4:


Người đăng: tieuukiemmtiennMột cái hồ nhỏ nước trong veo. Ninh Xuyên nổi lềnh bềnh, Cửu Vĩ Hồ đứng trên ngực hắn, nhìn xung quanh. Trong hồ không còn gì khác cả, nhưng trên bờ lại có một bộ xương khô mang hình dáng nhân loại đang ở tư thế xếp bằng.

“Đau!”

Bỗng nhiên, Ninh Xuyên kêu lên một tiếng, hai mắt mở ra. Cửu Vĩ Hồ nghe thấy tiếng động cũng quay đầu lại.

Hai mắt nhìn nhau…

“Cửu Vĩ chết tiệt! Xương sườn ta gãy rồi, ngươi còn…” Ninh Xuyên nhăn mặt rên rỉ.

“A, xin lỗi!” Cửu Vĩ Hồ ngượng ngùng tự trên ngực hắn rơi xuống nước. Động tác này khiến cho Ninh Xuyên đau đến mức hít vào một hơi lạnh, hắn nở một nụ cười méo xẹo:

“Đỡ đau hơn rồi đấy!”

Cửu Vĩ Hồ không đáp, ánh mắt lại xoay chuyển, nhìn lên bờ. Ninh Xuyên chú ý điều đó, cũng nhìn theo. Khi nhìn thấy bộ xương kho ngồi đó, đồng tử lập tức co rụt lại.

Hắn đã nghe rất nhiều câu chuyện về những cường giả sau khi chết thường để lại truyền thừa cho người có duyên. Đối với những cố sự như vậy, Ninh Xuyên trước đây chỉ cười khẩy. Hắn nghĩ rằng, chẳng ai tự dưng cho không ai cái gì, kể cả người chết cũng như thế. Thật không ngờ nó lại xảy ra với chính bản thân mình.

Ninh Xuyên kích động.

Đúng vậy! Bất kỳ ai nếu biết mình có cơ hội nhận được truyền thừa của một vị cường giả thần bí nào đó mà không cảm thấy kích động cơ chứ. Đặc biệt đối với Ninh Xuyên thì nó giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.

Ninh Xuyên nén cơn đau đớn trong ngực, cố gắng bơi đến bờ. Cửu Vĩ Hồ bơi phía sau. Khi lên được, Ninh Xuyên nằm vật ra thở hồng hộc, rõ ràng là mất rất nhiều sức. Hắn nhổm dậy nhìn quanh, hóa ra toàn bộ không gian nơi đây nằm trong một thạch thất ẩn trong vách núi. Vốn nơi này được ẩn dấu trong đá, nhưng nhờ Thanh Đằng Mãng phá hủy lớp đá che phủ bên ngoài mà lộ ra lối vào. Đúng là trong họa có phúc!

Sau khi quan sát toàn bộ thạch thất, ánh mắt Ninh Xuyên lại đặt tại bộ xương cốt. Bộ xương cốt này có niên đại dường như rất lâu, mặc dù không bị phân ra nhưng lại bị phủ bởi một tầng bụi bẩn rất dày. Một ngón tay của nó còn đặt trên mặt đất. Ninh Xuyên thấy vậy, bắt đầu lấy ống tay áo phủi mạnh. Nói là mặt đất nhưng phía dưới thực chất đều là đá. Cát bụi bay sang một bên, để lại một bức di thư do được chạm khắc xuống. Mặc dù vậy nhưng nét chữ vẫn rất uyển chuyển như thể do một nho sĩ viết ra.

Ninh Xuyên ánh mắt lóe lên đầy kinh ngạc. Hắn không nghĩ lại có người dùng ngón tay viết được những văn tự mềm mại như vậy trên loại đá mà ngay cả Thanh Đằng Mãng cũng không thể phá hủy. Ninh Xuyên kiềm chế lại cảm xúc, bắt đầu đọc thư.

“Lão phu từ nhỏ đã chịu thảm cảnh diệt tộc. May mắn sống sót, quyết chí báo thù nhưng cuối cùng bị chúng đánh trọng thương, tạ thế nơi đây. Cả cuộc đời không có gì đáng tự hào, chỉ có một môn võ kĩ do bản thân tự sáng tạo, gọi là Bất Phá Chỉ. Đây là thứ giúp ta đánh bại rất nhiều kẻ thù cường đại đạt tới Bất phàm cảnh. Nay để lại truyền thừa cho người có duyên, nhưng với điều kiện báo mối thù diệt tộc cho ta. Nếu đồng ý thì dập đầu ba cái trước di cốt lão phu. Kẻ nào mang tâm địa xấu xa chắc chắn sẽ không sống yên thân. Nhớ lấy!”

Ninh Xuyên đọc đến đoạn văn tự nói về Bất Phá Chỉ mà trong lòng rung động không thôi. Dù chủ nhân của bộ hài cốt này viết rất ngắn gọn nhưng hắn cũng đã hình dung được mức độ đáng sợ của nó. Phải biết rằng võ giả qua ba cảnh giới đầu: Thoát thai, Hoán cốt, Tẩy tủy thì sẽ đại tới Bất phàm cảnh. Lúc này nội khí sẽ tiến hóa thành nội lực. Thân thể sẽ lột xác, không còn là phàm nhân, mà gần như thủy hỏa bất xâm, kim cang bất hoại.

Một cường giả Bất phàm cảnh cho dù đứng yên để Tẩy tủy cảnh võ giả tấn công thì cũng hoàn toàn có thể không chút sứt mẻ gì. Đó không đơn thuần là chênh lệch giữa một đại cảnh giới mà là chênh lệch giữa phàm nhân và thần tiên.

Môn võ kĩ này có thể giúp Tẩy tủy cảnh phá được phòng hộ thân thể của cường giả Bất phàm cảnh thì quả thật không hổ cái danh Bất Phá Chỉ, không gì không thể phá.

Ninh Xuyên không biết kẻ thù của chủ nhân bộ xương cốt này lợi hại bao nhiêu, nhưng lại rất muốn nhận được Bất Phá Chỉ. Hắn cắn răng, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh xuống nền đá, khiến cho trán đỏ ửng lên.

Lạ thay, vừa ngẩng đầu lên, Ninh Xuyên liền nhìn thấy bộ xương cốt trước mắt bắt đầu run rẩy, sau đó dần dần hóa thành tro cốt. Từ trong đống tro cốt, một đạo hắc ảnh nhỏ bé bay ra, đậu vào trán Ninh Xuyên.

“Uẩn Trí Phong!” Cửu Vĩ Hồ chứng kiến nãy giờ, bỗng nhiên hô lên một tiếng. “Đừng!”

Nhưng chưa kịp can ngăn, con ong màu vàng kim đã duyên dáng chổng mông, chĩa cái gai nhọn ở đuôi ra, đâm vào mi tâm hắn.

“Aaaaa…”

Ninh Xuyên đau đớn hét thảm lên một tiếng. Cả người hắn tê liệt, cơn đau thấu xương tủy chạy trong óc. Hắn đổ uỳnh xuống mặt đất, miệng há hốc. Hai mắt trợn tròn nhìn lên trên trần của thạch thất.

Cửu Vĩ Hồ lo lắng đi đi lại lại xung quanh hắn nhưng không có cách nào giúp đỡ. Uẩn Trí Phong là một loài cổ trùng còn sót lại từ thời đại thượng cổ. Hiện tại loài này gần như không còn xuất hiện trong tự nhiên. Chỉ có những đại thế lực mới tiến hành nuôi dưỡng để phục vụ cho những sự kiện trọng đại.

Ở một thế giới như Thần Võ đại lục này, điều quan trọng nhất không gì khác ngoài truyền thừa.

Uẩn Trí Phong có năng lực sao chép và truyền tải ký ức. Nọc của loại ong này ảnh hưởng đến thần trí của người bị trúng độc, gây ra ảo giác rất chân thật nhưng lại không gây hại đến sức khỏe. Các vị cường giả khi muốn để lại truyền thừa cho hậu thế thường dụng phương pháp này vì mỗi con ong sẽ chỉ được dùng một lần duy nhất, cho một truyền nhân duy nhất. Đồng thời, truyền nhân đó cũng phải cam đoan thực hiện những điều mình đã kí kết, nếu không sẽ bị độc ong cắn trả, gánh chịu hậu quả nặng nề. Quá trình nhận truyền thừa đó diễn ra vô cùng đau đớn, ít ai có thể chịu đựng được.

Ánh sáng vàng kim từ trên Uẩn Trí Phong phát ra càng ngày càng ảm đạm, sau đó biến mất. Ninh Xuyên cũng ngừng rên rỉ, ánh mắt dần trở nên hữu thần. Hắn đưa tay lên mi tâm sờ thử, lại không thấy cứ thứ gì.

“Uẩn Trí Phong khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ chết đi, thân xác tan biến vào thiên địa không để lại dấu vết. Ngươi không cần cố tìm kiếm làm gì!” Cửu Vĩ Hồ đến bên cạnh hắn, nói.

“Ngươi vừa gọi thứ vừa rồi là Uẩn Trí Phong à? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Ninh Xuyên vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ.

Cửu Vĩ Hồ nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Hiện tại ta có một tin tốt và một tin xấu cho ngươi. Ninh Xuyên, ngươi muốn nghe tin nào trước đây?”

Ninh Xuyên nuốt nước bọt. Giọng điệu của yêu hồ khiến hắn bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Dù vậy Ninh Xuyên không muốn yêu hồ thấy mình đang lo lắng, dùng giọng điệu đùa cợt đáp:

“Tin xấu hay tốt không phải cuối cùng ta đều sẽ biết hay sao? Ngươi cần gì phải bày đặt nhiều chuyện như vậy?”

“Ha ha ha, ngươi sẽ không bình tĩnh được như vậy khi nghe được những điều ta nói đâu.” Cửu Vĩ Hồ cười lạnh. “Tin vui là ngươi vừa có được truyền thừa kí ức của một cường giả Tẩy tủy cảnh. Chúc mừng ngươi!”

Ninh Xuyên nghe đến đây sáng mắt lên, nhưng chưa kịp vui mừng liền bị Cửu Vĩ Hồ dội cho một chậu nước lạnh:

“Đừng vội mừng! Còn một tin buồn nữa!”

“Nói đi! Ta đã chuẩn bị tinh thần rồi!” Ninh Xuyên biết được không có chuyện vô công mà được thưởng, ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc trả một cái giá rồi.

Cửu Vĩ Hồ nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Chỉ trong vài ngày mà tâm thái của thiếu niên này đã tiến bộ đến mức như vậy. Nó không nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường nữa, thay vào đó là sự tán thưởng, trầm giọng nói:

“Nếu trong vòng mười năm nữa, ngươi không đột phá tới Tẩy tủy cảnh, thì độc ong trong cơ thể ngươi sẽ phát tác. Đến lúc đó, cho dù là cường giả Thần thánh cảnh đến cũng không có năng lực cứu được mạng của ngươi. Còn nữa, lời hứa giúp chủ nhân bộ xương khô kia trả thù ngươi vẫn phải thực hiện nó. Hậu quả khi thất hứa cũng giống như con Uẩn Trí Phong vừa rồi vậy, hôi phi yên diệt.”

Ninh Xuyên nghe đến đây rùng mình một cái. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần đón nhận hậu quả, nhưng khi nghe từ chính miệng yêu hồ cũng khiến hắn kinh hãi.

Cửu Vĩ Hồ sau khi làm Ninh Xuyên sợ vỡ mật thì chẳng thèm để ý đến hắn nữa, chỉ đưa mắt nhìn khắp nơi trong thạch thất như thể đang tìm kiếm vật gì đó.

Ninh Xuyên thấy hơi kỳ lạ, hỏi:

“Cửu Vĩ, ngươi tìm gì vậy?”

Yêu hồ quay lại nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

“Tìm lối ra chứ sao nữa, óc chó!”

Ninh Xuyên: “…”


Phế Thần - Chương #4