Người đăng: Bigboy195
Màn đêm dần buông xuống, chỉ thấy vạn trượng cao là nền trời lam sắc, ngàn vạn
tinh quang điểm sáng làm cho bầu trời như rộng lớn gấp mười lần.
Túc Hoàng bây giờ mới chú ý đến, hắn ngồi cạnh gốc cây dị quả này, xung quanh
bán kính năm trượng, lại không có bất kì gốc cây khác nào, một mình nó chiếm
lĩnh một khu vực.
Càng đặc biệt hơn chính là thẳng hướng ánh sao trên trời chiếu rọi xuống, xung
quanh lại không có tán lá cổ thụ nào bao trùm lấy, dường như mọi cây cối xung
quanh đều sợ hãi né gốc cây dị quả này.
Túc Hoàng quay đầu lại nhìn chằm chằm gốc cây, thứ kì lạ nhất với hắn kể từ
khi hắn đến thế giới này chính là nó.
Bất quá nửa ngày sau hắn cũng không phát hiện được gì nên đành ngậm ngùi bỏ
qua.
Đêm ở đây cũng rất dài, nhưng điều đặc biệt hơn là trên bầu trời hôm nay có
tới bảy vầng trăng tròn chậm chậm di chuyển, khiến cho cảnh vật hiện rõ rành
rành giống như ban ngày.
Túc Hoàng trông thấy xa xa có một gốc cây đại thụ dây leo chằng chịt, hắn liền
mang một con dao được làm từ móng vuốt thú tiến đến.
Gốc cây này cùng với những gốc cây bên cạnh cũng không có gì khác biệt, chỉ có
đám dây leo này là đáng chú ý, không những thô to thẳng tuột, mà bề mặt cũng
trơn nhẵn nhìn rất chắc chắn.
Nói đến, Túc Hoàng hiện giờ đã có vũ khí là bộ móng vuốt này, nhưng nó vẫn quá
ngắn, nếu lại đối địch với một con thú như hôm nay thì vẫn rất nguy hiểm.
Đổi lại nếu hắn có một cây roi dài và dai thì an toàn hơn rất nhiều.
Hắn tiến lại gần đám dây leo, dùng bộ móng gỡ ra một đoạn dây leo lớn bằng cổ
tay, dài đến một trượng.
Đoạn dây leo này có chút khác biệt với đám dây leo xung quanh, không những màu
sắc sậm màu mà bề mặt còn trơn nhẵn không có lá, chứng tỏ tuổi thọ cũng không
thấp, càng già thì càng chắc chắn.
Hai tiếng đồng hồ sau, Túc Hoàng mới từ đám dây leo đi ra, trong tay hắn lúc
này không những cầm một cây roi dài một trượng, tay còn lại còn đang vuốt ve
một cuộn dây thừng vắt trên vai.
Cuộn dây thừng này vốn là một đoạn dây leo cực kì dài được hắn tuyển chọn kỹ
lưỡng từ đám dây leo kia, chẳng những vừa mềm vừa dai, lại cực kì thằng tuột,
dài gần mười trượng.
Túc Hoàng trở về ngồi cạnh đống lửa, trên mặt chợt có nét trầm tư.
Hiện tại đang là ban đêm, hắn không dám di chuyển, nhưng cũng không dám ngủ,
nếu là bất chợt tỉnh dậy biết mình đang ở trên thiên đường, còn thể xác đang
trong con bụng con hung thú nào đó thì lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Bất quá nếu không ngủ thì sáng hôm sau có lẽ không còn tỉnh táo mà di chuyển
nữa, còn ban ngày lai ngủ thì cũng không khác ban đêm là mấy.
Không lẽ thực sự phải trở thành một người không biết ngủ mới có thể giải quyết
vấn đề này ư?
Bỗng nhiên con mắt Túc Hoàng tinh quang lóe lên, hắn liền khoanh chân lại, bày
ra tư thế thiền định.
Dựa theo những điều mà cuốn sách Đạo và nhân sinh đã nói, phương pháp tu luyện
trong sách là dùng linh khí trời đất, bồi bổ tinh thần lẫn thể xác, một khi
đạt tới cảnh giới nhất định, chính là không cần ăn không cần ngủ.
Lần trước sau khi đọc những điều này hắn còn thầm cười trộm người viết cuốn
sách này thật giỏi tưởng tượng, nhưng từ những điều đã trải nghiệm của bản
thân hôm nay thì sự khinh thường ấy đã trở thành một sự hy vọng rồi.
Túc Hoàng để hai tay lên đùi, hai ngón cái đè xuống hai ngón giữa, các ngón
còn lại thì để thả tự nhiên.
Dựa theo trong sách chỉ dẫn, bởi vì việc tu luyện chính là vô tuế nguyệt, vì
thế phải để cơ thể ở trạng thái thỏa mái nhất, mà tư thế nào thì cũng không
quan trọng, bởi vì linh khí là qua đường hô hấp mà đi vào trong cơ thể.
Bất quá bởi vì như vậy, tư thế hô hấp mới là thứ quan trọng nhất trong việc
thổ nạp, nếu như tư thế không đúng, cơ thể sẽ càng mệt mỏi hơn, thậm chí chán
nản mà bỏ cuộc.
Con người có nhị khiếu có thể hấp nạp không khí vào cơ thể, mũi sẽ thông với
phổi, miệng sẽ thông với dạ dày, bởi vì hai khiếu này có thể thông với nhau
nên đều có thể hấp nạp không khí vào phổi.
Bất quá phổi chỉ hấp thu dưỡng khí mà thôi. không thể hấp thu linh khí, còn
linh khí chính là mọi chỗ trong cơ thể đều hấp thu được ngoại trừ phổi.
Có điều cơ thể có thế hấp thu được linh khí nhưng chỉ cần ngừng hấp thu là
linh khí sẽ tự động dần dần tiêu tán.
Chỉ có duy nhất ba vị trí là có thể làm giảm sự tiếu tán của linh khí, đó
chính là ba huyệt vi đan điền thần, trung và tinh.
Một khi lựa chon một huyệt vi đan điền để đưa linh khí vào khi tu luyện thì
nơi đó sẽ mở ra linh hải.
Đan điền thần vốn ở chính đỉnh đầu, do vậy một số công pháp tu luyện không sử
dung hấp nạp linh khí làm tiên cốt, mà sử dụng định thần để hập nạp linh khí.
Nếu sử dụng thổ nạp để đưa linh khí về đan điền thần chẳng khác nào dùng rừu
đá chặt cây, mất công mà việc không thành, bởi vì linh khí không thể đưa từ
mũi hay miệng theo đường không khí để lên đến đỉnh đầu cả.
Hơn nữa một khi sử dụng đan điền thần làm linh hải, phải tu luyện những công
pháp cải thiện tâm thần, nếu không một khi tu luyện có thành tựu, linh khí sẽ
chèn ép tâm thần, linh hải sẽ chèn ép não bộ khiến cho người ta trở thành kẻ
ngu ngốc, thậm chí đột tử mà chết.
Đan điền tinh thì lại nằm bên dưới hông, nếu sử dụng đan điền tinh làm linh
hải, lại sử dụng hấp nạp làm tiên cốt, thì lai giống như bơi qua sông uống
nước, mất rất nhiều công sức mới có được thành quả.
Cách tu luyện đối với loại đan điền này chính là sử dụng song tu công pháp để
bồi bổ tinh nguyên, trong lúc cơ thể cảm thấy hưng phấn sẽ khiến linh khí dễ
dàng đi vào linh hải, trực tiếp qua tiểu phúc.
Cách tu luyện này bắt buộc phải có một nam một nữ cùng song tu, dựa theo công
pháp còn có thể nâng cao tốc độ tu luyện lên rất nhiều lần.
Đan điền cuối cùng là đan điền trung, nằm chính giữa ngực.
Bởi vì gần kế ngay đường hô hấp nên linh khí dễ dàng đi qua đường thổ nạp để
đi vào linh hải.
Bất quá nếu thổ nạp bằng mũi, linh khí sẽ đi trực tiếp về phổi, chỉ một phần
nhỏ là đi qua linh hải, còn nếu thổ nạp bằng miệng, linh khí sẽ đi qua linh
hải ở ngực về đến bụng, chỉ có một phần là đi về phổi.
Bởi vì không có yêu cầu đặc biệt gì mà việc sử dụng đan điền trung làm linh
hải chính là xu hướng của đại đa số người tu luyện hướng tới.
Những điều này chính là những điều trong cuốn sách đó nói tới.
Lúc trước khi hắn đọc qua, bởi vì không có lòng tin vào những điều trong sách
nói, nên không cảm thấy những điều này có gì hợp lý cả, nhưng hiện tại, dường
như nó cũng có chút môn đạo.
Túc Hoàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không quên cảnh giác nguy hiểm xung quanh,
một khi có dị động, hắn sẽ ngay lập tức với lấy cây roi hắn mới làm mà vụt về
phía kẻ địch.
Túc hoàng cuộn lưỡi lại, khiến cho vòng họng bị độn lên cao hơn, không khí dễ
dàng đi vào miệng hơn, từng ngụm từng ngụm không khí đi sâu xuống dưới bụng,
sau đó khi luồng khí ra ngoài hắn lại dẫn chúng đi qua chính giữa ngực.
Theo trong sách nói, khi không khí đi đến ngực, còn phải sử dụng tâm thần điều
khiển mọi mô thịt trong cơ thể dẫn xuất linh khí về linh hải.
Bơi vậy, không phải bao nhiêu linh khí trong không khí khi được hấp nạp đều có
thể được hấp thu vào linh hải, tốc độ tu luyện còn phải phụ thuộc vào hai yếu
tố, thứ nhất chính là căn cốt của con người, thứ hai lại là thiên phú.
Chưa nói đến thiên phú, chỉ cần căn cốt con người tốt, nếu là tu luyện có sai
phương pháp đi chăng nữa, tốc độ tu luyện vẫn có thể nhanh hơn người căn cốt
thấp kém mà tu luyện đúng phương pháp.
Căn cốt con người phải nói là muôn thể muôn trạng, bất quá có hai yếu tố chính
quyết định, thứ nhất là linh căn, thứ hai là linh mạch.
Linh căn bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại linh mạch chính, linh mạch
bao gồm tam, lục, cứu, thập nhị, thập ngũ, thập bát, sáu phẩm linh mạch.
Một người có thể có nhiều linh căn khác nhau, từ một đến năm loại linh căn,
nhưng không phải càng nhiều loại căn càng tốt.
Mỗi loại linh căn đại biểu cho một thuộc tính khác nhau của vạn vật, một số
thuộc tính là sự kết hợp của hai hay nhiều loại thuốc tính kết hợp với nhau
tạo ra biến dị.
Ví dụ như băng thuộc tính do thủy thuộc tính kết hợp với kim thuộc tính mà ra,
lôi thuộc tính do kim thuộc tính với thổ thuộc tính kết hợp, phong thuộc tính
lại do hỏa thuộc tính và thủy thuộc tính tạo ra, do sự biến dị này mà linh căn
có muôn hình vạn trạng khác nhau.
Muốn sử dụng linh khí tạo ra phép thuật, bắt buộc phải biến đổi linh khí trời
đất thành linh khí bản thân, trong quá trình hấp thu thì cơ thể sẽ tự chuyển
đổi linh khí theo thuộc tính của linh căn con người.
Nếu linh căn càng nhiều, bởi vì sự xung khắc thuộc tính với nhau mà khiến cho
linh khí đi vào cơ thể sau khi biến đổi thuộc tính sẽ tự động bài trừ nhau dẫn
đến tiêu tán, chính là chưa kịp đưa về linh hải đã biến mất rồi.
Do đó linh căn càng ít thuộc tính sẽ càng làm tăng tốc độ tu luyện, độ tinh
thuấn của linh khí trong linh hải sẽ càng cao hơn.
Bởi vì mỗi thuộc tính đều có bị thuộc tính khác xung khắc, do vậy khó nói
thuộc tính nào là mạnh nhất, chỉ có thể nói số lượng linh căn xung khắc càng
ít thì càng tốt hơn mà thôi.
Linh mạch so với linh căn lại dễ phân chia hơn nhiều, nếu nói linh căn không
phân chia cấp bậc thì linh mạch lại được chia làm sáu phẩm cao thấp khác nhau.
Tam linh mạch chính là thấp nhất, thập bát linh mạch chính là cao nhất.
Linh mạch là một dạng mô thịt đặc thù có khả năng chuyển hóa linh khí trời đất
thành các loại thuộc tính, do đó linh mạch càng nhiều thì tốc độ chuyển hóa sẽ
càng nhanh.
Nếu cùng một thuộc tính, người có lục linh mạch sẽ tu nhanh gấp 2 lần người có
tam linh mạch, người có cửu linh mạch sẽ tu nhanh gấp ba lần tam linh mạch,
còn người có thập bát linh mạch thậm chí tu luyện nhanh gấp sáu lần người chỉ
có tam linh mạch.
Bởi vì vấn đề thọ nguyên và tuổi tác, tốc độ tu luyện là cực kì quan trọng.
Đối với một người linh căn và cả linh mạch đều tốt, nhưng nếu thiên phú thấp
kém, não bộ kém phát triển thì cũng không thể trở thành thiên tài tu luyện
được.
Còn nếu linh căn linh mạch không tốt, nhưng thiên phú hơn người, dễ dàng nắm
bắt được phương pháp tu luyện thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong sách nói rất ngắn gọn, chỉ có hai trang, Túc Hoàng tự lý giải như vậy
không biết có đúng hay sai nhưng cũng nắm chắc đến tám phần là như vậy.
"Không biết ta thuộc dạng gì linh căn, dạng gì linh mạch, thiên phú có thể như
thế nào?"
Túc hoàng thầm tự hỏi một câu, nhưng rất nhanh vất ra khỏi đầu.
Tốt hay xấu thì làm sao? Với tình trạng hiện tại hắn vẫn phải cố gắng tu luyện
cho tốt để có thành tựu.
Nghĩ đến chuyện có thể không cần ăn không cần ngủ, hắn vẫn có chút mong chờ.
Một vòng chu thiên, chính là một vòng đưa dưỡng khí từ miệng đi vào bụng, sau
khi đưa qua ngực để tách lọc linh khí về linh hải mới thở ra một lần, một lần
như vậy là bằng thời gian hai, ba lần hô hấp bình thường.
Không gian tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ có tiếng than tàn rơi xuống nghe xào
xạc. Giữa đêm trăng một bóng người khoanh chân ngồi trước đống than hồng đã
tàn gần nửa.
Bóng người một chút động đậy cũng không có, tiếng hô hấp cũng thấp bé đến cực
điểm, nếu không phải trước bụng phập phồng thì còn tưởng là một bức tượng đá
chứ không phải một con người.
Túc Hoàng thổ nạp qua bao nhiêu vòng chu thiên hắn cũng không nhớ, thời gian
bao lâu hắn cũng không rõ ràng, chỉ là càng tu luyện càng cảm thấy tinh thần
thư thái hơn mà thôi.
Bất quá tất cả cũng chỉ có vậy, hắn còn chưa thể cảm nhận được chút linh khí
nào xuất hiện trong cơ thể, thập chí không cảm nhận được có đan điền hay linh
hải nào trước ngực, chứ đừng nói đến hắn thành tựu của hắn thế nào.
Theo trong sách nói khi tu luyện sẽ cảm nhận được một dòng linh khí đi qua các
linh mạch đến đan điền và đốt nóng cả hai, vậy mà hắn đã cố gắng cảm nhận
nhưng một chút nhiệt độ cũng không thấy.
Hắn cũng không biết do bản thân linh căn hoặc là linh mạch thấp kém, hay là
thiên phú thấp kém nên mới như vậy.
Suy nghĩ một chút rồi lại vất khỏi đầu, hiện tại hắn mới bắt đầu tu luyện được
một chút, nếu đã có thành tựu ngay thì trên đời này toàn là tiên là phật hay
sao.
Túc Hoàng lại lâm vào trạng thái tu luyện, đến khi trời đã hửng sáng hắn mới
mở mắt ra.
Mặc dù cả đêm tu luyện vẫn không cảm nhận thấy chút linh khí nào tồn tại cả,
kể cả một chút nhiệt độ trước ngực cũng không thấy.
Bất quá cả đêm qua hắn vẫn an toàn, sáng nay tinh thần thoải mái đến cực điểm
thì công sức cả đêm qua cũng không phải đổ sông đổ biển.
Túc hoàng động đậy một chút, cảm nhận ngoại trừ một chút ê mông còn lại cũng
không có chỗ nào không khỏe.
Cái này có lẽ do hắn ngồi có chút sai tư thế, tối nay cần phải điều chỉnh một
chút.
Túc Hoàng tiến lại gần cái cây quả lạ, hôm qua hắn treo nửa phần thịt nướng
nay vẫn còn ở đó, lần này ăn hết rồi, bắt buộc phải tìm nguồn thức ăn khác
thôi.