Kịch Chiến


Người đăng: Bigboy195

Túc Hoàng vỗ vỗ cái bụng đã no nê, lại đứng dậy đi lại gốc dây leo, hái vài
cái lá rồi mang về gốc cây quả lạ.
Trên cây hiện giờ còn vài quả nữa, mặc dù hắn không muốna sử dụng chúng nữa,
nhưng vẫn phải mang phòng theo, vạn bất đắc dĩ không tìm được lương thực vẫn
sẽ phải sử dụng chúng.
Túc Hoàng một tay cầm móng thú, một tay cầm roi, vai khoác dây thừng, lưng đeo
bọc lá bên trong là quả lạ, ở hông thì giắt lấy đám móng thú còn lại, thẳng
hướng sâu trong rừng mà đi.
Bước chân của hắn mặc dù rất nhanh, nhưng cũng không thể đuổi theo ánh mặt
trời được.
Đến khi mặt trời sắp lên gần tới đỉnh, hắn vẫn chưa tìm được thứ gì để cho vào
bụng.
"Thứ trước mắt có thể cho vào bụng được không?"
Túc Hoàng nắm chặt cây roi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước mặt.
Phía trước hắn bốn trượng có một con rắn biến dị dài khoảng một trượng, toàn
thân màu xanh.
Nói là biến dị bởi trên cổ nó mọc ra hai cái đầu, hơn ở bảy tấc còn mọc ra một
đám vảy rộng bằng ngón chân cái, thêm cả đám xương gai trên lưng nó thì cũng
biết đây là một con hung mãng chứ không phải động vật hiền lành gì.
Mặc kệ nó có độc hay không thì cũng phải xử lý nó xong mới có thể bình yên mà
đi tiếp được.
Con rắn cũng nhìn chằm chằm vào Túc Hoàng ra vẻ cảnh giác, hai cái lưỡi ở hai
cái đầu thi nhau thè ra thụt vào.
Bất quá có thể nó không kiên nhẫn hoặc do đã đánh giá được Túc Hoàng không
phải là đối thủ của mình mà nó bất ngờ phát động tấn công hắn trước.
Chỉ thấy phần đuôi nó cuộn lại, cả người như lò so bật tới Túc Hoàng, chưa đến
nơi mà hai cái miệng to như hai cái chậu máu đã mở ra táp vào đầu hắn.
Túc Hoàng thấy con rắn lao lên nhanh như vậy thì có chút hoảng nhưng không
loạn, cả ngày hôm nay di chuyển hắn đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế sử dụng cây
roi trong tay để đối phó các loại động vật mà hắn biết, con rắn trước mặt mặc
dù dị biến, nhưng cách tấn công cũng không khác con rắn là mấy.
Tức thì Túc Hoàng nghiêng người ra sau, cây roi trong tay theo đà vung về phía
trước, ngọn roi không sai lệch đập thẳng vào một bên đầu con thú.
Đúng là thành tựu do cả ngày hôm nay hắn luyện tập.
Theo đà Túc Hoàng lui lại hai bước, trong lòng mừng thầm, con rắn này chết
chắc rồi.
Bất quá sau hai ba hơi thở hắn lại có chút hối hận bản thân đã quá chủ quan.
Con thú trúng phải một roi tưởng chừng phải bay đi mấy trượng nhưng không ngờ
cũng chỉ bị đánh lui lại nửa trượng, một bên đầu trúng roi cũng chỉ thấy một
chút dịch màu xanh lá ở khóe miệng và một bên mắt nhắm lại, không hề có dấu
hiệu nào nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa đáp xuống đất nó lại lần nữa cuộn đuôi lao đến phía Túc Hoàng, tốc độ so
với lần trước nhanh hơn một nửa, hai cái chậu máu cũng rộng hơn không ít.
Túc Hoàng đến khi trông thấy cái bóng xanh chỉ cách người còn có gần trượng
mới kịp phản ứng, có chút hoảng loạn vung roi lần nữa, hai chân nhanh chóng
đẩy người ra sau.
Bất quá bởi vì khoảng cách quá gần, lực roi không đủ, lần này chỉ làm con thù
bị ngừng lại, cũng không thể đẩy lui con rẳn đi.
Không những thế đầu roi còn bị miệng con rắn ngậm vào.
Cái đầu còn lại của con rắn nhân cơ hội này lần thứ ba lao về phía Túc Hoàng.
Cũng may lần này Túc Hoàng đã lùi lại một trượng, trông thấy con rắn táp tới
lần nữa thì cũng kịp phản ứng, nhưng khi muốn dùng roi lần nữa thì mới phát
hiện đầu roi bị miệng con rắn giữ chặt, hắn cố gắng lôi về thì càng làm con
thú lao đến nhanh hơn.
Rơi vào đường cùng hắn đành phải vung chiếc móng ở tay bên kia về phía trước,
hướng chậu máu kia đâm vào.
Lần này hắn là dự định đồng quy vu tận cùng con rắn.
Con rắn dường như cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn, bất quá bởi vì
lực đà của nó chỉ cho phép tấn công chứ không thể rút lui giữa chừng, nó chỉ
có thể đóng lại miệng rồi nghiêng đầu sang một bên để tránh đi.
Lưỡi móng đâm về phía con rắn chỉ có thể sượt qua bên má nó, khiến cho một
mảng vảy trên bề mặt bị xước ra, nhưng một vết máu cũng không thấy có.
Mà con rắn bởi vì đã ngậm lại miệng, vì thế cả người lao tới đập vào ngực Túc
Hoàng, khiến hắn bị đẩy lui hai trượng mới ngừng lại, cả người mềm nhũn ngã
xuống đất, trong tay cầm roi tuột ra lúc nào cũng không biết.
Miệng hắn có chút giật giật, từ lúc gặp con thú này đến giờ mới có chưa đến
chục hơi thở, vậy mà hắn đã thành kẻ thua cuộc rồi.
Con rắn một cái miệng nhả đầu roi trong miệng ra, ba con mắt nhìn Túc Hoàng
tràn đầy giận giữ.
Con mồi trước mặt làm nó bị thương hai lần, mặc dù chỉ là xây xát ngoài da
nhưng cũng làm nó tức giận hai lần, nó sẽ thanh toán tất cả vào một lần.
Nó trườn lại gần Túc Hoàng, một con mắt vẫn tràn đầy tức giận, hai mắt còn lại
hiện lên vẻ giễu cợt đối với con mồi chiến bại.
Túc Hoàng nằm dưới đất có chút cảm thấy mình bất lực.
Nếu hiện tại cơ thể hắn là của cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi mà không phải
của một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi như bây giờ thì có lẽ phần thắng phải
là năm mươi năm mươi rồi.
Bất quá nếu chỉ biết tiếc rẻ thôi thì đã không phải là hắn.
Trong lúc con rắn đang nghĩ cách sẽ hành hạ hắn như thế nào thì hắn cũng nghĩ
được ra vài cách đối phó con rắn này.
Chỉ thấy hắn bất ngờ vơ lấy một nắm đất, nhắm thẳng hai cái đầu con rắn mà
ném.
Con rắn ba mắt đang thao láo nhìn hắn, mặc dù đã có đề phòng với hắn, nhưng
lại không ngờ hắn dùng loại tấn công kì lạ như vậy, không kịp nhắm mắt lại.
Con mồi trước mắt này lại dùng đến loại công kích lần đầu nó gặp, khiến cả bốn
con mắt nó đau nhức không thể mở ra được.
Nó này cũng dứt khoát, sau khi bị tấn công tức thì lui lại phía sau năm
trượng, cả người quằn quại giãy giụa cố gắng đẩy dị vật trong mắt ra.
Bất quá nó rất nhanh tự trấn tĩnh lại, đám bụi đất này cũng chỉ là tạm thời
khiến nó không thể mở mắt ra được mà thôi, cũng không thể gây tổn thương gì
cho mắt nó cả.
Chờ nó xử lý xong con mồi này thì tìm cách loại bỏ chúng cũng không muộn.
Thế rồi nó lại đứng thẳng người lên, dỏng tai về phía con mồi, kẻ kia đâu biết
nó săn mồi bằng tai chứ không phải bằng mắt, nếu không nó đang ngủ dưới lòng
đất làm sao có thể nhìn thấy con mồi tự mò đến.
Bên kia Túc Hoàng có chút khó khăn nhưng cũng đã đứng dậy được, ngầng đầu
trông thấy con rắn có vẻ như không xảy ra việc gì thì không biết cười ra sao.
Nhưng sau khi trông thấy bốn con mắt nó nhắm tịt vào thì hắn cũng cảm thấy yên
tâm phần nào.
Phía trước chỉ cần rình rập sau lưng nó rồi ra một đòn chí mạng vào giữa đầu
nó là không còn lo lắng nữa.
Nghĩ rồi Túc Hoàng đi vòng quanh con rắn, ý định đi ra phía sau nó.
Bất quá đi được mấy bước hắn mới phát hiện, mặc kệ là hắn qua trái hay qua
phải, hai cái đầu con rắn vẫn thẳng tắp hướng hắn mà thè ra thụt vào cái lưỡi.
Như vậy chẳng phải nói con rắn này không cần dùng mắt cũng có thể biết được vị
trí có hắn hay sao?
Túc Hoàng tặc lưỡi, hắn vẫn quyết định đi vòng quanh con rắn, mục tiêu của hắn
hiện giờ không phải là đâm sau lưng nó nữa, mà là đi nhặt lại cây roi vừa nãy
hắn tuột tay.
Lần này roi đến tay hắn nhất định là dùng một đòn toàn lực, sẽ không chút
nương tay như lần trước.
Con rắn và Túc Hoàng lại đứng đối diện nhau lần nữa, chỉ có điều lần này Túc
Hoàng đã mang trọng thương ở ngực, còn con thú cũng bị thương ở mắt, người còn
sáu lạng, kẻ cũng chỉ còn nửa cân.
Lần này, Túc Hoàng lại có chút mang thoái ý.
Con rắn trước mặt thực lực so với con thú lần trước mạnh hơn không phải chỉ
một hai phần, hơn nữa răng nanh nó có kịch độc hay không cũng không nói trước
được.
Lần trước thoát chết trong gang tấc một lần rồi, lần này có được may mắn như
trước hay không thì hắn cũng không dám đánh cược tính mạng mình như vậy nữa.
Túc Hoàng lùi lại phía sau, rừng rậm còn đó lo gì không có củi đốt, không giữ
cái mạng thì củi cũng không nhặt được.
Nghĩ rồi bước chân hắn cũng lùi lại phía sau, chậm chậm cố gắng không tạo ra
tiếng động.
Bất quá bởi vì mặt đất phủ một lớp lá cây, mặc dù hắn đi rất nhẹ nhàng nhưng
tiếng lá xào xạc vẫn còn, con rắn cũng động thân tiến lên một chút.
Thấy động tác nó như vậy, Túc Hoàng dứt khoát quay đầu hướng phía sau chạy
thật nhanh, hơn nữa còn hướng từng gốc gây chạy vòng qua.
Cũng không như hắn nghĩ con rắn sẽ không bỏ qua cho hắn, vậy mà nó chỉ di động
một chút thân hình, sau đó vẫn là đứng yên cảnh giác nhìn theo hướng hắn chạy.
Túc Hoàng một mạch chạy ra hai trăm trượng, phía sau không thấy con rắn đuổi
theo mới thở ra một hơi.
Lần này hắn nhanh trí, nếu không thật không giữ nổi cái mạng nữa.
Túc Hoàng ngồi xuống đất thở dốc, bởi vì bề mặt được phủ một lớp lá cây dày,
nền đất có chút êm êm.
Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó vắt tay lên gáy, nằm ngửa ra sau.
Đã một ngày rồi hắn chưa được ngả lưng, nên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bất quá chưa nằm xuống hắn đã phát hiện có gì đó không đúng, phía sau lưng
dường như còn có gì đó.
Hắn gỡ bọc lá mang ra phía trước mặt, có chút khó chịu nhìn ngắm nó.
Linh quang trong mắt vừa sáng, trên mặt hắn nào còn chút khó chịu gì, thay vào
đó là một nụ cười nham hiểm.

Nửa ngày sau, cách chỗ Túc Hoàng giao tranh với con thú lúc trước chưa đến một
trăm trượng, Túc Hoàng đang ngồi trên mắt đất bỗng nhiên đứng dậy phủi tay,
trên mặt hiện lên nét cười.
Hắn lấy tay phủi đi lớp bụi trên người, sau đó lau vài giọt mồ hôi trên mặt,
bởi vì hai bàn tay hắn cũng không sạch sẽ, trên mặt lấm thêm chút bùn đất.
Thân thể hắn lúc trước bị teo nhỏ, cộng thêm quần áo có nhiều vết rách, hiện
giờ lại thêm trên người có vài vết rách nữa, thực không khác gì một cậu nhóc
ăn mày cả.
Cũng may là hắn không có gương mà soi, nếu không có thật hắn sẽ ngồi cười bản
thân cả ngày hay không cũng chưa biết chừng.
Một phút sau, Túc Hoàng trở lại chỗ giao tranh lúc trước, trên người hắn lúc
này chỉ còn duy nhất cây roi cầm trên tay mà thôi,những thứ khác không biết
hắn đã giấu ở đâu rồi.
Túc Hoàng lại lần thứ ba đối mặt với con rắn, lần này ngược lại là hắn chủ
động đi khiêu khích con rắn này.
Bất quá lần này ngược lại là hắn có chút tự tin, còn con rắn thì lại thêm vài
phần cảnh giác.
Bất quá bây giờ hai đôi mắt của nó đã có thể mở ra rồi, nó nhìn chằm chằm Túc
Hoàng như nhìn người đã chết.
Vẫn là con rắn không kiên nhẫn phát động công kích trước.
Chỉ thấy nó lao thẳng về phía Túc Hoàng, lần này cũng như lần trước, tốc độ
nhanh đến mức hắn cũng không kịp nhìn rõ, chỉ thấy hai cái chậu máu đỏ chót
như hai viên thiên thạch lao đến.
Hắn lần này trở lại cũng đã chuẩn bị kỹ tinh thần, trông thấy nó lao đến cũng
không loạn không hoảng, cả người lui về sau hai bước, toàn lực vụt cây roi về
phía trước.
Lực roi lần này cũng mạnh hơn hai lần trước vài phần, con rắn trúng phải chắc
chắn cũng phải chịu không ít đau khổ.
"Véo"
"Bụp"
"Bụp"
Túc Hoàng chỉ kịp nghe thấy ba loại âm thanh liên tiếp vang lên, sau đó hắn
dứt khoát vất cây roi lại quay đầu chạy đi.
Không biết có phải hắn đã loại bỏ mọi thứ trên người đi rồi hay do hẳn toàn
lực chạy, tốc độ lần trước so với lần này xa xa không thể bằng được.
Con rắn lần này lao đến rất nhanh, lực roi của Túc Hoàng đến cũng rất mạnh.
Mặc dù cái đầu chịu roi đã kịp nhắm mắt ngậm miệng lại, nhưng đầu roi cũng làm
cho nó bị choáng giây lát.
Nó bị đẩy rơi về phía sau nửa trượng.
Nhưng vì nó có đến hai cái đầu nên rất nhanh cả người nó đứng thẳng người lên,
phi thân đuổi theo Túc Hoàng.
Con mồi của nó hiện tại đã bỏ vũ khí chạy đi rồi, hiện giờ không thừa thắng
xông lên thì nó không phải là rắn nữa.
Bất quá bởi vì sau khi vụt roi trúng con rắn, Túc Hoàng liền quay đầu chạy,
còn con rắn bị mất đà ngã ra đất, sau khi cái đầu bị choáng hồi tỉnh lại mới
phi thân đuổi theo, lúc này Túc Hoàng đã chạy ra gần mười trượng rồi.
Bất quá sau khi chạy thêm mười trượng nữa Túc Hoàng mới phát hiện, tốc độ của
con rắn này không phải chỉ có lúc tấn công là nhanh, cả lúc truy đuổi cũng chỉ
chậm hơn có hai phần.
Kế hoạch của hắn là chạy một mạch về phía trước, hiện tại có lẽ phải cải biến
một chút rồi.
Túc Hoàng chạy vòng qua từng cái cây một, khiến cho tốc độ của hắn cũng bị ba
phần, bất quá so với con rắn bởi vì cách di chuyển đặc thù, tốc độ bị giảm hẳn
một nửa thì hắn có lợi thế hơn nhiều.
Rất nhanh hai người liền giãn ra một khoảng cách bảy tám trượng
Túc Hoàng còn đang lo lắng con rắn làm sao đuổi được đuổi được mình, sau đó
hắn mới phát hiện, khoảng cách bảy tám trượng này không thể giãn ra được hơn
nữa.
Bới vì nếu hai bên cách nhau quá xa, con rắn sẽ lao theo đường thẳng khiến
khoảng cách hai bên rút đi chỉ còn năm trượng mà thôi, trong lúc đó Túc Hoàng
thay đổi phương hướng thì khoảng cách lại dần giãn ra bảy tám trượng.
Một chạy một đuổi, mấy chục hơi thở sau đã chạy ra trăm trượng.


Phá Giới Hồi Hương Ký - Chương #7