1:


Người đăng: tieuukiemmtiennNinh Xuyên nhìn chằm chằm tấm thạch bi to lớn trước mặt, ánh mắt dại ra, bên tai dường như nghe thấy tiếng sấm nổ.

Trên thạch bia, bốn chữ vàng lẳng lặng mà chói mắt nằm đó:

“Tư chất phế phẩm.”

Bốn chữ này… trong suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh thì chẳng khác nào một phán quyết dành cho hắn.

Ninh Xuyên nhìn thấy ánh mắt các thân huynh muội đồng tộc chứa đầy sự thương hại và khinh rẻ. Hắn nắm chặt tay, trong lòng nổi lên một nỗi chua xót vô kể. Hắn muốn oán trách, nhưng không biết nên trách ai đây, trách trời trách đất hay trách bản thân quá vô dụng?

Thẫn thờ đi xuống đài trắc thí trong sự chú ý của mọi người, tâm trí hắn không còn tỉnh táo, bị mối hoang mang và lo lắng bao trùm. Ngay cả khi về đến căn phòng của mình vẫn chưa thể hồi phục lại.

Hắn từng được nghe rất nhiều lời cảnh báo, rằng những tộc nhân tư chất luyện võ yếu kém như mình sẽ có số phận như thế nào. Hoặc bị đưa đến các sản nghiệp nhỏ để làm công việc sổ sách. Hoặc may mắn hơn vẫn được sống tại gia tộc, nhưng lại có nguy cơ bị đối xử tệ bạc chẳng hơn gì người hầu kẻ hạ.

Phụ mẫu Ninh Xuyên đều mất sớm. Nếu thiên phú của hắn tệ như vậy, ắt hẳn tương lai cũng không tốt đẹp gì cho cam. Nghĩ đến đây, người thiếu niên này không khỏi thở dài một hơi.

“Thở dài gì chứ? Nhân loại các ngươi đều yếu đuối vậy à?”

Một thanh âm lanh lảnh bất chợt vang lên trong tai Ninh Xuyên. Hắn giật mình, nhìn ra đằng sau. Không biết từ lúc nào, một con bạch hồ ly đã nằm dựa ngay bên cạnh hắn, chín cái đuôi trắng muốt khẽ ngoe nguẩy.

Nếu có người khác ở đây lúc này, ắt hẳn khi nhìn thấy đầu yêu hồ này sẽ cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì chín cái đuôi của nó, minh chứng cho sự thật rằng, đây đích xác là một đầu Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết.

Trong truyền thuyết, yêu hồ mỗi lần mọc thêm đuôi thì thực lực sẽ tăng lên một mảng lớn. Sau khi đạt tới Cửu Vĩ, lực lượng của nó có thể cường đại đến mức khó mà hình dung. Thậm chí còn có khả năng biến hóa thành hình người để tu thành Bất phàm cảnh, rồi sau đó là Thần thánh cảnh.

Lại nói về phân chia cảnh giới tu luyện, nhân loại sau vô số thế hệ nghiên cứu, bổ khuyết, cải tiến đã đưa ra một hệ thống tu hành hoàn mỹ. Từ thấp đến cao chia thành năm cảnh giới: Thoát thai cảnh, Hoán cốt cảnh, Tẩy tủy cảnh, Bất phàm cảnh, Thần thánh cảnh. Mỗi cảnh giới lại có đặc thù riêng, nhưng cảnh giới càng tăng cao thì thực lực sẽ chênh lệch càng lớn.

Ví như thoát thai cảnh, vốn là để phá chứ không phải để lập. Bởi nhân loại vốn từ lúc sinh ra đã là là phàm thai, chỉ khi trải qua quá trình “thoát thai hoán cốt” thì mới có thể chứa đựng nội khí, tiếp tục tu hành lên tới tầng cấp cao hơn. Thế nên dù là cảnh giới đầu tiên, nhưng nếu gọi nó là cảnh giới quan trọng nhất với võ giả cũng không hề sai một chút nào. Vì nếu không thoát thai, thì sẽ không thể hoán cốt. Sau đó… Tất nhiên là không có sau đó rồi.

Ninh Xuyên hiện tại đang bị kẹt ở thoát thai cảnh tầng bốn, không thể tiến lên. Còn Cửu Vĩ Hồ vì chưa thể hóa hình nên ắt hẳn đang nằm trong cảnh giới Tẩy tủy rồi. Ninh Xuyên nhìn Cửu Vĩ Hồ, quan tâm hỏi:

“Ngươi vẫn còn chưa đi à ? Thương thế của ngươi sao rồi ?”

Ninh Xuyên gặp Cửu Vĩ Yêu Hồ bị thương trong khu rừng gần thị trấn, trong lúc đi hái dược thảo. Bởi vì ngân lượng gia tộc phát cho mỗi tháng rất ít, chỉ đủ cho những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống. Nên hắn phải đi làm thêm ở hiệu thuốc mới có đủ tài nguyên tu hành cho bản thân. Có điều, toàn bộ tiền công tháng này của hắn, đã dồn hết vào việc cứu chữa cho đầu yêu hồ này rồi. Bây giờ nghĩ lại, Ninh Xuyên mới bắt đầu lo lắng về sinh hoạt phí tháng này của mình.

Cửu Vĩ Hồ nhìn Ninh Xuyên với ánh mắt thương hại, bộ lông trắng khẽ rung lên, nói một cách chán nản, âm thanh phát ra là tiếng người:

“Vốn là ta phải đi, nhưng thấy ân nhân của mình thảm hại như vậy, không thể không ở lại lâu hơn một chút.”

“Ngươi không cần đả kích ta. Ta sẽ không nổi giận đâu. Nếu khỏi rồi thì đi đi, ta hết ngân lượng rồi, không nuôi nổi ngươi.” Ninh Xuyên tinh thần hiện tại đang uể oải, cũng chả thèm suy nghĩ ẩn ý sau lời của Cửu Vĩ Yêu Hồ, mở miệng ra là đã đuổi người.

“Tiểu tử đáng hận, ngươi không tò mò ta sẽ giúp ngươi thế nào sao?”

“Giúp ta? Ờ, vậy ngươi định giúp ta thế nào đây?” Ninh Xuyên cảm thấy buồn cười, giọng nói có phần trêu tức. Đột nhiên, nghĩ đến điều gì, hắn vội xoay người, ánh mắt chuyển thành cuồng nhiệt, gấp gáp nói:

“Ngươi vừa nói gì? Ngươi nói có thể giúp được ta, thật chứ?”

“Lừa ngươi ta được gì?” Cửu Vĩ Hồ trợn mắt tức giận, nhưng trong mắt Ninh Xuyên thì vô cùng đáng yêu. Hắn không hiểu sao hơi đỏ mặt với suy nghĩ của mình, ho khan một tiếng che giấu cảm xúc:

“Khụ, ngươi giúp ta kiểu gì đây?”

Cửu Vĩ Hồ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

“Hỏi ngu! Đương nhiên là giúp ngươi tu hành rồi. Chẳng lẽ muốn ta làm lão bà ngươi à?”

Ninh Xuyên nghe xong cảm thấy rất đáng cười. Hắn sẽ cưới một con yêu hồ làm lão bà, không thể nào.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ có hứng thú với một con hồ ly à?” Ninh Xuyên cười nhạo. Cửu Vĩ Hồ không tỏ ra tức giận, khóe mắt hiện lên vẻ coi thường, thản nhiên nói:

“Để xem! Ai mà biết ngươi có thú tính trong người hay không chứ?”

“Ha ha, được rồi, không bàn chủ đề này nữa! Tư chất của ta ngươi thấy rồi đấy! Thực sự nó không tốt cho lắm, nên…” Ninh Xuyên nhìn chăm chú vào yêu hồ, thật tình nói.

Chưa hết câu, Cửu Vĩ Hồ đã chen ngang:

“Phế vật!”

Ninh Xuyên đứng hình, cảm giác như bị một mũi xuyên tim.

“Sững sờ cái gì? Không phải là sự thật rành rành sao? Không có dũng khí đối mặt với sự thật thì làm sao thay đổi được thật sự.”

Cửu Vĩ Hồ như biến thành một vị lão sư đầy kinh nghiệm, cất giọng giáo huấn. Ninh Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời này quả thực có đạo lý, liền muốn ghi tạc vào trong lòng, mở miệng khen một câu:

“Thật không ngờ ngươi lại có thể nói được ra một đạo lý nhân sinh sâu sắc đến như vậy?”

Được người khen ngợi, Cửu Vĩ Hồ cằm nhỏ khẽ hất lên kiêu ngạo, tự tin dâng trào, nhưng ngoài miệng khiêm tốn:

“Đâu có, đâu có, chỉ là ăn nói hàm hồ thôi. Ta khi trước cũng đọc vài quyển sách, tính ra cũng phải mấy vạn cuốn a. Quả thực không nhiều a...”

Mụ nội. Cái này không phải khiêm tốn. Đây rõ ràng là khoe khoang một cách trắng trợn mà. Ninh Xuyên thầm mắng, không biết đợi bao giờ đối phương mới kết thúc màn khoe khoang này, liền cắt lời:

“Ngươi có thể vào chủ đề chính được không?”

“Chủ đề chính? A, ta nhớ ra rồi. Cuốn sách thứ sáu ngàn chín trăm chín mươi chín là…”

Ninh Xuyên chết lặng…

“Được rồi! Để giúp ngươi thoát khỏi cái danh phế vật này, ta sẽ truyền cho ngươi một công pháp tu luyện đặc biệt. Bất quá…” Cửu Vĩ Hồ dựng lại một chút, sau nói:

“Ngươi phải chấp nhận đánh đổi rất nhiều thứ!”

“Được, ta chấp nhận!” Ninh Xuyên quả quyết gật đầu.

Cửu Vĩ hồ nhìn thấy trong mắt Ninh Xuyên sự bất chấp tất cả hậu quả, trong lòng thở dài, nói:

“Môn công pháp ta dạy ngươi có tên là Tiềm Năng Quyết. Tuy ta không rõ cấp bậc của nó, nhưng theo lời của một số tiền bối trong Hồ tộc, chí ít cũng là Thượng phẩm công pháp.”

Ninh Xuyên sáng mắt, không ngờ lại là thượng phẩm công pháp trong truyền thuyết. Trong lòng hắn mừng rỡ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cổ họng “ực” một tiếng nuốt nước bọt vang lên.

“Đừng vội mừng!” Cửu Vĩ Hồ nhìn ra vẻ mặt hắn, giọng nói trở nên sắc lạnh: “Ngươi biết tại sao nó gọi là Tiềm Năng hay không?”

“Hả? Tại sao?” Ninh Xuyên sợ hãi xen lẫn kinh ngạc vui mừng hỏi.

“Bởi vì thứ nó thiêu đốt là tiềm lực của ngươi.”

“Tiềm lực?”

“Đúng.” Cửu Vĩ Hồ ánh mắt đầy nghiêm nghị. “Tiềm lực con người trên lý thuyết là vô hạn, nhưng… Thực tế lại vô cùng hữu hạn. Ai cũng có tiềm lực sẵn có của riêng mình. Khi ngươi tiêu sài hết số tiềm lực sẵn có đó, vậy chính là lúc tu vi của ngươi dừng lại, mãi không thể tiến lên dù chỉ là một bước nhỏ.”

“Nói cách khác… Chính là đánh đổi tương lai về sau lấy một chút cảnh giới tu vi hiện tại mà thôi.”

Ninh Xuyên ngẩn người, nói:

“Nhưng mà thể chất của ta rất kém. Chắc hẳn cả đời sẽ không thể tu luyện được tới tẩy tủy cảnh đâu. Sao phải sợ chứ?”

Cửu Vĩ Hồ phiền muộn, bất đắc dĩ giải thích:

“Ý ta là tiềm lực của ngươi vốn không lớn. Ngươi nên biết rằng, tư chất cực phẩm trong truyền thuyết tối đa cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Bất phàm mà thôi. Ngươi xem tư chất của mình là bao nhiêu?”

Ninh Xuyên hiểu được ý tứ của Cửu Vĩ Hồ, thất vọng đáp:

“Phế phẩm, ha ha, như vậy thì Tiềm Năng Quyết này đối với ta có tác dụng gì chứ?”

“Sao lại không? Ít nhất ngươi có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện trong khi tiềm lực vẫn còn. Có thể khiến ngươi trong thời gian nhanh nhất đạt tới Hoán cốt cảnh tầng ba. Như vậy là được rồi!”

“Còn sau đó?” Ninh Xuyên đầy mong chờ hỏi.

“Chiến đấu trong sinh tử, lấy áp lực để thúc đẩy tiềm lực.” Cửu Vĩ Hồ nhìn hắn nói. “Muốn đạt được càng nhiều phải cố gắng càng nhiều. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, luyện hay không luyện?”

Nắm chặt tay, Ninh Xuyên gật đầu thật mạnh:

“Được, ta luyện!”


Phế Thần - Chương #1