8:


Người đăng: tieuukiemmtiennChiều tối…

Ninh Xuyên và Cửu Vĩ Hồ mất thời gian cả ngày cuối cùng cũng thu được không ít dược thảo hạ phẩm. Mặc dù trải qua mấy lần gặp phải yêu thú hùng mạnh, nhưng đều hữu kinh vô hiểm.

“Trời sắp tối rồi! Chúng ta tìm một nơi nào đó qua đêm thôi!” Ninh Xuyên đứng trên một cành cây cao hơn mười mét, mở miệng nói. Hắn mới chỉ là võ giả Thoát phàm cảnh tầng thứ ba, tuy không thể bay nhảy tự do, nhưng vẫn thừa sức leo lên độ cao như thế này.

“Không cần tìm kiếm! Có một nơi vô cùng thích hợp!”

Cửu Vĩ Hồ cũng nhìn trời, sau đó từ trên cao đáp nhẹ xuống mặt đất, nói:

“Chúng ta đi đến thạch thất lúc trước!”

“Thạch thất? Không phải lối vào chỗ đó bị chặn lại rồi hay sao?” Ninh Xuyên thắc mắc.

“Đồ ngốc! Chặn lại thì dời tảng đá qua một bên là được. Ở bên trong không thể, nhưng đứng bên ngoài chẳng lẽ với tu vi hiện tại của ngươi lại không xê dịch nổi một tảng đá.” Cửu Vĩ Hồ liếc hắn một cái, mở miệng mắng.

“Đồ ngốc bảo ai?” Ninh Xuyên nhảy xuống đất, tức giận hỏi yêu hồ.

“Đồ ngốc chính là bảo ngươi! Có vấn đề gì sao?” Cửu Vĩ Hồ không chịu yếu thế.

“A.” Ninh Xuyên làm vẻ mặt như thể tỉnh ngộ. “Hóa ra đồ ngốc đang bảo ta.”

Cửu Vĩ Hồ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Ninh Xuyên, cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ, tức giận gào thét:

“Ninh Xuyên, ngươi dám chơi ta?”

“Chơi ngươi thì có ích lợi gì? Ngươi cũng không phải là mỹ nữ.” Ninh Xuyên cười nhạo.

“Ta cắn chết ngươi.”

“Ê này, ta nghe nói răng cáo có nhiều vi khuẩn, này, đừng cắn! Aaaa…”


Vách đá nơi dẫn vào thạch thất bí ẩn tối hôm trước bây giờ đã biến thành một đống tan hoang. Mặt đất bị cày xới bừa bộn, đá vụn rơi vãi khắp nơi. Vị trí lối vào thạch thất có một tảng đá lớn chặn lại, kín mít không một khe hở.

Ninh Xuyên không ngờ tảng đá này lớn đến như vậy. Rất may mắn, hắn là người cẩn thận, đi rừng mang luôn theo “dụng cụ” bên mình để đề phòng, hiện tại đúng là cần dùng đến.

Từng tiếng inh ỏi vang lên, kim loại va chạm với đá tạo nên âm thanh đều đặn, Ninh Xuyên đang cố gắng phá hủy phiến đá lớn kia càng nhanh càng tốt.

Trời dần tối…

Rắc…

Khối đá kia rốt cục cũng vang lên một tiếng nứt vỡ thật hùng hậu, dưới một búa cuối cùng, tan nát thành những mảnh vụn, để lộ ra khe hở dẫn vào thạch thất.

“Được rồi.”

Hài lòng chiêm ngưỡng thành quả của mình, Ninh Xuyên quay sang hô to với Cửu Vĩ Hồ một tiếng:

“Ê, Cửu Vĩ, đã xong rồi!”

Cữu Vĩ Hồ từ xa nghe được tiếng hắn gọi, liền vội vàng chạy tới, trông thấy tảng đá bị phá hủy kia, chẳng những không khích lệ mà ngược lại còn cằn nhằn:

“Ngươi có biết bao lâu rồi không? Chỉ một tảng đá cỏn con thôi mà cũng mất đến hai tiếng đồng hồ.”

Ninh Xuyên vốn tưởng mình cất công như thế sẽ được khen ngợi một phen, ai ngờ liền bị ăn mắng. Bỗng nhiên, hắn có xúc động muốn kiếm thịt cáo làm bữa tối.

“Hừ” một tiếng, Ninh Xuyên chẳng nói chẳng rằng bước vào trong khe đá, biến mất trong tầm mắt Cửu Vĩ Hồ. Còn Cửu Vĩ Hồ không khỏi trợn tròn mắt. Tiểu tử này biết giận dỗi từ bảo giờ thế?

Nghĩ vậy nhưng động tác của yêu hồ cũng không hề chậm trễ, liền nhanh chóng chui vào trong khe đá, biến mất ngay sau Ninh Xuyên.

Cửu Vĩ Hồ vừa chui vào trong liền rơi xuống nước. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, nó không hoảng hốt mà nhanh chóng bơi lên bờ, tiếp đó liền nhìn thấy Ninh Xuyên đang khoanh chân ngồi một chỗ tu luyện.

“Tiểu tử này… cuồng tu luyện đến vậy sao?”

Yêu hồ thì thầm một tiếng, sau đó nằm xuống một chỗ, nhắm mắt lại, tiến hành nội thị cơ thể.

Bên trong cơ thể yêu hồ tương tự một tiểu thế giới. Có điều thế giới này dường như đã bị tàn phá nặng nề, cảnh tượng vô vùng tiêu điều. Cửu Vĩ Hồ biết đó là do thương thế của mình chưa lành. Chính vì bị thương nghiêm trọng, nên dù có tu vi Tẩy tủy cảnh nhưng nó không thể sử dụng được toàn bộ lực lượng của mình. Chỉ có một cách khắc phục duy nhất là hồi phục thương thế để tu vi tự động trở về như ban đầu mà thôi.

Bộ lông trắng trên thân Cửu Vĩ Hồ khẽ rung lên, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Nếu Ninh Xuyên lúc này nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì yêu hồ đang dùng tốc độ nhanh chóng hấp thu ngoại khí vào cơ thể, chữa trị nội thương.

Ngoại khí là cách gọi của khí tự nhiên trong trời đất. Sau khi được võ giả hấp thu vào cơ thể sẽ chuyển hóa thành nội khí tinh thuần hơn so với bên ngoài.

Tất nhiên, Ninh Xuyên lúc này toàn tâm toàn ý chìm đắm vào trong việc nghiên cứu Tiềm Năng Quyết, sẽ không rảnh để quan tâm yêu hồ đang làm gì. Hắn vận dụng khẩu quyết của Cửu Vĩ Hồ, hô hấp theo một tần suất có quy luật nào đó, khiến cơ thể hoàn toàn thả lỏng, các lỗ chân lông hoàn toàn mở rộng tham lam hấp thu ngoại khí vào cơ thể, nhưng lại không chuyển hóa thành nội khí mà luân chuyển trong huyết nhục và kinh mạch. Luồng khí này vô cùng cuồng bạo, tựa như một cây búa lớn không ngừng giáng lên từng tấc huyết nhục, từng đoạn kinh mạch. Một cảm giác đau đớn từ trong nội thể truyền đến, Ninh Xuyên cắn chặt răng, trên trán toát mồ hôi hột, mày nhíu chặt, gắng chịu đựng nổi thống khổ này. Hắn biết rằng đây là bước đầu tiên của Tiềm Năng Quyết, rèn luyện nhục thể.

Sở dĩ cần tiến hành một bước như vậy, là vì trong quá trình tu luyện Tiềm Năng Quyết phải luôn dùng phương cách khắc khổ nhất để ma luyện bản thân, qua đó kích thích tiềm lực ẩn dấu bên trong, hành động này rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất đi tính mạng, vì vậy yêu cầu đầu tiên là phải có nhục thân cường đại, có thể chịu đựng được những tổn thương thể xác.

Luồng khí cuồng bạo kia trong cơ thể Ninh Xuyên đang điên cuồng bạo động, khiến hắn đau đến mức tưởng chừng sẽ ngất đi. Nhưng mỗi lần như thế, cơn đau dường như giảm đi một chút, sức chịu đựng của nhục thân lại được tăng lên một bậc. Dần dần, cỗ khí kia không còn cuồng bạo, mà dần ổn định lại, bắt đầu giống như người bình thường tu luyện, chuyển hóa toàn bộ thành nội khí.

Khi đã trời yên biển lặng, Ninh Xuyên mới kết thúc thổ nạp, mở mắt ra nhìn xung quanh.

Cửu Vĩ Hồ đang nằm một chỗ chữa thương, hắn không muốn làm phiền, đứng dậy vận động chân tay một chút.

Trời bên ngoài có lẽ đã tối, Ninh Xuyên hơi cảm thấy đói bụng. Có điều, hiện tại muốn kiếm thức ăn thì thật là chuyện không dễ dàng gì.

“Thôi, tốt nhất là tiếp tục tu luyện.”

Trên thực tế, nhục thân của Ninh Xuyên vừa trải qua một lần cải tạo, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, tiêu hao năng lượng cũng nhiều hơn nên hắn mới thấy đói bụng. Ninh Xuyên cảm nhận được với sức mạnh thân thể của mình bây giờ hoàn toàn có thể ngang hàng với Thoát thai cảnh tầng thứ chín. Thậm chí tảng đá chắn ngoài lối vào thạch thất này lúc trước nếu hắn muốn phá hủy thì tối đa chỉ cần một quyền là xong.


Phế Thần - Chương #8