6:


Người đăng: tieuukiemmtiennĐại môn Ninh gia…

Hai tên gác cổng ngồi bên trong chỗ râm dưới mái hiên nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Giờ đang là giữa trưa nên bọn chúng không lo ngại bị ai la mắng cả.

“Mẹ kiếp! Đáng lẽ ngồi ở đây không nên là ta mà phải là tên tiểu phế vật kia mới đúng!” Gác cổng Ất oán giận mở miệng.

Tên Giáp nghe vậy ngơ ngác hỏi:

“Phế vật nào? Có hạ nhân mới vào làm hay sao?”

“Ngươi không biết?” Người Ất trợn trắng mắt, kinh ngạc nhìn đồng nghiệp. “Ngươi tới Ninh gia làm việc được bao nhiêu lâu rồi?”

“Ách! Ta mới tới hôm qua thôi. Có vấn đề gì sao?” Người Giáp ngạc nhiên đáp.

“A ha ha ha, chẳng trách ngươi chưa biết chuyện tên tiểu phế vật kia!” Người Ất cười lớn, vỗ vai Giáp, nói:

“Ngươi biết hệ thống đẳng cấp thiên phú luyện võ không?”

“Cái đó ai mà không biết chứ? Thấp nhất là hạ phẩm, cao nhất là cực phẩm. Người may mắn có tư chất cực phẩm thì tương đương một Bất phàm cảnh cường giả trong tương lai rồi. Còn gì nữa nhỉ?” Ngươi Giáp vuốt cằm suy nghĩ.

“Ngươi sai rồi!” Gác cổng Ất ra vẻ cao thâm mặt trắc, nói: “Cao nhất là tư chất cực phẩm thì đúng, nhưng thấp nhất là hạ phẩm thì sai, hoàn toàn sai lầm.”

“Hả? Vậy thấp nhất là gì?” Người Giáp tỏ vẻ rất hâm mộ kiến thức “uyên bác” của đối phương, tò mò hỏi.

“Là phế phẩm.” Người Ất nói. “Thực ra không phải ta hiểu biết nhiều, mà do gần đây Ninh gia xuất hiện một tộc nhân có tư chất luyện võ phế phẩm. Mà phế phẩm, có nghĩa hắn chỉ là thứ bỏ đi trong võ đạo. Hừ, tiểu tử đó vậy mà còn kém hơn cả bình dân như chúng ta. Nếu không phải hắn mang họ Ninh thì…”

“Thì sao?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Ninh Xuyên bước đến, thần sắc lạnh lùng, liếc mắt nhìn hai tên gác cổng.

Hai tên thấy Ninh Xuyên tới thì âm thầm kêu khổ. Bọn chúng dù sao cũng chỉ là hạ nhân, nếu những lời vừa rồi đến tai gia chủ hoặc trưởng lão thì hậu quả chắc chắn vô cùng nghiêm trọng. Cả hai tên đồng loạt quỳ xuống dập đầu, sợ hãi van xin:

“Thiếu gia tha mạng! Thiếu gia tha mạng! Bọn tiểu nhân có mắt như mù, ăn nói xằng bậy. Xin cam đoan nhất định không có lần sau nữa!”

Ninh Xuyên lạnh lùng nhìn hai kẻ đang quỳ dưới chân mình, lắc đầu thở dài, giơ chân đi vào trong gia tộc. Hai tên gác cổng van xin thêm một lúc, ngẩng đầu lên không thấy hắn còn ở đó mới biết mình thoát nạn, toát mồ hôi hột nhìn nhau.


“Chúng ta bắt đầu tiến hành tu luyện được chưa?” Ninh Xuyên nói.

Cửu Vĩ Hồ gật đầu:

“Xem ra vừa rồi ngươi bị kích thích không nhẹ. Nhưng nên nhớ, dục tốc bất đạt là đạo lý chưa bao giờ sai. Với trạng thái của ngươi khi tu luyện rất dễ sản sinh tâm ma, cho nên…”

“Cho nên?” Ninh Xuyên nhíu mày, hỏi lại.

“Cho nên… Mau thu dọn hành lý!” Cửu Vĩ Hồ nhấn giọng. “Chúng ta sẽ vào rừng tĩnh tu!”

“Cái gì? Lại nữa à?” Ninh Xuyên ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Cửu Vĩ Hồ lườm hắn một cái:

“Ta tưởng ngươi quyết tâm cao độ lắm chứ? Được thôi! Nếu ngươi không dám…”

“Ai nói Ninh Xuyên này không dám? Hừ, không phải là rừng rậm sao, đi thì đi.” Ninh Xuyên hung hăng nói. Kinh nghiệm trong rừng vừa qua lại khiến hắn càng cảm thấy mong chờ nhiều hơn.

“A, vậy sao? Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi chuẩn bị hành lý thôi!” Cửu Vĩ Hồ đã đạt mục đích, lại bắt đầu giở giọng sai bảo.

Ninh Xuyên ngán ngẩm lê thân đi vào trong chuẩn bị đồ. Một lúc sau, hắn ló đầu ra nói:

“Chúng ta có nên ăn no nê một bữa rồi hãy vào rừng không?”

Cửu Vĩ Hồ: “…”

**

Đại tửu lâu…

Ninh Xuyên và Cửu Vĩ Hồ từ bên trong bước ra. Cả hai đều cảm thấy da bụng căng chướng, no đến mức không thể nhét thêm thứ gì vào. Ninh Xuyên “ợ” một tiếng, nói:

“Cữu Vĩ, thế nào? Đồ ăn ở đây ngon đấy chứ?”

“Ngon! Ợ… Lần sau nhất định ngươi phải dẫn ta đến đây ăn nữa!” Cữu Vĩ Hồ cũng vứt bỏ bộ dáng cao quý thường ngày. Hiện tại trông không nó khác gì một con yêu hồ tham ăn.

“Chuyện nhỏ!” Ninh Xuyên khảng khái nói. “Lần sau lại đi ăn. Muốn ăn gì cũng được.”

Cả hai cười đùa vui vẻ. Ninh Xuyên chốc chốc lại mở miệng trêu chọc Cửu Vĩ Hồ khiến nó xù lông phản bác. Đột nhiên, một giọng nói mỉa mai từ phía sau vang lên:

“ y da, không phải đây là Ninh Xuyên phế vật đây sao? Mấy hôm nay không thấy ngươi trong gia tộc, mọi người còn tưởng ngươi quá sốc nên tự kết liễu rồi chứ.”

Lời vừa dứt, lập tức một tràng tiếng cười vang lên cùng với những giọng nói đầy mỉa mai khác:

“Phải nha! Phế vật như ngươi không chịu chết đi, lẽ nào sống tiếp để cho phí cơm phí gạo hay sao?”

“ y, ngươi nói gì vậy? Ngươi sao lại gọi hắn là phế vật hả? Phải là rác rưởi mới đúng! Ha ha ha ha!”

“Phải phải, là ta sai. Hắn đáng lẽ phải đổi tên thành “Rác Rưởi” từ lâu rồi!”

Ninh Xuyên dừng bước chân lại, nhíu mày, xoay người nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm vào một thiếu niên có vẻ là người cầm đầu.

“Ninh Ca… Ngươi có chuyện gì sao?” Ninh Xuyên lạnh lùng hỏi.

“Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là hỏi thăm sức khỏe của ngươi dạo này có khỏe không thôi. Đừng nên qua bi quan mà làm chuyện dại dột nha!” Thiếu niên được gọi là Ninh Ca này là nhi tử của một trưởng lão trong gia tộc. Trên người mặc một bộ quàn áo sặc sỡ, tay cầm quạt phe phẩy, như thể sợ ai đó trong đêm nhìn không thấy mình vậy. Hắn cười cợt với đám bằng hữu xung quanh, chế giễu nói.

“Ngươi…”

Ninh Xuyên giận dữ muốn xông lên. Nhưng vừa động đã nghe “uỵch” một tiếng, lồng ngực bỗng đau đớn, cả người bắn ngược về phía sau, đập mạnh xuống mặt đất. Hắn cảm thấy trên ngực như bị một tảng đá đè lên, cực kỳ khó thở. Hai tay chống đất gượng dậy, Ninh Xuyên không ngừng ho sù sụ. Đám người kia thấy bộ dạng thảm hại của hắn, há miệng cười hô hố ra vẻ thích chí.

Ninh Ca cười ngạo mạn bước tới, nhấc chân dẫm vào người Ninh Xuyên khiến hắn lại nằm xuống đất, hung tợn nói:

“Tiểu tử, hãy coi như đây là một bài học! Lần sau cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi nếu còn muốn mạo phạm ta!”

Nói xong liền phun một ngụm nước bọt vào người hắn, xoay lưng bỏ đi.

Ninh Ca vừa rời khỏi, Cữu Vĩ Hồ không biết từ nơi ẩn nấp nào đi ra, chạy đến bên cạnh Ninh Xuyên.

“Ninh Xuyên, ngươi không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì?” Hắn khó khăn ngồi dậy, trầm giọng nói.

“Xin lỗi, không phải ta không muốn ra tay…” Cữu Vĩ Hồ áy náy mở miệng.

“Không sao đâu! Ta hiểu nỗi khổ của ngươi mà!” Ninh Xuyên lắc đầu cười. Hắn chưa hề có ý trách móc Cửu Vĩ Hồ. Thân phận của nó quá nhạy cảm. Nếu để lộ ra bên ngoài, chỉ sợ không chỉ yêu hồ mà cả hắn cũng lành ít dữ nhiều chứ không phải chuyện chơi. So với tính mạng, chút việc nhỏ này quả thực không đáng là gì cả.

Ninh Xuyên lão đảo đứng lên, đưa tay phủi bụi trên quần áo. Hắn ôm Cửu Vĩ Hồ vào lòng, sau đó vội vàng chạy về nhà.

Trong thâm tâm lúc này, khát vọng lực lượng của Ninh Xuyên đã mãnh liệt đến đỉnh điểm.

Lực lượng…

Lực lượng…

Chỉ cần có lực lượng… Mọi vấn đề đều có thể giải quyết.

Ninh Xuyên nghiến răng, ánh mắt bùng lên ngọn lửa không tên.


Phế Thần - Chương #6