2:


Người đăng: tieuukiemmtiennMột tháng sau…

Trong khu rừng gần thị trấn, Ninh Xuyên lưng đeo một chiếc giỏ lớn. Trong chiếc giỏ chứa đầy thảo dược. Tay phải hắn cầm liềm, không ngừng dọn sạch cây cỏ cản trở trước mắt.

Đột nhiên, từ trong đám thảo dược bên trong giỏ, một cái đầu hồ ly nhô lên, hai mắt trong suốt nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh.

“Tiểu tử, giỏ đầy rồi!”

Ninh Xuyên không quay đầu lại nhìn, hơi thở hơi gấp, nói:

“Vẫn còn chứa được thêm.”

“Tại sao ngươi phải cố gắng kiếm tiền như vậy chứ?” Cửu Vĩ Hồ không hiểu nổi. Nó sống ở trong thâm sơn cùng cốc lâu năm, ít khi tiếp xúc với thế giới nhân loại, tất nhiên không hiểu giá trị của tài phú quan trọng như thế nào.

Ninh Xuyên cười đáp:

“Từ nhỏ phụ mẫu ta đều không còn nữa. Lúc đó ta rất cô đơn, cũng rất sợ hãi. Mặc dù gia tộc không hề bỏ rơi ta, vẫn chu cấp tiền bạc đủ để ta sinh sống. Nhưng ta không cảm thấy mình được an toàn lúc nào cả.”

Cửu Vĩ Hồ trầm mặc. Lời Ninh Xuyên nói khiến nó nhớ đến những đồng tộc bị nhân loại săn giết, không hiểu sao lại nảy sinh đồng cảm, cất giọng an ủi:

“Ninh Xuyên này, thực ra ngươi là một người rất mạnh mẽ.”

Ninh Xuyên đang đi bỗng dừng lại, hỏi:

“Ngươi vừa nói gì?”

Cửu Vĩ Hồ chợt nhận thấy vừa rồi mình có hơi cảm tính, vội lấp liếm:

“Không… Không có gì.”

“Rõ ràng ngươi vừa khen ta mà.”

“Làm… làm gì có.”

“Ta nghe thấy rồi. Nào nào, nói lại nghe xem!”

“Câm miệng!”

“Có gì đâu phải ngại chứ? Nói đi, nói đi!”

“Ta bảo ngươi câm miệng cơ mà!”


Về lại tiểu trấn, Ninh Xuyên đi qua mấy con đường quen thuộc, đến một cửa hàng nhỏ nằm ở ven đường. Mặt tiền cửa hàng này không thể gọi là sang trọng nhưng cũng khang trang, sạch sẽ. Bên trên có một tấm hoành phi in nổi mấy chữ lớn rồng bay phượng múa.

Hắn nhìn lên tấm hoành phi, sau đó bước chân vào trong cửa hàng.

Vừa vào bên trong, một mùi thảo dược ập đến khiến cho tinh thần cảm thấy dễ chịu. Ninh Xuyên rất quen thuộc cảm giác này, thản nhiên bước đến quầy thu mua.

“Lão bản, ngươi khỏe ?”

Ngồi đăng sau quầy là một trung niên nhân mập mạp đang ngủ gà ngủ gật. Y mở mắt ra nhìn liền thấy được gương mặt quen thuộc của Ninh Xuyên, biết hắn tới đây bán thuốc, nở một nụ cười thân thiện:

“Tiểu Xuyên, hôm nay ngươi về muộn hơn mọi ngày đấy!”

Sở dĩ nói vậy là bởi vì hàng ngày Ninh Xuyên vẫn đều đặn đến đây bán dược thảo. Trải qua thời gian tiếp xúc, hai người có thể nói rất quen thuộc đối phương. Ninh Xuyên nghe lão bản nói vậy mỉm cười, cởi chiếc giỏ đan trên lưng xuống, đặt lên trên quầy. Đồng thời, hắn vui vẻ mở miệng đáp:

“Hôm nay ta thu thập nhiều thảo dược hơn nên đi về hơi trễ. Lần sau sẽ không như thế nữa.”

Lão bản mập mạp nhìn vào trong giỏ, thấy số lượng thảo dược tăng lên gấp rưỡi so với thường ngày. Y liền tỏ ra rất hài lòng, ném cho Ninh Xuyên một túi tiền nhỏ, phẩy phẩy tay:

“Tốt lắm! Lần sau cứ thế phát huy là được!”

Ninh Xuyên bắt lấy túi tiền, chào lão bản một tiếng rồi rời khỏi cửa tiệm. Hắn không đi nơi nào khác mà về thằng Ninh gia, chui vào trong căn phòng nhỏ của mình, tiếp đó lập tức đóng cửa lại. Cửa vừa khép, bên tai hắn liền nghe thấy một âm thanh lanh lảnh:

“Tiểu tử, ngươi bắt ta chờ lâu quá!”

Cửu Vĩ Hồ từ trên giường Ninh Xuyên nhảy xuống, oán trách nói. Ninh Xuyên sau khi hái thuốc đã bảo nó về nhà trước đợi mình. Cửu Vĩ Hồ cũng không muốn gây rắc rối nên ngoan ngoãn quay về nhà trước, không hiểu sao bây giờ lại giận dỗi vậy.

Ninh Xuyên nghe điệu bộ oán trách của Cửu Vĩ Hồ, không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại cười trêu chọc:

“Ta vừa mới đi một lát thôi mà. Ngươi có nhất thiết phải nhớ nhung đến thế không?”

“Xì, ai nhớ ngươi? Ta chỉ lo ngươi không về thì đêm nay ta lại phải chịu đói mà thôi.”

Ninh Xuyên nghe yêu hồ phản bác, cười khổ:

“Được rồi, được rồi! Coi như ngươi lợi hại.”

Hắn nâng niu túi tiền trong tay, khẽ lắc lắc một cái, tiếp đó mở ra. Bên trong là một số tiền không lớn nhưng đối với hắn bây giờ thì rất đáng giá.

“Tiền đã có, tiếp theo ta cần mua những thảo dược gì?” Ninh Xuyên hướng về phía Cửu Vĩ Hồ cất tiếng hỏi.

Cửu Vĩ Hồ nhìn Ninh Xuyên bằng ánh mắt hài lòng. Ít nhất tiểu tử này chưa quên việc tu luyện. Nó mở miệng liệt kể ra một loạt thảo dược. Nhiều loại đắt đỏ đến mức Ninh Xuyên phải há hốc mồm. Một chút tự tin có được từ túi tiền nhỏ trong tay theo lời nói trôi chảy của yêu hồ đã tan thành mấy khói. Hắn cười khổ một lần nữa:

“Ngươi có phải định dọa chết ta không?”

“Sao? Có chuyện gì?” Cửu Vĩ Hồ đang thao thao bất tuyệt nghe Ninh Xuyên nói liền dừng dại.

“Mấy thứ mà ngươi kể giá cả mỗi thứ đều ít nhất là hàng trăm lượng bạc đó.” Ninh Xuyên khóc không ra nước mắt.

“Khi xưa mỗi ngày ta đều ăn những thứ đó. Quý đến như vậy sao?” Đối với thái độ của Ninh Xuyên, Cửu Vĩ Hồ vô cùng khó hiểu.

Ninh Xuyên: “…”


Hôm sau…

Khu rừng bên cạch tiểu trấn thập phần hoang vắng, ngoài dã thú ra thì chắc cũng chỉ có Ninh Xuyên hằng ngày lui tới để hái thuốc mà thôi. Nhưng hôm nay, cùng với hắn còn có thêm Cửu Vĩ Hồ. Lần này nó đảm nhiệm vị trí dẫn đường chứ không chui trong giỏ dược thảo nằm nữa.

“Cửu Vĩ Hồ, ngươi nói ngươi có khả năng tìm kiếm dược thảo chúng ta cần. Liệu có thật không vậy?”

Ninh Xuyên đã ở trong rừng cả buổi sáng. Hiện tại cảm thấy có chút đói bụng. Hắn nhìn yêu hồ phía trước đang không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng lại khịt mũi đánh hơi, bất đắc dĩ lê chân bước theo. Tuy vậy, miệng vẫn không ngừng than thở.

Cửu Vĩ Hồ thấy hắn chậm chạm, quay đầu lại mắng:

“Tiểu tử, ta đây nói được làm được. Chỉ là vài cọng thảo dược mà thôi, ta ăn còn ít sao?” Nói rồi lại nhanh nhẹn đi tiếp, không cho Ninh Xuyên cơ hội phản bác.

Ninh Xuyên trong lòng thầm hô “phá gia chi tử”, nhưng không còn sức để nói, chỉ còn cách chậm chạm bám theo thân ảnh yêu hồ, lòng cầu mong những điều nó nói là thật.

Đi thêm một lúc, Ninh Xuyên có cảm giác như hai chân đã không phải của mình nữa, đang muốn bỏ cuộc, thì một tiếng reo vui từ miệng Cửu Vĩ Hồ lại khiến hắn phấn chấn tâm thần.

“Ninh Xuyên tiểu tử, mau mau đến đây, tìm thấy rồi!”

Nơi Cửu Vĩ Hồ dừng lại là bên cạnh một vách đá dựng đứng, trông như một bức tường thành màu xám. Dưới chân “tường thành” là vô số tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác bất quy tắc. Ninh Xuyên vội vàng chạy đến chỗ yêu hồ, thấy nó đang đứng bên trên một tảng đá lớn có hình thù kỳ lạ. Tảng đá có một khe nứt nhỏ. Bên trong khe nứt mọc lên một gốc thảo dược xanh tốt, tỏa ra một chút hương khí nhàn nhạt. Với kinh nghiệm đi hái thuốc của mình, Ninh Xuyên đã nhanh chóng nhận ra tên của loại dược thảo này.

“Nhất Diệp thảo, không ngờ nơi này thực sự có dược thảo trân quý như vậy!”

Nhất Diệp thảo là một loại dược thảo hạ phẩm. Sở dĩ có cái tên như vậy là vì loại dược thảo này chỉ có duy nhất một lá đơn mà thôi. Ngoài ra, có một loại dược thảo khác có chung tác dụng với loại cỏ này, nhưng lại có ba lá, gọi là Tam Diệp thảo. Đương nhiên, hiệu quả và giá trị của nó so với Nhất Diệp thảo thì đúng là một trời một vực. Tuy vậy nhưng đối với tiểu tử nghèo như Ninh Xuyên thì Nhất Diệp thảo đã có thể coi như trân quý rồi.

Ninh Xuyên đưa tay cẩn thận hái cọng dược thảo này, bỏ vào ngực áo. Tiếp đó đưa ánh mắt nhìn quanh, muốn tìm xem có còn cây Nhất Diệp thảo nào sót lại không.

“Đừng nhìn nữa! Chúng ta đi nơi khác tiếp tục tìm kiếm thôi!” Cửu Vĩ Hồ quay người rời khỏi, ngoái lại cất tiếng gọi lớn.

Ninh Xuyên vội vàng chạy theo. Gốc dược thảo vừa rồi khiến hắn có thêm sức lực đi tiếp. Thậm chí tinh thần còn hăng hái hơn ban đầu. Một người một hồ ly lại tiếp tục di chuyển vào sâu bên trong rừng rậm. Lúc này đang là giữa trưa hạ, cái nắng nóng nhờ có cây cối um tùm mà dịu đi không ít. Đi một lúc nữa, lần này Ninh Xuyên thực sự cảm thấy cơ thể rã rời, năn nỉ mãi yêu hồ mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.

Cả hai cùng ngồi dưới tán của một thân cây cổ thụ to bằng ba bốn người ôm. Ninh Xuyên lấy bình nước ra uống sau đó đưa cho Cửu Vĩ Hồ nhưng bị từ chối. Hắn không biết tu vi của Cửu Vĩ Hồ vốn đã đạt tới Bất phàm cảnh. Mặc dù bị thương khiến tu vi thụt giảm xuống, nhưng cơ thể đã thoát khỏi giới hạn phàm tục nên dù tích cốc hàng chục năm cũng không gặp vấn đề gì cả.

Bốn chân yêu hồ nhún một cái liền hóa thành bóng trắng, nhảy tót lên cành cây trên đầu Ninh Xuyên nằm chễm chệ, hai mắt lim dim như muốn ngủ. Ninh Xuyên cất bình nước, sau đó cũng nhắm mắt lại, nằm dựa vào thân cây. Chẳng mấy chốc hắn đã hít thở đều đều, khẽ phát ra tiếng ngáy nhỏ, chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay.


Phế Thần - Chương #2