụ việc trong nhà
hàng, có một đống thứ ta phải quan tâm cho khách hành dù đơn thuần họ không hề
mở miệng.

Một việc vô tình, nhưng lại tăng thêm nhiều tình cảm cho cả lũ con gái, hắn
không biết là giờ lực lượng loli đang thành hình.

Thôi, tớ đi có chút việc đây, hẹn gặp các cậu sau.

Hắn chạy về hướng sân chơi, quyết tâm sẽ tập luyện một cách nghiêm túc.

Sân chơi hôm nay vắng lặng, lũ nhóc chắc ở nhà gì gần tết đi. Hắn tập luyện
thể lực, rồi tập lại những động tác hồi trước hắn từng tập qua. Gần trường học
cũ của hắn có một võ đường, người ta dạy Taekwondo cho lũ trẻ và thanh niên
xung quanh. Học phí cũng rẻ lắm, và lại rảnh, nên những năm cấp 2 chiều nào
hắn cũng đến tập.

Tập đến quá 11 thì hắn nghĩ, lúc đó chắc đai đen rồi nhỉ. Hắn nhớ vậy. Có một
trận đấu quan trọng hắn phải từ bỏ vì chấn thương ở tay trái lúc đỡ đòn đá.
Lúc đó hắn có nhiều tiếc nuối. Nhưng cũng không trách gì cả, coi như là học võ
tới ngang đó thôi.

Lực chân gấp 3 lần lực tay. Trong lúc doraemon chưa tới, tuyệt đối nếu bị bầm
dập bởi Jaian cũng không tốt. Nên hắn lại tiếp tục luyện tập lại từng đòn đá
Taekwondo lúc trẻ từng tập qua.

Nhiều đòn đá trở thành bản năng và nhiều đòn cũng hơi long ngóng vì kích thước
và trọng lượng cơ thể thay đổi. Nhưng hắn nhận ra có một việc rất tốt trong cơ
thể nobita.

Đó là việc cơ thể này còn quá trẻ, việc luyện để mở rộng tầm đá và đá cao là
chuyện đơn giản hơn rất nhiều so với lúc trước. Trước đây hắn cố gắng nhưng ít
khi thực hiện tốt những quả đá cao, là bởi vì gân không thể giãn ra đủ và việc
đá quá đầu gây áp lực quá lớn cho chân. Cơ mà giờ thì ổn hơn nhiều rồi.

Miệt mài tập luyện, cho tới trưa thi hắn mới định đi về. Nhưng lúc đó hắn lại
gặp dekisugi.
Hắn nãy ra một vài ý tưởng.

-Này dekisugi, cậu có từng học võ chứ?

Hắn hỏi, một cách tự nhiên có thể.

-Cũng sơ sơ, tớ có học qua aikido và jiu-jitsu

-Thú vị, tớ chỉ muốn thử.

Một cú đá cao xé gió vào thẳng bên tai. Dekisugi tiến tới, đặt một chân sau
chân hắn, tay kia đẩy ngay hướng cổ.

-Đùa chút thôi.

Hắn đã đúng. Tên này thật đáng sợ. Đòn đá đó hẳn chỉ là thử, nên vẫn còn dư
lực rút về, nếu như là thật, giờ người nằm xuống đất là hắn. Điều đáng sợ của
nhu thuật và aikido là việc dùng chính lực của đối thủ để tổn hại đối thủ.
Trình độ đai đen Taekwondo nhưng nếu bị gãy chân thì cũng phế mất.

-Cậu có rảnh không đi sang nhà tớ chơi.

Dekisugi lại chủ động rủ hắn. Hắn cười, rồi nói đơn giản:

-Không được, nhưng nếu là cậu, thì chắc mẹ tớ sẽ cho thôi.

Dekisugi rất vui, cậu ta cùng đi cùng trò chuyện vui vẻ với hắn. Đôi lúc thử
nghĩ mà xem, việc kẻ quá hoàn hảo thường lại ít có bạn thân. Bạn bè, nói thẳng
ra, là phải có gì đó đồng điệu, việc quá đặc biệt, lại không dễ làm ta thật sự
thân được với ai. Dekisugi thường nói về việc học tập, hay về những nghiên cứu
cậu ta.

Quả thật là thời gian trong truyện doraemon, Dekisugi ít khi xuất hiện trong
những cuộc chơi có lẽ vì cậu dành nhiều thời gian tự đi nghiên cứu và đến thư
viện xung quanh thành phố. Ông ngoại cậu ta mở một võ đường aikido, cậu ta tập
võ từ bé. Điều đó lí giải cho sự xuất chúng đến hoàn hảo của dekisugi.

Hắn cũng rất vui, kiếp trước hắn là kẻ quá phổ thông, bạn bè cũng có nhiều,
nhưng chưa thật thân ai cả. Lần này sống lại, không ngờ người đầu tiên hắn
thân ở đây lại là người mà nobita ở thế giới khác không thích nhất. Dễ hiểu ở
điểm là không mấy người thích ăn mặn như NTR, nhưng việc đó không hề thoải
mái.

Dekisugi tại sao thân Shizuka, bởi đó là người gần tiếp cận được cậu ta nhất.
Nhưng bây giờ đó là hắn - Nobita.

Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu thấy tiểu đệ thu nhỏ lại. Hắn bẻ ngón trỏ, giờ đây
hắn lo sợ mình sẽ bị “bẻ” cả giới tính mất. Hắn bình tĩnh nhìn lại. Tên
Dekisugi này, đẹp trai thì đẹp thật, nhưng kiểu như hàn quốc ấy, hơi có vẻ nữ
tính. Mái tóc được chăm sóc kĩ, và cả làn da sạch sẽ và áo quần phối hợp lí,
rất có mắt thẫm mỹ.

Chẳng lẽ… là retrap.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #6