5:


Người đăng: tieuukiemmtiennNinh Xuyên giờ mới để ý rằng khe hở dẫn vào thạch thất đã bị tảng đá lớn bên ngoài chặn lại sau đợt công kích cuồng bạo của Thanh Đằng Mãng. Hắn tiến về trước, đến ven hồ nhìn xuống mặt nước, lập tức trợn tròn mắt.

“Cửu Vĩ, lý do ngươi nói ta đẹp trai lúc trước đây hả?”

Ninh Xuyên nhìn khuôn mặt mình bị vẽ đầy những hình thù kỳ quái đang được phản chiếu dưới nước, nghiến răng kèn kẹt.

“Ta không biết nha! Ngươi đừng gắp lửa bỏ tay người!” Cửu Vĩ Hồ quay đi chỗ khác cười trộm.

“Ngươi cũng đâu có phải là “người”!” Ninh Xuyên mỉa mai nói.

Dứt lời, hắn nhảy ùm xuống nước, bơi về vị trí khe đá lúc trước. Ấn mạnh tay, tảng đá chắn lối bên ngoài không một chút dấu hiệu rung chuyển. Ninh Xuyên nhíu mày suy nghĩ. Một lát sau, hai mắt hắn sáng lên, hít sâu vào một hơi, cúi đầu lặn xuống nước.

Cửu Vĩ Hồ thấy vậy thì sửng sốt vô cùng. Nó chạy đến bên bờ hồ, lớn tiếng gọi:

“Ninh Xuyên, ngươi làm gì vậy? Muốn chết à?”

Gọi khản cả cô, nhưng mặt nước vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Mãi vẫn không có dấu hiệu ngoi lên của Ninh Xuyên, Cửu Vĩ Hồ trở nên lo lắng. Nó đi lòng vòng quanh hồ một hồi, ánh mắt dần trở nên quyết tâm. Nó hít sâu một hơi, nhún chân một cái liền cũng nhảy xuống hồ, lặn sâu dưới nước.

Cửu Vĩ Hồ không ngờ tới. Lúc nó vừa lặn xuống thì Ninh Xuyên cũng đang ngoi lên. Cả hai vừa vặn lại ở cùng một vị trí, quán tính mạnh khiến một người một cáo đâm sầm vào nhau trong nước.

“Ai da!”

Ùm một tiếng, mặt hồ xao động, hai cái đầu một đen một trắng đồng loại nhô lên khiến bọt nước tung tóe.

“Tiểu tử, ngươi làm trò gì vậy? Làm ta lo muốn chết!” Cửu Vĩ Hồ tức giận rít gào.

Ninh Xuyên vuốt mặt, xong nhìn Cửu Vĩ Hồ như nhìn kẻ ngốc:

“Tìm lối ra chứ sao nữa, óc chó!”

Cửu Vĩ Hồ trợn mắt nhìn trừng trừng hắn, buông lời đe dọa:

“Ngươi vừa nói gì? Nói lại xem!”

Ninh Xuyên co đầu rụt cổ, không ngờ đối phương lại tỏ ra hung dữ vậy. Hắn vội vàng nói:

“Ta tìm được lối ra rồi!”

Quả nhiên Cửu Vĩ Hồ sáng mắt, không để tâm chuyện vừa rồi nữa, vội vội vàng vàng ngụp lặn xuống. Ninh Xuyên bất đắc dĩ lại phải lập tức lặn xuống theo sau.

Lạ là càng xuống phía dưới thì càng cảm thấy xung quanh sáng hơn. Cửu Vĩ Hồ nhìn xung quanh, phát hiện ra bốn phía thành hồ có rất nhiều những khối đá phát sáng nhô ra. Nó đoán là do chủ nhân bộ hài cốt kia bố trí với mục đích nào đó. Chỉ là càng bơi xuống phía dưới Cửu Vĩ hồ càng tỏ ra khiếp sợ, vì số lượng đá sáng thực sự quá nhiều. Mà hồ nước này không chỉ sâu mà dường như còn là một thông đạo nối thông ra thế giới bên ngoài. Cửu Vĩ Hồ càng kinh hãi thì càng tăng tốc độ lặn xuống dưới, không để ý phía sau Ninh Xuyên trợn tròn mắt muốn nhắc nhở nhưng không thể mở miệng.

Ninh Xuyên đưa tay ra cố gắng tóm lấy đuôi của Cửu Vĩ Hồ, muốn kéo lại. Nhưng vừa chạm tay tới, đột nhiên thân thể yêu hồ dường như bị mất khống chế, bị đẩy dạt sang một bên với tốc độ nhanh chóng. Mặc dù nó cố gắng vùng vẫy song vẫn không thể khống chế được động tác của mình. Ninh Xuyên hoảng hốt, thần sắc xuất hiện vẻ lo lắng. Hắn quên chưa nhắc Cửu Vĩ Hồ nơi này có một dòng nước siết chảy sang ngang. Không còn lựa chọn nào khác, Ninh Xuyên cắn răng lao nhanh xuống phía dưới, rơi vào dòng nước siết. Lập tức cơ thể cũng giống như yêu hồ vừa rồi, bị cuốn trôi đi thật nhanh. Bất quá hắn đã có sự chuẩn bị trước, mượn thế dòng nước tăng tốc độ, đến bên cạnh yêu hồ ôm chặt lấy nó.

Thủy lưu càng lúc càng trở nên đáng sợ. Hai cơ thể bên trong dòng nước bị đẩy đi với tốc độ chóng mặt. Ninh Xuyên chỉ biết liều mạng nắm chặt lấy Cửu Vĩ Hồ, rồi ý thức dần chìm vào bóng tối, ngất đi.


Trong rừng có một con suối nhỏ, con suối chảy từ thượng nguồn xuống hạ lưu, đi ngang qua tiểu trấn nơi Ninh Xuyên sinh sống. Hàng ngày có rất nhiều loài dã thú và gia súc tới đây ngâm mình và uống nước. Ngay cả những đứa trẻ trong trấn cũng thường xuyên nhảy xuống suối tắm vào những ngày nóng nực. Ví dụ như buổi trưa ngày hôm nay. Cái nắng oi ả của mùa hè bao phủ khắp không gian, từng tia nắng chiếu xuống mặt nước chiết xạ ánh sáng lấp la lấp lánh.

Đám trẻ lại ra suối tắm mắt. Chúng vừa tắm vừa đùa nghịch, thỉnh thoảng lại chú ý tới đám gia súc đang thong thả gặm cỏ phía xa. Cảnh tượng tương tự chỉ xuất hiện trên những đứa trẻ có xuất thân bình dân, ở trong một tiểu trấn nhỏ như thế này mà thôi. Rất khó để thấy được nó ở những đứa trẻ con nhà danh gia vọng tộc hay đến từ những tòa thành trì to lớn. Những thiếu gia, tiểu thư đó từ nhỏ đã tiếp xúc với quyền lực, âm mưu dương kế, có thể sẵn sàng chém giết huynh đệ ruột thịt để đổi lấy ích lợi. Công bằng mà nói, sống trong đại gia tộc cũng coi như một nỗi bất hạnh, vì phú quý thì luôn luôn gần kề với nguy hiểm. Hôm trước ngươi có thể cười đùa tận hưởng giàu sang, nhưng hôm sau rất có khả năng chết không nhắm mắt.

Là một người sinh ra và lớn lên trong một thế gia vọng tộc, mặc dù không thể so sánh với các đại gia tộc cao cao tại thượng kia, song Ninh Xuyên cũng thấu cảm điều này.

(Tác: Tự nhiên viết cái giọng văn này thấu cảm vl các bác ạ)

Hắn ngồi vắt chân trên lưng một con trâu đen sì, tay phải chống cằm, mắt nhìn lũ trẻ phía xa, hơi suy nghĩ miên man. Bên cạnh hắn, Cửu Vĩ Hồ nằm trên lưng trâu, bộ lông trắng muốt đối lập với màu da trâu, tạo cảm giác xinh đẹp mà quái lạ.

Gió khẽ thổi qua, lông cáo xù lên, rung nhè nhẹ…

Ninh Xuyên chuyển ánh mắt nhìn sang, thấy vậy cười thích thú, khẽ đưa tay trái ra, chạm lên bộ lông dày, mềm mại, trắng muốt và tinh khiết.

“Tiểu tử, ngươi định làm gì?”

Chợt, một giọng nói khiến hắn giật mình, bàn tay trái đang vuốt ve cứng đờ lại. Thì ra yêu hồ này đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này trừng mắt nhìn hắn.

Ninh Xuyên rụt tay lại, cười ngây ngô:

“Bộ lông của ngươi chạm vào rất dễ chịu nha!”

Cửu Vĩ Hồ “hừ” một tiếng, nói:

“Lần sau còn dám động vô, ta sẽ chặt cánh tay ngươi đem cho chó ăn!”

Dứt lời nhày xuống đất, mệt mỏi duỗi mình một cái. Ninh Xuyên cũng xuống theo, than thở nói:

“Lúc ở dưới dòng thủy lưu kia, nếu không phải có ta giữ chặt lấy ngươi thì bây giờ ngươi cũng không hung hăng được như vậy đâu. Thời buổi này đúng là làm ơn mắc oán mà! Người tốt thật sự là không dễ làm nha!”

Đúng như vậy! Nếu không phải nhờ Ninh Xuyên giữ chặt lấy Cửu Vĩ Hồ sống chết không chịu buông tay, tiếp đó giữ cho cả hai an toàn theo dòng nước trôi dạt ra ngoài bờ suối thì có lẽ nó đã vĩnh viễn bị kẹt dưới đó. Yêu hồ nghĩ đến chỗ này, hơi rùng mình một cái, trong ánh mắt lộ vẻ cảm động, nhưng miệng thì không tỏ ra nhún nhường:

“Hừ, vì ai mà ta lại bị kẹt trong cái thạch thất chết tiệt đó chứ? Không phải vì ngươi sao?”

“Ặc… Ngươi đổi trắng thay đen cũng ghê thật. Bây giờ lại trở thành Ninh Xuyên ta mắc nợ rồi!” Ninh Xuyên cười khổ.

“Ai bảo không phải chứ?” Yêu hồ đắc chí, huênh hoang nói.

“Đừng ở đó mà cười nữa! Hiện tại đã cách thời điểm chúng ta gặp Thanh Đằng Mãng một ngày, nên về gia tộc thôi!” Ninh Xuyên nhìn trời, nói với yêu hồ xong liền quay người bước đi.

Cửu Vĩ Hồ vội vàng chạy theo sau, gọi với:

“Tiểu tử… Này! Ninh Xuyên… Đi từ từ thôi!”

“Đợi ta với, ê, đồ đầu gỗ!”

Một người một hồ sóng vai nhau đi. Gió thổi thoảng qua làm tóc ai bay phấp phới. Cỏ xanh xanh tận chân trời, cành lê trắng điểm một vài bông hoa... (đạo thơ tý)


Phế Thần - Chương #5