7:


Người đăng: tieuukiemmtiennSáng sớm hôm sau…

Ninh Xuyên và Cửu Vĩ Hồ lúc này đã xuất hiện trong khu rừng gần tiểu trấn. Một người một hồ đi len qua những cây gỗ mọc san sát nhau. Ninh Xuyên không ngừng dọn lối đi, Cửu Vĩ Hồ ở trong chiếc giỏ sau lưng hắn, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ vài tiếng. Hiện tại hắn không phải đi hái thuốc mà đang tìm một nơi tu luyện thích hợp nên chỉ đeo một cái giỏ nhỏ. Đương nhiên, việc tìm kiểm dược thảo phục vụ tu luyện thì vẫn phải tiến hành.

Trong rừng mịt mờ sương khói, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lên, bóng tối dày đặc phủ kín..

Thời tiết buổi sớm vẫn có chút lạnh lẽo, Ninh Xuyên tay phải cầm liềm, tay trái chống gậy, chân dẫm lên lá vàng dưới đất, từng bước từng bước đi sâu vào trong sâm lâm. Chốc chốc lại có tiếng “loạt xoạt” trong các bụi cỏ và tiếng sói tru vang vọng khiến hắn rùng mình.

Càng đi vào sâu càng cảm thấy một sự âm u đang sợ, dường như có vô số âm hồn đang lượn lờ xung quanh. Cũng may, mặt trời dần dần xuất hiên, nơi hắn đi qua cũng có một vài luồng ánh sáng từ các tán cây chiếu xuống. Điều này khiến Ninh Xuyên dần dần an tâm.

“Khò khò… Khò khò… Khò khò…”

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên. Ninh Xuyên hơi giật mình, tay nắm liềm và gậy càng chặt, bước chân cũng dừng lại. Đứng bất động vài giây, âm thanh vừa rồi không có vang lên lần nữa, nhưng hắn không dám manh động, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Đợi thêm một lúc, không thấy có gì khác thường, Ninh Xuyên vừa thả lỏng thì tiếng động vừa rồi lại vang lên.

“Khò khò… Khò khò… Khò khò…”

Tinh thần hắn lập tức đề cao cảnh giác, dáo dác nhìn xung quanh, mong tìm được một chút manh mối. Bỗng nhiên hắn khựng lại, trên đầu hiện lên mấy đường kẻ đen.

Hóa ra… Là tiếng ngáy của yêu hồ chết tiệt kia.

Khóe miệng Ninh Xuyên giật giật. Thì ra trong lúc hắn vất vả mò mẫm đường rừng, yều hồ đáng ghét kia đã ngủ khò khò từ bao giờ, lại còn ngáy nữa chứ.

Thở phào một hơi, thực ra Ninh Xuyên vửa rồi lo lắng muốn chết. May thay chỉ là tiếng ngáy của Cửu Vĩ Hồ, nếu là đầu yêu thú nào lợi hại thì…

Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên không dám tưởng tượng.

“Khò khò… Khò khò… Khò khò…”

Tiếng ngáy lại vang lên, chỉ có điều lần này lớn hơn hẳn hai lần trước.

“Ngủ… Ngủ tiếp đi! Tốt nhất là đừng bao giờ dậy nữa!” Ninh Xuyên oán hận thầm mắng.

Mắng xong, Ninh Xuyên bỗng cảm thấy có một cơn gió thổi qua. Không đúng, tại sao gió này lại ấm áp như vậy? Ninh Xuyên tự hỏi, xoay đầu nhìn về nơi xuất phát của ngọn gió vừa rồi.

Không nhìn thì thôi… Vừa nhìn, hai chân Ninh Xuyên lập tức nhũn ra.

Một con gấu đen lớn đang nằm ngủ ở nơi đó, trên lỗ mũi còn có một cái bong bóng lớn lúc to lúc nhỏ. Cơn gió vừa rồi hóa ra là hơi thở của nó. Từng tiếng ngáy lớn từ đầu yêu thú này vang lên, mỗi lần như vậy là cây cỏ xung quanh lại khẽ rung một chút.

Qua cơn sợ hãi ban đầu, Ninh Xuyên mới có thể hoàn hồn. Hắn lập tức muốn chạy ngay ra khỏi địa bàn của đầu yêu hùng này, nhưng một giọng nói bỗng lọt ngay vào tai:

“Đừng chạy! Nó sẽ phát hiện ra sự có mặt của ngươi ngay.”

Ninh Xuyên nghe xong không dám động đậy, bởi lời vừa rồi là do Cửu Vĩ Hồ nói. Vốn là yêu thú nên nó có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm hơn hắn nhiều.

“Lùi lại! Chậm chậm thôi!” Cửu Vĩ Hồ lại thấp giọng nói khẽ.

Ninh Xuyên nghe theo, lùi lại thật chậm, ánh mắt gắt gao đặt trên thân hình khổng lồ của yêu hùng, không dám sơ ý.

Cũng may, hơi thở của đầu đại hùng này đều đều, dường như vẫn đang say ngủ, chưa hề phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Xuyên ở đây.

Cạch…

Đột nhiên, chân hắn dẫm lên một cành khô, phát ra một tiếng động nhỏ.

Ninh Xuyên tim đập thình thịch, không dám tiếp tục di chuyển, cố gắng để không phát ra tiếng động.

Lại một lúc, chẳng phát hiện ra điều gì bất thường, hắn cụp mắt xuống, thở ra một hơi, nhưng chỉ dám thở rất nhẹ nhàng.

Cứ như vậy, đến khi lùi xa hơn mấy trăm bước chân, hắn mới dám quay người lại, bỏ chạy thục mạng.

Chạy rất lâu, rất lâu, Ninh Xuyên dừng lại, đứng dựa vào một gốc cây lớn xù xì, thở dốc.

“Quá xui xẻo rồi! Sao từ qua đến nay luôn gặp phải yêu yêu thú cường đại vậy chứ?” Ninh Xuyên mở miệng than thở.

Cửu Vĩ Hồ sau lưng hắn thỏ đầu ra khỏi giỏ, cười nhạo:

“Trong rừng ngoài cây cỏ ra thì cũng chỉ có yêu thú thôi. Ngươi còn muốn gì nữa đây?”

Ninh Xuyên “hừ” một tiếng không đáp, đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm yêu hồ, nghi ngờ hỏi:

‘Này, đường là do ngươi chỉ, không phải là ngươi cố tình đấy chứ?”

Cữu Vĩ Hồ trợn tròn mắt, muốn cãi lại nhưng không biết nên tìm lý do nào. Nó không ngờ tiểu tử này càng ngày lại càng thông mình ra như vậy.

“Hừ, coi như ngươi có chút tư duy!” Yêu hồ quăng lại một câu sau đó lập tức ngoảnh mặt sang một bên.

“Ê ê ê, cái gì mà “coi như có chút tư duy”? Ngươi tưởng như vậy là xong chắc? Mau nói cho rõ ràng nếu không đừng trách ta đây không khách khí!” Ninh Xuyên nghiến răng kèn kẹt, hóa ra mấy lần gặp hiểm cũng là do con yêu hồ này sắp đặt cả đấy.

“Ngươi có giỏi thì cứ thử không khách khí xem!” Cửu Vĩ Hồ khinh thường liếc nhìn Ninh Xuyên một cái. “Ta làm như vậy là muốn tốt cho ngươi thôi. Dù sao có ta ở bên thì ngươi cũng không thể gặp chuyện gì quá nguy hiểm được.”

“Không quá nguy hiểm? Thế còn Thanh Đằng Mãng thì ngươi xem nó là thứ gì? Suýt nữa thì đã không còn mạng để về rồi.” Càng ngày Ninh Xuyên càng cảm thấy Cửu Vĩ Hồ này không đáng tin cậy.

“Không phải từ đầu ngươi nói là không sợ sao? Sao bây giờ lại xoắn hết cả quẩy vào rồi?” Đối với thái độ giận dữ của Ninh Xuyên, yều hồ dường như không có coi vào đâu, ngược lại khinh thường hỏi lại. “Hơn nữa, ngươi vào rừng tu luyện mà không gặp nguy hiểm. Vậy thì việc này có ý nghĩa gì nữa? Nói cho ngươi biết, khi ta còn là một Tam Vĩ Hồ đã dám đi khắp nơi trong Điệp Huyết Sâm Lâm rồi.”

“Cái gì? Điệp Huyết Sâm lâm? Một trong Tứ đại cấm địa?” Ninh Xuyên nghe xong trợn mắt sợ hãi, câu từ phản bác trong cổ họng đành phải nuốt lại.

Điệp Huyết Sâm Lâm là một khu rừng rậm rộng lớn bậc nhất Thần Võ đại lục. Sở dĩ có tên là Điệp Huyết bởi vì bất kỳ ai bước vào khu rừng này đều có thể cảm nhận được một cỗ khí huyết sát quanh quẩn. Nghe nói, cỗ huyết sát này là do vô số cường giả đã bỏ mạng tại đây, sát khí và huyết khí bị cô đọng mà tạo thành. Mức độ nguy hiểm của địa phương này cao đến mức bị liệt vào danh sách Tứ đại cấm địa, có thể nói cửu tử nhất sinh. Một ít cường giả và võ giả may mắn từ bên trong Điệp Huyết Sâm Lâm thoát ra đều miêu tả nơi này giống như là địa ngục, khắp nơi đều là màu máu, sinh vật nguy hiểm vô số. Tất nhiên, kỳ ngộ bên trong đó cũng vô cùng nhiều. Đó là lý do tại sao những người đã ra khỏi Điệp Huyết Sâm Lâm bất cứ ai đều trở thành những cường giả cực kỳ lợi hại, đứng đầu trên đại lục.

Cửu Vĩ Hồ trong ánh mắt lộ ra chút hoài niệm, kiêu ngạo nói:

“Có gì đáng để sửng sốt chứ? Không phải là chỉ Tứ đại cấm địa thôi sao? Ta đã đi qua hai nơi rồi. Chẳng có gì để mà tự hào cả.”

Tuy là miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt cao ngạo của yêu hồ đã bán đứng lời nói. Ninh Xuyên nghe đến đây càng kinh ngạc hơn, trong lòng bắt đầu tò mò về thân thế của Cửu Vĩ Hồ. Chắc chắn vô cùng ghê gớm, nếu không với thực lực của yêu hồ này thì tuyệt đối không thể một mình vào trong Tứ đại cấm địa được, khả năng là có hộ vệ bên cạnh mà thôi.

Thực ra Ninh Xuyên suy đoán không sai. Cửu Vĩ Hồ là thành viên của Hồ tộc, bộ tộc thần bí bậc nhất trên đại lục. Chính vì sự thần bí này mà mỗi lần Hồ tộc xuất hiện ở nhân gian thì luôn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết. Ví như yêu hồ hóa thành hình người quyến rũ nam nhân, hoặc là mối tình giữa nhân loại và hồ ly. Qua bao nhiêu năm, người ta vẫn không thể tìm ra được nơi trú ngụ của Hồ tộc. Vậy thì lời giải thích hợp lý nhất là họ sinh sống ở những nơi nguy hiểm mà nhân loại ít đặt chân đến. Tứ đại cấm địa chính là nơi có đặc điểm như thế.

Ninh Xuyên ngẫm nghĩ một chút, cho rằng mình đã tìm ra một chút nguyên nhân, cảm thấy bản thân khá thông minh, mỉm cười gật gù.

Cữu Vĩ Hồ nhìn hắn có biểu hiện kỳ quặc như vậy, trên đầu hiện ra một dấu hỏi chấm, nhíu mày nói:

“Ê Ninh Xuyên, ngươi cười cái gì thế? Bệnh thần kinh à?”

Ninh Xuyên nghe tiếng của yêu hồ mới tỉnh lại, chợt nhận ra nãy giờ mình trầm tư rồi tự cười một mình đúng là trông ngu ngốc thật. Nhưng đánh chết hắn cũng không chịu yếu thế, ra vẻ thâm sâu nói:

“Cửu Vĩ à Cửu Vĩ, có những thứ mà chỉ nhân loại mới có thể hiểu, yêu hồ như ngươi hiểu không được đâu.”

“Hiểu hiểu cái đầu ngươi! Còn không đi tiếp, ở đây đến bao giờ!” Cửu Vĩ Hồ mắng, nếu có thể nó đã chĩa cho Ninh Xuyên một ngón giữa.

“Nghỉ một lát đi! Ngươi không thấy ta rất mệt sao?” Ninh Xuyên ngáp một cái.

“Không được! Đi ngay và luôn!” Cửu Vĩ Hồ phản đối kịch liệt.

“Không! Ngươi tự đi đi!”

“Được lắm! Ta tự đi!”

“Ờ, nhanh chút!”

“Ta đi thật đó!”

“Đi đi!”

“Ta đi đây!”

“…”

“Ta đí bây giờ đó!”

“…”

“Ê, Ninh Xuyên, ta đi…”

“Khò… Khò… Khò…”

“Ngủ… Ngủ đi! Tốt nhất là đừng dậy nữa!”

“Là ngươi nói đó!”

“Gừ, đồ lừa đảo! Chết đi!”

“A đau…”


Phế Thần - Chương #7