3:


Người đăng: tieuukiemmtiennKhi thức dậy đã là đầu giờ chiều. Ninh Xuyên dụi mắt nhìn quanh, thấy yêu hồ đã tỉnh giấc từ bao giờ, đang chăm chú nhìn mình.

“Nhìn gì mà nhìn? Mặt ta mọc hoa hay sao?” Hắn ngơ ngác hỏi.

Cửu Vĩ Hồ trông thấy hắn mở mắt, không tiếp tục nhìn nữa, cười đáp:

“Mặt ngươi không cần mọc hoa đâu, vốn đã đẹp như hoa rồi!”

“Thật à?” Ninh Xuyên cảm giác thái độ của Cửu Vĩ Hồ rất kỳ lạ. “Sao trước đây không ai khen ta bao giờ?”

“Ngốc! Bởi vì họ chưa nhìn ngươi đủ lâu thôi.” Cửu Vĩ Hồ thản nhiên đáp. “Đi thôi! Chúng ta tiếp tục tìm kiếm dược thảo.”

Ninh Xuyên suy nghĩ thật kỹ, vẫn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn, nhưng lại không phát hiện ra có điều gì không ổn. Rốt cuộc là cái gì không ổn đây? Hắn vừa đi theo sau Cửu Vĩ Hồ vừa tự hỏi, không hề biết rằng ở phía trước yêu hồ đang cười thầm trong bụng.

Càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp. Nếu không phải còn thấy được vài tia nắng xuyên qua tầng tầng kẽ lá chiếu xuống, Ninh Xuyên đã nghĩ rằng trời bắt đầu tối. Vào ban đêm, rừng rậm là một nơi rất nguy hiểm. Đó là thời điểm yêu thú hoạt động cường thịnh nhất trong ngày. Với năng lực hiện tại của hắn mà dám lang thang nơi đây thì chính là đi tìm cái chết. Mới nghĩ đến đó, Ninh Xuyên liền hít sâu một hơi, tay cầm chiếc liềm thật chắc, như thể đó là nguồn cung cấp dũng khí cho mình.

Cửu Vĩ Hồ thu mọi biểu hiện của Ninh Xuyên vào trong mắt, đáy lòng thầm tán thưởng. Nếu không phải vì trọng thương chưa lành, không thể vận dụng lực lượng của Hồ tộc, nó đã sớm rời khỏi nơi này rồi, nào có chuyện giúp đỡ Ninh Xuyên tu hành như bây giờ.

“Thôi thôi, xem như làm một việc tốt!” Cửu Vĩ Hồ thở dài, tự an ủi bản thân.

Ninh Xuyên tất nhiên không thể biết yêu hồ lúc này đang nghĩ gì. Hắn cho rằng Cửu Vĩ Hồ đơn thuần chỉ là muốn báo ân cứu mạng của mình mà thôi. Chẳng thể trách hắn quá ngây thơ, ai bảo người xưa thường lưu truyền mấy câu chuyện “cứu vật vật trả ơn” làm gì.

Đúng lúc này, Cửu Vĩ Hồ đang đánh hơi thì hai mắt bỗng sáng lên. Bốn chân tăng tốc phóng nhanh về một phương hướng. Ninh Xuyên thấy thế cũng sáng mắt, vội vàng truy đuổi theo sau.

Một người một hồ lao đi thật nhanh trong khu rừng. Khi Cửu Vĩ Hồ dừng lại, Ninh Xuyên cũng dừng lại. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến người ta khiếp đảm. Một đầu mãng xà lớn đang cuộn mình quanh một thân cây cổ thụ, có vẻ đang say ngủ nên chưa phát hiện ra sự xuất hiện của Ninh Xuyên và Cửu Vĩ Hồ.

“Cửu Vĩ, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Ta còn chưa muốn chết a!” Ninh Xuyên quá sợ hãi, khóc không ra nước mắt nói với Cửu Vĩ Hồ.

Cửu Vĩ Hồ suỵt một tiếng khe khẽ nói:

‘Im miệng! Ngươi mới là đang muốn chết ấy. Biết nó là yêu thú gì không?”

Ninh Xuyên cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, lục tìm trong trí nhớ về thông tin của các loài yêu thú trong sách vở đối chiếu với mãng xà trước mặt. Một cái tên hiện ra khiến hắn vô cùng kinh hãi.

“Thanh Đằng Mãng.” Ninh Xuyên run rẩy nói.

Thanh Đằng Mãng này trên thân có một lớp vảy màu xanh lá cây, tựa như một tấm nhuyễn giáp bảo vệ cơ thể. Loài này có sở thích quấn chặt mình trên thân những cây cổ thụ thô to, giả làm thực vật dây leo, chờ đợi con mồi sơ xảy lại gần là lập tức tấn công. Nếu bị một đầu Thanh Đằng Mãng quấn quanh người, thì kết cục chắc chắn sẽ là máu thịt lẫn lộn, trở thành thức ăn trong bụng nó.

Cửu Vĩ Hồ trầm giọng:

“Thanh Đằng Mãng này đang thủ hộ một gốc dược thảo trung phẩm.”

“Thật sao?”

Ninh Xuyên nhìn thật kỹ, quả nhiên phát hiện một gốc dược thảo gần nơi Thanh Đằng Mãng đang ở. Trong mắt hắn xuất hiện vẻ tham lam, nhưng rất nhanh liền bị sự e ngại xâm chiếm.

“Với khứu giác của Thanh Đằng Mãng, ta chưa đến gần đã bị nó phát hiện rồi ấy chứ!”

Cửu Vĩ Hồ không có vẻ gì là lo lắng, bình tĩnh nói:

“Ta có khả năng khiến nó mê muội trong thời gian ngắn. Ngươi tranh thủ đoạt lấy dược thảo sau đó trốn đi.”

“Biện pháp này của ngươi được không vậy? Nhỡ đột nhiên nó thức tỉnh thì chẳng phải mạng nhỏ của ta coi như xong sao?” Ninh Xuyên vẫn không cảm thấy yên tâm chút nào.

“Tìm phú quý trong hiểm nguy, ngươi chẳng phải nói bằng mọi giá phải trở thành cường giả hay sao?” Cửu Vĩ Hồ cất giọng mỉa mai.

Dù biết yêu hồ đang chơi trò khích tướng, Ninh Xuyên vẫn không cam lòng yếu thế, ngẩng cao đầu quả quyết nói:

“Sợ? Ta sợ thứ súc sinh này á? Ngươi đang nằm mơ phỏng?”

“Vậy thì làm thôi!”

Cửu Vĩ Hồ nhảy lên phía trước, hai mắt khẽ nhắm. Một luồng bạch khí có thể khiến tinh thần bị trầm mê xuất hiện. Theo điều khiển của yêu hồ, vô thanh vô thức bay đến bao quanh Thanh Đằng Mãng, sau đó dường như bị thân rắn hấp thu, nhanh chóng biến mất.

Thanh Đằng Mãng lúc này dường như đã bị ru ngủ, khí tức khiến người ta sợ hãi biến mất, dường như thực sự hóa thành một sợi thanh đằng vô tri vô giác nằm đó. Đến Ninh Xuyên cũng cảm thấy nó dường như không còn chút ý thức nào nữa, trong lòng không khỏi than một tiếng đầy kinh ngạc. Không ngờ được Cửu Vĩ Hồ lại lợi hại đến như vậy.

“Nhanh! Nắm bắt thời gian đoạt lấy dược thảo!”

Trong lúc Ninh Xuyên đang suy tư, giọng nói của Cửu Vĩ Hồ chui vào tai khiến hắn giật mình thức tỉnh, lập tức vội vàng tiền về phía trước, hai chân đạp lên cỏ dại vang lên tiếng loạt xoạt. Càng lại gần mãng xà, Ninh Xuyên càng trở nên thận trọng, cố gắng tạo ra động tĩnh nhỏ hết mức có thể để không tác động đến nó. Cửu Vĩ Hồ sốt ruột quát lớn:

“Mau lên, nó sắp tỉnh rồi!”

Ninh Xuyên lúc này cũng nóng lòng muốn chết. Hắn bất chấp đánh thức mãng xà, cắm đầu cắm cổ chạy về phía gốc dược thảo. Khi đi qua Thanh Đằng Mãng, lông tóc hắn dựng đứng lên khi cảm nhấn được cỗ khí tức cuồng bạo khát máu của yêu thú. Đôi chân suýt thì nhũn ra, nhưng ám ảnh tử vọng khiến hắn như có thêm một động lực thần kỳ, vẫn can đảm chạy thật nhanh.

“Thấy rồi!”

Rốt cuộc thì cũng đến vị trí của gốc dược thảo. Ninh Xuyên vội vàng nhổ thật nhanh, cũng không quan tâm nó là loại dược thảo gì, mà điên cuồng chạy về chỗ Cửu Vĩ Hồ đang chờ. Dự cảm của hắn cho thấy có thể thời điểm Thanh Đằng Mãng thức tỉnh đã rất gần.

“Nhanh nhanh!” Cửu Vĩ Hồ nhìn Ninh Xuyên đang chạy tới, đáy lòng thầm hô.

Không phụ sự kì vọng của Cửu Vĩ Hồ, Ninh Xuyên rất nhanh đã chạy tới nơi. Không đợi yêu hồ nói gì, hắn đã khom người ôm lấy nó, sau đó chạy đi như phát điên, miệng hô lớn:

“Chạy mau, nó thấy được ta rồi!”

Vừa dứt lời, một tiếng gào rú lớn vang lên ở sau lưng. Ninh Xuyên trong lòng run rẩy, nhưng tốc độ hai chân đột phá bình thường, phóng như bay trong rừng rậm. Lúc này, hắn mới để ý ánh sáng xung quanh đã rất yếu ớt, suy ra lúc này đang là chiều tối. Nếu bị kẹt ở trong rừng vào ban đêm thì…

Càng sợ hãi, hắn chạy càng điên cuồng. Thậm chí còn không quan tâm đến Thanh Đằng Mãng đã đuổi đến chưa, chỉ biết ba chân bốn cẳng chạy trốn ngược với phương hướng lúc trước vào rừng. Thậm chí bỏ ngoài tai những lời nói của Cửu Vĩ Hồ đang bị hắn ôm vào lòng.

Không biết chạy bao nhiêu lâu, Ninh Xuyên đã mệt mỏi đến mức cảm thấy hai chân dường như không còn là của mình. Hắn dừng lại thở hổn hển. Nhìn xung quanh, hóa ra đây là vách đá lúc trước, nơi thu được Nhất Diệp thảo. Cửu Vĩ Hồ bỗng giẫy dụa ra khỏi vòng tay của hắn, nhảy xuống đất, nói:

“Chúng ta phải kiếm chỗ ngủ trong rừng thôi!”

“Được... Khoan, cái gì? Không được!” Ninh Xuyên hét toáng lên. “Ta còn chưa muốn làm thức ăn trong dạ dày yêu thú đâu.”

“Nhìn xung quanh đi!” Cửu Vĩ Hồ thản nhiên nói. “Trời tối rồi! Ngươi muốn chết thì cứ thử đi trong rừng vào buổi tối xem!”

“Trời ơi là trời!” Ninh Xuyên ngẩng mặt lên nhìn trời, than thở.

“Ngươi không tò mò vừa hái được dược thảo gì à? Bỏ ra xem đi!” Cửu Vĩ Hồ dường như chỉ quan tâm tới dược thảo mà không quan tâm đến những chuyên khác.

Ninh Xuyên lôi từ trong ngực áo ra một gốc dược thảo màu toàn thân màu bạc, đưa cho Cửu Vĩ Hồ.

“Là Ngân Diệp Thảo!”

Cửu Vĩ Hồ nhìn qua gốc dược thảo, ngửi ngửi vài cái, khẽ nói. Ninh Xuyên giật mình, vội vàng nhét nó lại ngực áo.

Ngân Diệp thảo xét về một mặt nào đó thì có tác dụng vượt trội hơn Nhất Diệp thảo nhiều. Một gốc Ngân Diệp thảo có dược lực bằng mười gốc Nhất Diệp thảo. Vì thế không có gì ngạc nhiên khi Ninh Xuyên biểu hiện như vậy.

Loạt xoạt… Loạt xoạt…

Đột nhiên, trong bụi cỏ gần đó vang lên những âm thanh xào xạc. Cửu Vĩ Hồ giật mình, quay người lại nhìn chằm chằm vào một khu vực, ánh mắt lóe lên sự đề phòng. Ninh Xuyên cũng nâng cao tinh thần, sẵn sàng chờ đợi nguy hiểm xuất hiện. Chỉ cần “đối phương” xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ… chạy thật nhanh.

Tiếng xào xạc vang lên càng lúc càng rõ ràng, sau đó một âm thanh gầm rú trong đêm vọng ra, cuồng phong thổi đám cỏ dại ngả rạp. Một cái đầu rắn lớn lao ra cùng với cái miệng đỏ ngòm chi chít những răng đớp về phía cả hai. Cửu Vĩ Hồ như biết trước chuyện gì xảy ra, lập tức nhún chân nhảy lên, huých vào người Ninh Xuyên. Cả hai bay ra xa, đụng vào một tảng đá, vừa vặn tránh được đòn đột kích của Thanh Đằng Mãng. Tình cờ làm sao? Tảng đá họ rơi vào lại là nơi mà lúc trước hái được gốc Nhất Diệp thảo.

Ninh Xuyên đang cảm thấy cả người đau điếng bỗng nghe có một tiếng rít gió thật mạnh. Hắn vội vàng ôm Cửu Vĩ Hồ lăn sang một bên thì ‘rầm” một tiếng. Cái đuôi của Thanh Đằng Mãng vung tới đập mạnh vào tảng đá khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ bắn tứ tung. Khói bụi dâng lên bao phủ toàn bộ khu vực vách đá.

Thanh Đằng Mãng điên cuồng công kích. Cái đuôi quất tứ tung như thể muốn phá hủy toàn bộ xung quanh. Ninh Xuyên vô tình bị trúng phải một đòn, cả người văng ra va mạnh vào vách đá rồi rơi thẳng xuống. Đơn đau khiến hắn suýt thì hôn mê đi, nhưng khát vọng sống nhắc nhở hắn phải giữ cho mình tỉnh táo.

Khói bụi tan dần, Ninh Xuyên khó khăn đứng dậy, khóe miệng rỉ máu. Hắn nhìn quanh, phát hiện ở vị trí tảng đá kia vừa vỡ vụn xuất hiện một khe hở vừa vặn cho mình chui vào, bên trong còn có thể thấy có vài luồng sáng chiếu ra. Ôm hi vọng cuối cùng, hắn chạy thật nhanh đến nơi đó. Đúng lúc này, cái đuôi của Thanh Đằng Mãng vẫn theo một phương hướng đập tới. Ninh Xuyên một lần nữa lại bị đánh văng đi, vừa vặn rơi đúng bên cạnh khe đá kia. Miệng hắn thổ huyết, dùng cả tay và chân bỏ thật nhanh, sau đó lách mình vào trong khe hở.

Thanh Đằng Mãng thấy Ninh Xuyên và yêu hồ biến mất ở khe đá thì nổi giận gầm lên. Nó điên cuồng vung đuôi quật tới dường như muốn phá tán vách đá, nhưng chỉ khiến cho lớp đá bên ngoài sụp đổ rồi bít kín lại khe nứt chứ không thể làm cho nó mở rộng ra.

Cuối cùng, Thanh Đằng Mãng rít lên một tiếng đầy không cam lòng, sau đó đành lủi thủi rời đi.


Phế Thần - Chương #3