Người đăng: Bigboy195
Khoảng rừng này có chút rộng rãi hơn so với xung quanh, Túc Hoàng một tay bám
vào thân cây, lực chạy đẩy hắn đi vòng qua cái cây, rẽ sang bên phải, một mạch
chạy qua ba trượng, rồi lại bám vào cái cây khác, ngoặt sang bên trái.
Cũng không phải lúc nào hắn cũng chạy như vậy.
Thỉnh thoảng tại vị trí nào cây cối san sát nhau, hắn lại chạy thẳng một mạch,
có thể hai lần rẽ trái liên tiếp, ba lần rẽ phải liên tiếp, khiến con rắn
không thể đón đầu hắn mà chặn trước được.
Bất quá lần này sau khi vòng qua gốc cây, hắn lại chạy thẳng một mạch ra mấy
trượng, vị trí này xung quanh mười trượng đúng là không có gốc cây nào cả.
Con rắn phía sau vốn có chút linh trí, nó mặc dù kiệt lực đuổi, nhưng hai cái
đầu vẫn luôn suy nghĩ, chờ đợi thời cơ hắn lộ ra sơ hở.
Cơ hội của nó không phải lúc này hay sao?
Chỉ thấy con rắn đang cách Túc Hoàng sáu bảy trượng, bất ngờ toàn lực lao
thẳng về một phía, mục tiêu chính là vị trí Túc Hoàng sẽ chạm đến trong vài
bước chân nữa.
Bởi vì nó lao thẳng, tốc độ đã đạt đến hai lần lúc trước truy đuổi.
Con mồi của nó, rõ ràng ngay trước mắt rồi chỉ cần gần thêm ba trượng nữa nó
sẽ nhảy lên kết liễu ngay tức thì.
Túc Hoàng chạy phía trước, bởi vì đang vội vàng, hắn cũng không kịp ngoái đầu
lại nhìn, nhưng sát khí của con vật phía sau vẫn làm hắn rợn gai lưng.
Năm trượng, bốn trượng, ba trương, hai trượng....
Con rắn hít sâu một hơi, lấy chút dưỡng khí để không bị nghẹn sau khi ngoạn
con mồi, cái đuôi nó cũng cuộn mạnh về phía trước chuẩn bị cú ra đòn trời
giáng.
"Xoạc"
"Ác"
Chỉ nghe thấy một tiếng sắc như vải rách, tiếp ngay theo đó là một tiếng giống
như lợn kêu, con rắn vừa lao ra một trượng đã bất ngờ rơi bụp xuống đất, hai
cái mặt rắn tỏ vẻ không tin vào mắt mình, nhìn theo bóng lưng Túc Hoàng chỉ
còn cách nửa trượng, trong mắt tràn đầy vẻ oán giận.
Túc Hoàng vừa nghe thấy hai âm thanh này thì giống như ăn mày nhặt được tiền,
thực là muốn dừng thân quay lại luôn, nhưng do tốc độ của hắn là toàn lực, nên
vẫn là chạy ra hai ba trượng nữa mới dừng lại được.
Hắn quay lại phía sau nhìn, cái miệng ngoác rộng như chưa bao giờ được cười.
Con rắn nằm trên mặt đất giờ đã không động thân được nữa, chỉ có cái đuôi vẫn
cố gắng vùng vẫy, hai cái đầu nhìn Túc Hoàng đầy oán hận, hai cái lưỡi vẫn thè
ra thụt vào đe dọa hắn.
Bất quá sự đe dọa này Túc Hoàng đã là không cảm thấy sợ hãi nữa rồi, còn là
cảm thấy có vài phần tiếu ý.
Con rắn này trước khi chết chắc chắn còn không biết vì sao mình chết, chỉ có
thể trách Túc Hoàng quỷ kế đa đoan, lừa nó hết lần này đến lần khác.
Bất quá sau mấy hơi thở thì nó cũng không còn suy nghĩ được nữa rồi, chưa nói
đến việc trả thù Túc Hoàng, đến thở ra hơi nó cũng không làm được nữa.
Một lần chết, không thể chết lại lần nữa.
Túc Hoàng cũng chưa vội lại gần xem cái xác, hắn bây giờ mới dám thở ra một
hơi, ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Lần này chính là tự cắt thịt mình để ăn, tự dùng mình làm mồi nhử rồi.
Hắn ngồi xuống nghỉ, trọn vẹn hết gần nửa canh giờ, lúc này hắn mới đứng dậy
đi gần đến cái xác con rắn.
Chỉ thấy xung quanh con rắn loang lổ một loại dịch màu xanh thẫm, dựa theo hắn
phán đoán, có thể là do máu của loài rắn này đặc biệt như vậy.
Con rắn nằm ngửa mình lên, rõ ràng trong tư thế giãy chết, cả người quằn quại.
Đáng chú ý là ở giữa bụng nó có một vết rách kéo dài nửa thước từ giữa bụng
đến gần sát đuôi, vết máu cũng là từ đó chảy ra, cũng chính vết thương này đã
kết liễu nó.
Túc Hoàng đắc ý cười, nhưng cũng không xử lý con rắn này luôn, mà ngược hướng
chạy trốn ban đầu, quay trở lại chỗ giao tranh đầu tiên với con rắn.
Hắn rất nhanh tìm thấy cây roi vừa ném lại, hơn nữa sau đó còn tìm thấy một
thứ, đó là một cây nấm.
Cây nấm này chỉ cao khoảng một thốn, thân bằng ngón tay người trưởng thành, mũ
nấm cũng chỉ to bằng miệng chén, nhưng lại khác biệt với cây nấm bình thường ở
chỗ màu sắc của nó có chút lấp lánh ánh kim, bề mặt êm nhu mềm mại.
Hắn trông thấy nó ở cách chỗ giao tranh ban đầu khoảng chục trượng.
Cây nấm này cũng tương tự cây quả lạ lần trước, một mình nó chiếm một khoảng
trống năm sáu trượng, không một loại cây nào dám mọc gần nó cả.
Ban đầu Túc Hoàng còn lo lắng sau khi chạm vào nó sẽ bị bốc hơi đi, sau đó dựa
vào một vài thí nghiệm mới biết được vậy mà cây nấm này không hề có độc, còn
có thể thoải mái cầm nắm trong tay.
Túc Hoàng đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa, chắc chắn bản thân không bỏ sót
thứ gì hắn mới đổi hướng quay về vị trí xác con rắn.
Hắn đứng cách cái xác khoảng hai trượng, sau đó dùng roi lia mạnh trên mặt
đất.
Đầu roi giống như một con mãng xà đang vùng vẫy, khiến đám lá cây trên mặt đất
bay lên rơi xuống một cách cuồng loạn.
Bất quá cuối cùng vẫn là đi về phía hai bên mà tách ra.
Mặt đất tưởng chừng có chút bằng phẳng, ai ngờ bên trên cắm đầy lưỡi dao sắc
nhọn, đếm sơ cũng phải đến hai chục cây, xếp thành một hàng ngang rộng nửa
trượng.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tất cả những lưỡi dao này đều được làm bằng móng
thú, hơn nữa dài ngắn khác nhau, nhưng được sắp xếp dài ngắn xen kẽ nhau rất
chỉnh tề.
Những chiếc móng này vốn là được sắp xếp một cách chỉnh tề, mũi nhọn đồng nhất
nghiêng về phía trước, nhưng bởi vì được chôn sâu xuống đất, phần nhô lên chỉ
còn vài tấc mà thôi.
Chỉ là không phải tất cả đều còn nguyên vẹn chôn sâu dưới đất, giữa hàng vậy
mà có một chiếc móng bị bật ngửa lên suýt chút nữa nảy ra khỏi lòng đất, phía
trên có thoáng hiện một chút dịch đông màu xanh thẫm.
Hàng móng vuốt này chính là cái bẫy khiến Túc Hoàng có đủ tự tin quay lại
khiêu khích con rắn, mà chính chiếc móng đặc biệt kia chính là ân nhân cứu
mạng của Túc Hoàng.
Hắn cảm khái nhìn cái bẫy một chút, nhưng rất nhanh đưa tay thu dọn tất cả
lại, sau khi kiểm tra cẩn thận chắc chắn đã đầy đủ mới quay người tiến về phía
con thú.
Hắn gom một chút lá cây lại thành một đống nhỏ, sau đó dùng hai chiếc móng cọ
sát vào nhau.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, rất nhanh hắn lại ngồi trước đống lửa mà trầm tư.
Hiện giờ trời vẫn còn sáng rõ, nhưng chỉ khoảng một canh giờ nữa trời sẽ nhá
nhem tối rồi, nhưng nếu còn muốn chuyển nữa cũng sợ là không kịp.
Nếu thực là còn nhiều thời gian, có lẽ hắn sẽ cố gắng đi thêm một chút, biết
đâu lại tìm thấy thứ gì khác để ăn, còn hai thứ này...
Túc Hoàng nhìn con rắn dưới đất một lần, rồi lại nhìn sang cây nấm trong tay
một lần, hai thứ này thứ nào có thể ăn được?
Câu chuyện về rắn độc và nấm độc xưa nay không những không hiếm, mà đại đa số
những câu chuyện có sự xuất hiện của độc tố đều có xuất hiện hai loại này.
Nấm độc chưa nói, rắn độc mặc dù chỉ có túi mật là chứa kịch độc, nhưng ai
biết khi mổ xẻ nó ra độc tố có đi ngược vào cơ thể nó hay không.
Còn nấm độc, xưa nay các câu chuyện nói về ngộ độc do nấm thực không ít, nhẹ
thì Tào Tháo tìm tới cửa, nặng thì trực tiếp sủi bọt mép rồi.
Bất quá suy cho cùng thì sử dụng cây nấm này vẫn là an toàn hơn.
Lúc trước hắn đã cố tình cắt một mẩu nấm đặt lên da thịt con rắn, nếu thực có
chất độc thì chỗ thịt đó hắn là sẽ thâm đen lại mới đúng, không thể không xi
nhê chút gì cả.
Bất quá vì an toàn, sau khi nướng cây nấm lên, hắn vẫn là cắt một mẩu nhỏ ăn
thử, nếu thực có trúng độc thì hẳn chỉ phải đi gặp Tào Tháo mà thôi.
Cây nấm vốn là cũng có hương thơm nhè nhẹ, hiện tại sau khi nướng lên mùi vị
lại đậm thêm vài lần, càng khiến trong miệng hắn trào ra nước miếng.
Túc Hoàng bỏ một miếng nhỏ vào miệng, chưa kịp nhai thì nó đã biến thành một
dòng chất lỏng, chảy thẳng vào cuống họng.
Túc Hoàng cảm nhận được vị ngọt từ nó tiết ra, liền muốn nuốt nước bọt ừng ực.
Chỉ là, sau khi dòng chất lỏng này chảy qua ngực, bỗng nhiên làm cho nó nóng
lên, mặc dù chỉ là có một chút, nhưng hiện tại hắn đang chăm chú cảm nhận cơ
thể, hiển nhiên là cảm thấy rõ rành rành.
Bỗng nhiên hắn giống như nghĩ đến điều gì, liền đặt cây nấm sang một bên,
khoanh chân lại thành tư thế thiền định.
Sau đó, hắn bỏ thêm một miếng khác vào bụng, chỉ là miếng này còn lớn hơn so
với miếng trước tới vài lần, chiếm tới ba phần mười cây nấm.
Cũng giống như lần trước, Túc Hoàng chưa kịp ngậm miệng lại thì phần nấm đó đã
hóa thành một dòng chất lỏng chảy vào cổ họng hắn rồi.
Chỉ thấy hai tay hắn đặt xuống đùi, cả người giống như bức tượng phật bằng đá,
khiến cho không gian xung quanh chỉ còn là tiếng lửa phập phùng.
Bỗng nhiên hai tay hắn đưa lên đặt ngang trước ngực, lại là hoàn toàn giống tư
thế của mấy cao thủ phim kiếm hiệp hắn thường thấy trên truyền hình.
Tư thế này mặc dù không phải trong sách hướng dẫn, nhưng theo suy nghĩ cá nhân
của hắn lại có vài phần lý lẽ.
Hiện tại, bởi vì hắn tập trung cảm nhận tại vùng ngực của mình, nên luồng
nhiệt biến hóa từ cuống họng đến khoang bụng bây giờ hiển hiện rất rõ ràng.
Túc Hoàng chỉ cảm thấy dường như có một luồng thanh khí mạnh mẽ đi từ cổ họng
hắn xuống đến bụng, rồi lại từ bụng đi lên cuống họng, mỗi lần đi qua đan điền
trước ngực lại biến thành luồng nhiệt khí thẩm thấu vào da thịt.
Nhưng luồng nhiệt này một mực nằm lại vùng ngực hắn, không hề có chút dấu hiệu
nào tích tụ lại vị trí đan điền như trong sách nói cả.
Hắn đưa hai tay lên trước ngực cũng bởi vì muốn cưỡng ép luống nhiệt khí này
vào đan điền.
Cái này là hắn dùng tâm thần cưỡng ép, đưa tay lên ngực bất quá chỉ là để hắn
dễ dàng hình dung hơn mà thôi.
Mặc dù là đánh bậy đánh bạ theo cảm tính, nhưng rất nhanh hắn liền biết bản
thân làm như vậy là không có sai.
Luồng nhiệt dường như bị sức ép nào đó, dần dần tích tụ lại, khiến cho nhiệt
độ càng ngày càng tăng lên.
Nếu là trước kia, khi vẫn còn ở bờ biển Tha Hương, hắn thật sẽ dừng ngay việc
ngu ngốc này lại, một mạch lao xuống biển bất chấp bản thân không biết bơi.
Cái nhiệt độ này thực là muốn thiêu sống con người ta rồi.
Bất quá hiện tại lại khác, hắn thực mong chờ cái luồng nhiệt này càng nóng hơn
nữa, bởi dường như đang có điều gì thôi thúc hắn cố gắng hơn nữa.
Giống như nếu hắn có thể vượt qua thêm chút nữa, chút nữa thôi thì hắn sẽ có
thể nhìn thấy Trái Đất vậy.
Luồng nhiệt giống như hơi nước đun sôi, nhiệt độ càng ngày càng tăng, khiến
cho lồng ngực hắn đỏ rực lên như vỏ trái táo.
Nếu là ai đó có thể nhìn vào trong cơ thể hắn, sẽ thấy rõ ràng trong lồng ngực
hắn có một luồng hồng mang đang phập phồng, chính giữa tâm luồng hồng mang này
càng là một viên than hồng lớn bằng đầu đũa.
Hơn nữa hồng mang xung quanh dường như bị nó cực lực hút vào, không những diện
tích càng ngày càng thu nhỏ mà màu sắc còn dần mờ nhạt đi, ngược lại viên than
hồng càng ngày càng đỏ rực lên.
Bất quá sau mấy chục hơi thở qua đi, viên than hồng đã rực sáng, xung quanh
hồng mang chỉ còn lại một lớp mỏng khiến cho nó cuối cùng nó cũng vô pháp hấp
thu hồng mang xung quanh.
Túc Hoàng cảm thấy trước ngực nóng ran không giảm chút nào, làm hắn chợt có
suy nghĩ bản thân có nên tiếp tục hay.
"Hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng, nếu bản thân bỏ cuộc, còn có thể có lần
thứ hai không? Không. Cơ hội mà ông trời cho chỉ có một lần mà thôi."
Hắn thầm nghĩ, sau đó tâm trí càng thêm kiên định vài phần.
Viên than hồng dường như cũng bị tâm thần hắn chi phối, tốc độ hấp thu hồng
mang bắt đầu đại tăng, bên ngoài hồng mang cũng dần dần thu nhỏ diện tích.
Mười mấy hơi thở qua đi, hồng mang xung quanh chỉ còn một lớp mờ nhạt, diện
tích cũng chỉ còn ngón tay út, nhưng dường như bởi vì không còn bao nhiêu hồng
mang, khiến cho viên than hồng bắt đầu có hiện tượng rung lắc.
Túc Hoàng mặc dù không nhìn thấy bên trong cơ thể hắn đang xảy ra những gì,
hắn chỉ cảm thấy luồng nhiệt khắp cả bộ ngực hiện tại đã dồn lại một vị trí,
hắn đoán chừng đó chính là đan điền trung mà trong sách nói.
Bất quá hiện tại ngực hắn ẩn ẩn đau nhói, có cái gì đó nằm đúng vị trí đan
điền kia đang muốn làm loạn.
Hắn lần thứ hai cố gắng gượng ép bằng tinh thần để trấn tĩnh lại nó.
Viên than hồng trước ngực Túc Hoàng hiện tại vẫn còn rực sáng, xung quanh hồng
mang đã mờ nhạt gần như không còn.
Bởi vì có Túc Hoàng cưỡng ép, tốc độ hấp thu hồng mang của viên than hồng đã
dần dần tăng lên, cuối cùng là hồng mang xung quanh cũng bị nó hấp thu toàn
bộ.
Bất quá Túc Hoàng vẫn còn cố gắng gượng ép, khiến cho nó giống như chim non
đói thấy mẹ, rung lắc ngày càng kịch liệt.
Viên than hồng hiện tại chỉ còn lưu lại những đạo tàn ảnh, bề mặt nó ban đầu
bằng phẳng hiện tại đã xuất hiện vô số vết nứt, dường như có thể nổ tung bất
cứ lúc nào.
Túc Hoàng cảm thấy trước ngực càng ngày càng đau nhói, hắn hiện tại còn không
biết tiếp tục là đúng hay sai.
Tiếp theo hắn chưa kịp nghĩ nên dừng lại hay không thì đã cảm thấy trước ngực
bỗng nhiên nóng bừng, không những thế toàn thân cũng bị luồng nhiệt này lan
tới, da thịt bị nhuộm thành màu đỏ.
Bị luồng nhiệt này thấy tấn công, Túc Hoàng bỗng thấy đầu óc quay cuồng, lâm
vào hôn mê bất tỉnh.
Viên than hồng ở trước ngực hắn cũng không cánh mà bay, cũng không còn lưu lại
mảnh vỡ hay bất cứ dấu vết gì.