Lần Đầu Cảm Nhận


Người đăng: Bigboy195

Đến khi Túc Hoàng tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng, trở mình ngồi dậy, hắn nâng
tay lên vỗ vỗ cái đầu.
"Hiện tại là lúc nào?"
Hắn rất nhanh nhớ ra những chi tiết đêm qua, từ lúc tìm được cây nấm đến khi
toàn thân bị nóng bừng, lâm vào hôn mê.
Hắn đưa tay đặt lên ngực mình, cảm thấy không có bất thường gì, toàn thân cũng
không có dấu hiệu gì bị bỏng hay đau nhức.
"Đêm qua là như thế nào?"
Hắn tự nhủ có nhớ sai hay thiếu sót gì đó không, nhưng suy nghĩ một hồi cũng
đành bỏ cuộc.
Túc Hoàng nhìn xung quanh, trước mặt đống lửa chỉ còn đám than tàn đã nguội
lạnh, bên cạnh ngoại trừ mấy cái móng vuốt là cây nấm đã khuyết một góc.
Hắn đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi ngày hôm qua phải chạy trốn đã biến mất hết,
trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào.
Cây nấm này chắc chắn là không có độc, ngoài ra còn có bí mật gì đó hắn chưa
thể nắm chắc được, vì thế tạm thời bị hắn gói vào lá cây, giống như những quả
lạ kia, bị hắn bỏ vào túi vải rồi đeo ở trên lưng.
Túc Hoàng quay sang nhìn tới con rắn vẫn thấy nó còn nằm ở một góc.
Thế giới này ngược lại là không có côn trùng, hắn từ mấy ngày nay còn chưa
thấy con kiến con muỗi nào, vì thế ngoại trừ máu chảy ra xung quanh đã bị khô
lại, cái xác vẫn còn nguyên vẹn.
Nghĩ đến đây hắn chợt thấy rùng mình, nếu đêm qua có con thú săn mồi nào đó
ngửi thấy mùi máu mà mò đến, có khi nào bữa ăn tiếp theo của nó có phải chính
là hắn hay không?
Túc Hoàng lắc đầu, hiện tại cái mạng vẫn còn, trước tiên hắn phải lấp đầy cái
bụng lại đã, bằng cái gì ư?
Túc Hoàng bắt đầu đi gom lá cây khô xung quanh lại thành đống, sau đó cọ hai
chiếc móng thú ma sát vào nhau, rất nhanh từng tia lửa xuất hiện, bởi vì lá
cây rất khô, nên tia lửa vừa chạm tới đã bùng lên, khiến hắn chỉ kịp rụt tay
lại.
Hắn lại lấy một chiếc móng vuốt khác, cắt con rắn làm ba khúc.
Theo kiến thức của hắn, túi mật của các loài rắn chính là ở giữa cơ thể của
nó, bất quá hiện tại thế giới này ngược lại không phải trái đất, con vật trước
mắt cũng không phải là rắn, cho nên hắn không thể chắc cắn túi mật của con rắn
này ở đâu, vì thế
đánh bậy đánh bạ chặt nó ra, nếu phần nào có túi mật, đành phải bỏ đi.
Tiếp theo ba khúc này lại bị hắn chia làm sáu phần, rồi lại thành mười hai
phần.
Hắn dọc mình con rắn ra, cũng cẩn thận khéo léo chỉ cắt đi lớp da dưới bụng,
sau đó loại bỏ toàn bộ nội tạng rồi thả từng khúc vào đống lửa.

Nửa canh giờ sau bắt đầu có mùi thơm từ trong đống lửa tản mát ra, Túc Hoàng
không nhịn được liền nếm thử một miếng nhỏ, sau một lúc không thấy có bất
thường gì cả liền nâng cả một khúc lên ngấu nghiến ăn.
Nếu là tính theo thời gian ở Trái Đất, hắn đúng là hai ngày chưa được ăn cái
gì rồi.
Ăn đã no, tiếp theo là tính toán những bước tiếp theo.
Nghỉ ngơi một lát, Túc Hoàng lại gom lại đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
Còn lại hơn mười phần thịt rắn hắn chỉ bỏ được năm phần vào túi da, còn lại
bởi vì quá nặng, hắn đành phải bỏ lại ở đây.
Năm phần này hắn đã loại bỏ toàn bộ xương và vảy, hơn nữa còn cẩn thận bọc
thêm một lớp lá bên ngoài, vì vậy mới miễn cưỡng cõng được ở sau lưng.

Trời dần chuyển tối, Túc Hoàng nghỉ lại bên cạnh một đống lửa, cảm thấy cơ thể
có chút mệt mỏi.
Hắn hôm nay một đường mặc dù bình yên vô sự, nhưng trên người mang quá nhiều
đồ, mà lại không dám bỏ lại thứ gì.
Bện cạnh ngoại trừ mấy phần thịt rắn là nặng nhất, còn có thêm một bộ xương
rắn nữa.
Thứ này chính là do hắn suy nghĩ trên đường di chuyển bất chợt nghĩ đến, mất
hai canh giờ tìm tới vị trí cũ để gom lại bộ xương, sau đó lấy một đoạn dây
leo xuyên vào lõi, tính toán làm một cây roi.
Cây roi này không những rất nặng, còn gồm nhiều xương gai sắc nhọn, một khi
đánh vào kẻ thù chắc chắn sẽ không dễ ăn như cây roi trước của hắn.
Mặc dù mang theo có chút khó khăn, nhưng vì bảo vệ cái mạng mình, hắn cũng
đành phải cố gắng một chút.
Túc Hoàng cũng không nằm xuống nghỉ ngơi, mà trực tiếp nhắm mắt lại bày ra tư
thế thiền định.
Bất quá một hồi lâu, hắn lại lắc đầu, mở mắt ra chống cằm nhìn đống lửa.
Lần này vẫn như lần trước, không thể cảm nhận một chút biến đổi gì khi tu
luyện, nếu cứ như vậy, lẽ nào hắn cứ phải sống như thế này suốt phần đời còn
lại sao?
Nghĩ đến đây hắn liền làm ra quyết định, mở túi da ra lấy nửa phần cây nấm còn
lại.
"Cái này có phải là linh dược hay không?"
Mặc dù trong sách không có nói tới linh dược, nhưng hôm qua hắn đã được cảm
nhận rất rõ ràng, cây nấm này sau khi vào miệng, lại tự động tan ra thành
dịch, sau khi đi tới đan điền thì làm nó nóng lên giống như linh khí.
Hay nói cách khác, cây nấm này chính là linh khí hóa hình mà thành.
"Thế giới này không phải Trái Đất, quy luật vạn vật sinh linh khí có lẽ ở thế
giới này lại là linh khí sinh vạn vật cũng nên a."
Túc Hoàng rất nhanh làm ra quyết định, sau khi lại bày ra tư thế thiền định,
liền trực tiếp bỏ phần nấm còn lại vào trong miệng.
Vẫn như hai lần trước, phần nấm sau khi vào trong miệng liền trực tiếp tan ra
thành dịch, theo cuống họng chảy xuống.
Túc Hoàng hai tay đặt lên trước ngực, tinh thần cật lực điều khiển luồng khí
nóng bỗng nhiên xuất hiện tập trung lại vị trí đan điền ngày hôm qua.
Lần này nhiệt độ trước ngực rõ ràng nóng hơn so với hôm qua rất nhiều, hơn nữa
luồng khí nóng này không còn chỉ giới hạn nằm tại vùng ngực nữa mà lan xuống
cả bụng và hai bên vai.
Túc Hoàng nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy nhiệt độ tại đan điền điên cuồng tăng
lên, giống như vừa rồi hắn nuốt phải là viên than nóng chứ không phải là cây
nấm vậy.
Mười mấy hơi thở qua đi, xung quanh luồng khí nóng đã thu nhỏ chỉ còn lại ở
vùng ngực, nhiệt độ quanh ngực cũng đã giảm nhiều, không còn giống như thiêu
đốt như trước nữa, nhưng chính giữa đan điền lại giống như có một viên bi sắt
bị nung đỏ nằm trong đó vậy.
Bây giờ trong ngực Túc Hoàng, một viên than hồng lớn bằng đầu đũa vốn đã bị
nung đỏ lên sáng rực, nhưng dường như bị một kích thích nào đó, điên cuồng hấp
thu hồng mang xung quanh, mặc kệ hồng mang xung quanh diện tích không còn bao
nhiêu, tốc độ hấp thu không những không giảm, mà còn ẩn ẩn ngày một tăng.
Túc Hoàng cái trán và hai bàn tay tràn đầy mồ hôi, lần này không những độ nóng
tăng lên gấp bội, mà thời gian kéo dài cũng đã vượt qua lần trước, nhưng hiện
tượng đau nhói như hôm qua vẫn chưa xuất hiện.
Lại qua hơn mười hơi thở nữa, xung quanh viên than đỏ hồng mang đã giảm chỉ
còn lại cỡ khoảng miệng bát, bởi vì viên than đỏ này hấp thụ quá nhiều hồng
mang cùng nhiệt độ, xung quanh nó dường như bắt đầu xuất hiện hỏa diễm bốc
lên, đồng thời nó cũng đình chỉ hấp thụ hồng mang.
Ban đầu hỏa diễm chỉ là nhen nhóm, về sau rõ ràng hiện lên một lục diễm phập
phùng.
Lục diễm mặc dù cháy loạn theo mọi hướng xung quanh viên than đỏ, nhưng dường
như có một quy luật nào đó, lấy viên than đỏ làm gốc, vẽ ra từng loại hoa lá
cây cối, từ dây leo đến đại thụ, từ bụi cỏ đến củ quả, phi thường giống thật.
Không những thế, mỗi khi một loại thực vật được tái diễn, nó lại xuất ra một
hư ảnh tương tự màu xanh lục, điên cuồng phóng lớn lên rồi mờ nhạt đi.
Chỉ có đến mười hơi thở mà gần trăm loại thực vật khác nhau được tái diễn, hơn
nữa còn chưa thấy có dấu hiệu ngừng lại.
Túc Hoàng cảm thấy cơ thể mình dường như nhận được dòng nước mát lạnh từ trước
ngực lan ra, khiến hắn cảm thấy thư thái, thoải mái vô cùng.
Bất quá bởi vì chính giữa đan điền nhiệt độ lại không có dấu hiệu giảm chút
nào, khiến hắn cũng không dám dừng lại mảy may.
Lại qua hơn mười hơi thở nữa, đan điền hắn dường như bị mũi khoan giày xéo
đồng dạng, bỗng nhiên cực kì đau nhức, khiến cho hắn không nhịn được, ngửa đầu
lên kêu dài một tiếng, âm thanh vang vọng cửu thiên.
"A......."

Túc Hoàng nằm ngửa xuống nền đất, mức độ này là quá sự chịu đựng của hắn rồi,
hắn chỉ muốn ngất đi chứ không muốn cảm nhận sự đau nhức này nữa.
Mặc dù chỉ có hai ba hơi thở, thế nhưng dĩ nhiên tưởng chừng hắn phải nhận đau
đớn đã mấy canh giờ.
Túc Hoàng đang có chút hối hận vì quyết định vộ vã của mình, bỗng nhiên chợt
cảm thấy trước ngực một luồng thanh khí xoay tròn, khiến cho bao nhiêu đau
nhức thoáng chốc giống như chưa bao giờ xảy ra vậy.
Hơn nữa luồng thanh khí này dần dần lan ra khắp cơ thể, khiến cả người hắn lần
thứ hai cảm thấy thư thái vô cùng, so sánh với nỗi đau vừa rồi, giống như hắn
vừa được hồi sinh lại vậy.
Túc Hoàng ngồi dậy cảm nhận cơ thể mình, ngoại trừ bên ngoài cơ thể tràn đầy
mồ hôi cùng đất cát, trước ngực lại không cảm thấy đau đớn hay vết thương nào
cả.
Hắn đưa tay lên trước ngực xoa xoa, cảm thấy dường như có vật nào đó nằm ngay
vị trí đan điền, bất quá hắn lại không thể chạm vào hay cảm nhận nó hình dạng
ra sao.
Mặc dù không chắc chắn mười phần nhưng hắn tin tưởng bảy tám phần vật lạ đó
chính là do linh khí tích tụ mà thành, nếu không đã không nằm ở chính vị trí
đan điền kia rồi.
Nghĩ đến đây hắn liền khoanh chân lại, hai tay thả xuống đùi mà nhắm mắt định
thần.
Kết quả sau một lát thì lông mày hắn nhíu lại, mở mắt ra.
Vừa rồi là hắn sử dụng một công pháp duy nhất mà cuối sách nói, chính là dùng
tâm thần nội thị bản thân, là không nhìn bằng mắt mà cảm nhận toàn bộ cơ thể
bằng tinh thần, có thể tự nhìn đến từng ngõ ngách, từng mô thịt trong cơ thể.
Nếu y như trong sách nói, nghĩa là hắn có thể biết được vị trí của tế bào ung
thư hay khối u, thậm chí cả cái gai ở bàn chân cũng có thể dùng nội thị để
nhìn thấy được.
Bất quá trong sách có nói, phải là người tu luyện có chút tiểu thành mới có
thể sử dụng được nội thị, mà hắn ngược lại lại không biết tiểu thành là ở mức
độ nào, thế nên thử sử dụng nội thị là dựa vào đó để phán đoán kỳ vật ở ngực
có phải do hắn tu luyện đạt đến tiểu thành mà xuất hiện hay không.
"Lẽ nào cũng không phải, hay là chưa đủ?"
Túc Hoàng thì thào một tiếng, hai tay chống cằm lâm vào suy tư.
Hắn vừa rồi nội thị bản thân kết quả là vô pháp cảm nhận điều gì, kể cả là tập
trung tinh thần nhìn vào tim đập hay lá phổi đang hô hấp, chỉ thấy toàn thân
trống rỗng, nhưng lúc sau lại là toàn thân là một khối đặc khít, không thấy
bất cứ hình dạng nào.
Túc Hoàng lắc đầu, hắn vừa rồi suy nghĩ có chút vội vã rồi, nếu là ăn cây nấm
đã có thể đạt được chút tiểu thành, vậy thì nhặt được mười cây nấm là đạt tới
đại thành, con người là ai cũng sống thọ cả rồi.
Hiện tại mặc dù không có đầu mối gì, bất quá đã có mấy phần nắm chắc kỳ vật ở
ngực kia là linh khí do cây nấm tạo thành, sau này hắn chỉ cần thêm vài cây
nấm như vậy, hẳn là không lâu sẽ đạt đến tiểu thành.
Nghĩ đến loại cảm giác vừa rồi, hắn nuốt nuốt nước bọt, nếu tiếp tục vài lần
đau đớn như vừa rồi thì ngực của hắn có bị xé toạc ra không ha?
Bất quá hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, hiện tại ở đây cũng không còn cây nấm nào
để hắn trải nghiệm lại cảm giác vừa rồi, mà cho dù có đi chăng nữa, hắn cũng
sẽ làm vài thử nghiệm trước khi cho cả cây nấm vào miệng như vừa rồi.

Màn đêm cứ thế buông xuống, bên trên bầu trời bảy vầng trăng hợp rồi lại tan,
từng tia sáng cố gắng len lách qua tán lá rừng rậm chiếu xuống mặt đất.
Xa xa ở giữa khu rừng đại thụ vạn dặm, ánh lửa bập bùng dường như là thứ duy
nhất phá vỡ sự yên tĩnh lặng người này.
Phía trước đống lửa, một thiếu niên tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi đang lặng
yên ngồi khoanh chân mà thiền định, nếu không phải trước ngực thiếu niên có
chút phập phồng, thật cho rằng đây là một bức tượng thạch nhân chứ không phải
là người sống nữa.
Bỗng nhiên thiếu niên nhúc nhích lông mày, sau đó từ từ mở mắt ra, một tay với
xuống mặt đất, từ trên một chiếc lá nhặt lên một quả nhỏ bỏ vào trong miệng,
sau đó thiếu niên lại nhắm mắt thiền định, giống như vừa rồi chưa có bất kỳ cử
động nào diễn ra vậy.
Thiếu niên này không phải ai khác, mà chính là Túc Hoàng sau hai ngày cực khổ
tìm lối ra khu rừng, sau khi hạ gục một con cáo nhỏ kỳ lạ làm thức ăn, hiện
tại đang thiền định nghỉ ngơi.
Quả nhỏ mà hắn vừa bỏ vào miệng, chính là chiến lợi phẩm thứ hai sau khi tiêu
diệt con cáo đó.
Bên cạnh hắn là một tàu lá to, bên trên có bảy tám quả nhỏ mọng đỏ lớn bằng
trái hạnh đào, có chút khác biệt với trái hạnh đào bình thường là bên trên có
tám đường vân kim sắc chạy dọc từ trên đầu núm đến tận đáy quả, trông giống
hệt một thứ đồ trang trí nhân tạo.
Nếu là có người bày lên đĩa mang đến cho Túc Hoàng, tin tưởng hắn sẽ nhìn lại
kẻ đó mà cười khảy, chỉ có trẻ con mới tin đó là hoa quả thật.
Bất quá đám quả này là hắn tự tay hái từ trên cây xuống, vốndĩ trên cây là có
những mười lăm quả, nhưng hiện tại đã nằm trong bụng hắn gần một nửa rồi, vì
vậy không muốn tin hắn cũng vô pháp chối bỏ.


Phá Giới Hồi Hương Ký - Chương #9