5. Dị Quả


Người đăng: Bigboy195

Túc Hoàng nhìn sang con thú, thấy nó thực sự chết rồi thì thở dài một tiếng
"Cũng may không bị nó vồ vào đầu, nếu không chắc xuyên não mất."
Chợt nghĩ đến móng vuốt của nó, có lẽ hắn nên dùng chúng làm vũ khì phòng
thân.
Bất quá bây giờ hắn vừa bị thương vừa đói, thứ cần nhất là đồ ăn.
"Thứ quả lạ kia không biết có ăn được không, ăn bằng cách nào. Bây giờ ngoài
nó thì không thể đi tìm thứ khác được. Ta không muốn ăn sống con thú này."

Túc Hoàng cố gắng đứng dậy đi tới gần cái cây, hắn đưa tay lên hái thử một lần
nữa.
Lần này cũng như vậy, quả lạ đang đỏ mọng bỗng nhiên héo rũ rồi tan thành bụi.
Hắn cũng không còn bị bất ngờ nữa, nhưng hắn không tin là không có cách ăn
được loại quả lạ này.
Một lần nữa đưa tay lên, nhưng tay hắn ngắt ở cuống, cố ý không chạm vào thân
quả.
Bình yên vô sự.
"Có chút ý tứ."
Tim Túc Hoàng đập loạn nhịp, lẽ nào như này có thể ăn.
Bất quá vừa chạm tới miệng thì quả lạ cũng dần khô héo rồi tan thành bụi rơi
vào cổ họng, khiến hắn ho sặc sụa.
Chỉ còn lại cái cuống không.
Túc Hoàng một lần nữa thất vọng.
"Rốt cuộc làm sao mà ăn khi không thể chạm vào người đây." Hắn với tay ngắt
thêm một quả lạ nữa, cầm ở cuống đưa tới trước mặt để nghiên cứu.
Loại quả lạ này hình dáng giống quả cam, nhưng màu sắc và độ nhẵn của vỏ thì
lại giống quả táo, không biết mùi vị như thế nào.
Tò mò đưa lại gần mũi, bây giờ hắn mới ngửi thấy mùi của quả lạ này, có chút
giống với mùi của quả đào
Cái đói thôi thúc hắn đưa quả lạ lại gần mũi hơn, cũng dùng sức hít lấy hương
thơm.
Bỗng nhiên dị biến xảy ra, hắn vừa dùng hơi hít vào, trên bề mặt quả lạ bỗng
nhiên tỏa bay ra từng luồng hồng mang cũng thuận theo bị hút vào mũi hắn.
Nhận lấy bất ngờ, hắn liền vung tay ra, đưa quả lạ ra xa người, vẻ mặt đầy
cảnh giác.
Bất quá sau một lúc thấy trong người không có chỗ nào không khỏe cả, hắn mới
thấy yên tâm.
Đến kho hắn đưa quả lạ đến gần mũi lần nữa, chợt cảm nhận thấy cuống họng vị
ngọt dâng lên.
Thuận miệng nuốt nước miến, chợt thấy một dòng nước ấm ngọt ngào chạy vào
bụng.
Túc Hoàng ngưng thần cảm nhận, chợt thấy cái bụng dường như có gì đó thêm vào,
mặc dù chỉ là một chút.
Hắn nhìn lại quả lạ, trong đầu chạy lên suy nghĩ:
"Không lẽ loại quả này chỉ có thể hít không thể nhai?"
Bất quá cái bụng hắn vẫn rất đói, nếu đã có phương pháp để tiêu hóa loại quả
lạ này thì hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Nếu nó có độc thì do hắn đen đủi, hoặc là ông trời muốn tuyệt đường hắn rồi,
nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Túc Hoàng lại đưa quả lạ lên mũi, hít thật sâu hương thơm của nó vào.
Từng luồng hồng mang từ quả lạ dần bay ra, theo nhịp thở của hắn đi vào khoang
mũi.
Cảm nhận mùi thơm từ quả lạ, hắn nuốt vào từng ngụm nước bọt, cũng thấy vị
ngọt như lúc trước, cái bụng cùng dần được lấp đầy.
Nhắm mắt lại thưởng thức lấy vị ngon của quả lạ đến khi không thấy mùi hương
nữa thì hắn mới mở mắt ra.
Trước mặt chỉ còn mỗi cái cuống, bất quá cái bụng hắn sơ bộ không còn đói nữa.
Túc Hoàng vui mừng khôn xiết.
Hắn nhìn lên trên cây, vẫn còn bảy tám quả lạ nữa, coi như là ngày hôm nay hắn
không bị đói nữa.
Suy nghĩ như vậy, hắn một hơi thưởng thức hết hai quả nữa rồi ngồi xuống đất
nghỉ ngơi.
Vết thương trên người hắn lại dội lên đau nhức.
Hắn đành phải ngồi bất động, để cơn đau dần biến mất.

Được năm phút, bỗng nhiên dạ dày hắn đau quằn quại, liền nằm bò xoài ra đất ôm
bụng.
Cái bụng hắn hắn hiện giờ bỗng nhiên đau nhức, hơn nữa từ cổ họng đến dạ dày
còn nóng rát lên nữa, cả người hắn mồ hôi ứa ra tràn trề.
Hắn vốn là người giỏi chịu đựng, đến bộ móng vuốt từ con thú đâu vào da thịt
hắn cũng nhịn được, vậy mà lần này dường như đã vượt qua sức chịu đựng của
hắn.
Da dẻ hắn đỏ bừng lên, hai con mắt cũng giăng đầy tơ máu, cả người nóng rực
lên như thể đang phát sốt.
Hắn cắn răng nheo hai mắt lại, khiến nước mắt cũng ứa ra, sắp không còn chịu
đựng được nữa.
Cuối cùng cơn đau cũng làm hắn nằm gục xuống, ngất đi.

Cũng không biết bao lâu sau Túc Hoàng mới tỉnh dậy, cảm giác nóng như lửa đốt
không thấy nữa, chỉ thấy cổ họng như khát khô.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cây quả lạ và con thú đã chết vẫn nằm
dưới đất, còn lại cũng chỉ có những cây đại thụ.
Hắn ngồi dậy nhìn mọi thứ xung quanh, cố gắng nhớ về những chuyện vừa xảy ra.
Bống nhiên hai tay hắn sờ xuống eo, chợt cảm thấy vết thương do con thú gây ra
không còn đau nhức nữa, khiến hắn cũng tò mò mở ra xem.

Vết thương hoàn toàn biến mất, một chút sẹo cũng không có, chỉ còn vết máu ở
áo vẫn còn loang lổ, hơn nữa da thịt còn mềm mại trắng trẻo hơn nhiều.
Lúc này, Túc Hoàng mới để ý tới cánh tay mình, chợt cảm thấy sợ hãi.
Cánh tay hắn, và cả toàn bộ cơ thể hắn bị nhỏ đi chỉ còn một nửa, hơn nữa
trắng trẻo mềm mại hơn trước nhiều lần.
Nói cách khác, là hắn bị biến nhỏ thành một đứa trẻ chỉ mười hai mười ba tuổi.
Túc Hoàng đứng dậy, cảm thấy thân thể nhỏ bé như vậy thì vừa sợ hãi vừa lo
lắng.
"Không lẽ ăn phải quả độc, bị biến thành trẻ con. Vô lý, chưa từng nghe thấy
có loại độc nào như vậy, hơn nữa khoa học cũng còn không làm được điều này.
Lần này không lẽ thực nằm mơ." Túc Hoàng thì thầm một tiếng, thuận tay tát
"bốp" một nhát lên mặt.
Hai mắt hắn nổ đom đóm, cảm thấy một bên mặt và cả bàn tay đau rát không tả
được, liền thêm sợ hãi.
Hắn dùng lực không nhẹ, nhưng cũng chỉ là cú tát bình thường so với lứa tuổi
thực của hắn.
"Không những bị nhỏ đi mà còn yếu đuối hơn nữa?"
Túc Hoàng ngẩng đầu lên nhìn cây quả lạ, sự hiếu kì dâng lên.
"Thức quả này không lẽ là thuốc cải lão hoàn đồng?"
"Trên đời thực có chuyện như vậy?"
"Đây là cái nơi quỷ quái nào mà lại có thứ quỷ quái như vậy?"
Từng câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Túc Hoàng.
Bất quá không có chút đầu mối nào để trả lời cho câu hỏi của hắn cả, hắn chỉ
biết ngẩng đầu lên trời, thâm thúy nhìn trời.

Ngẩng đầu lên trời, thấy trời cũng bắt đầu tối, hắn cũng chợt cảm thấy đói.
"Có thực mới vực được đạo." Vất bỏ tạm suy nghĩ trong đầu, hắn đứng đậy nhìn
quanh.
Nơi đây chỉ có hai thứ để ăn, một là con thú chết nằm dưới đất, hai là loại
quả lạ kia.
Hắn cũng muốn đi nơi khác tìm kiếm hoa quả, nhưng với hình thù nhỏ nhoi của
hắn như thế này mà gặp con thú như con vừa rồi thì thật chằng khác nào đưa dê
vào miệng cọp.
Bất quá loại quả lạ kia thì hắn không còn dám chạm vào rồi, hắn không muốn bị
biến thành đứa trẻ ba tuổi.
Như vậy mặc dù sẽ tăng tuổi thọ, nhưng chắc chắn cũng là thằng nhóc vô dụng.

Túc Hoàng bước lại gần con thú, thấy nó nằm sấp trên vũng máu, nhưng khuôn mặt
vẫn mang đầy vẻ dữ tợn khiến người khác không dám tới gần.
Nhưng Túc Hoàng là người vừa rồi đồ sát nó, vì vậy cũng không ngại ngần ngồi
xuống lật người nó lên.
Cái hàm nó bê bết máu, hơn nữa còn lỏng là lỏng lẻo, hẳn là do va vào gốc cây
gãy hết xương.

Nhìn con thú hắn lại nghĩ đến cái cây quả lạ.
Con thú này ra sức bảo vệ đống quả đó, hắn là đối với nó rất quan trọng.
Nếu nó cũng hít thứ quả đó vào thì...
"Không lẽ là do nó vừa hít thứ quả đó vào nên trở nên yếu đuối?" Túc Hoàng
miệng thì thầm, hai tay lật khuôn mặt nó ra xem.
Khuôn mặt mặc dù cực kì dữ tợn, nhưng vẫn có nét của con vật chưa trưởng
thành, đôi mắt trong veo, da thịt mềm mại ôn nhu.
"Nếu thực như vậy thì ta đến sớm một chút không lẽ sẽ không đỡ được một nhát
cào của nó?" Nghĩ vậy Túc Hoàng có chút rùng mình, thứ hắn lo sợ chính là
trong rừng này còn những con thú khác, mà chúng lại chưa hít loại quả này vào
thì hắn sẽ là mồi ngon tự mò đến.

Túc Hoàng đưa mắt ra phía con thú chết nằm ở gốc cây, bây giờ hắn sẽ xử lý con
thú này.

Hắn cầm lấy lưng con thú nhấc lên, cảm thấy bộ lông nó mượt mà như tơ lụa vậy.
Hắn đặt hai chân trước của nó lên rễ cây, cầm lấy viên đá dưới đất, cố gắng gỡ
hai bộ móng từ hai chân trước nó ra.
Mỗi chân con thú này có ba chiếc móng lớn, một chiếc móng nhỏ, tổng cộng hắn
lấy được một bộ tám chiếc móng.
Sáu chiếc móng lớn mỗi chiếc dài hơn chục phân, rộng khoảng hai phân, dày gần
nửa phân, cực kì cứng rắn, rất thuận tiện làm đầu mũi giáo.
Hai chiếc móng nhỏ chỉ dài khoảng năm phân, rộng 1 phân, nhưng vừa mảnh vừa
sắc, có thể thay thế dao.
Nghĩ vậy Túc Hoàng liền dùng một chiếc móng nhỏ, từ từ làm thịt con thú này.
Bộ da thì hắn sẽ dùng làm áo, phần thịt thì sẽ tìm lửa đê nướng lên. tạm thời
phải treo lên thân cây đã.
Hắn nhìn vết máu loang lổ dưới đất, lo lắng không biết có khiến thú ăn thịt mò
tới không.
Tặc lưỡi cho qua. nếu mà phải đến thì đã đến từ lâu rồi, vì bên kia cũng có
vết máu từ trưa của hắn.

Túc Hoàng ngẩng lên nhìn bầu trời, bây giờ đã thấy trời sắp chuyển tối, chợt
nghĩ đến loài thú ăn thịt ban đêm, hắn liền rùng mình.
Ban ngày không có thì hắn sẽ là ban đêm mới có, thứ hắn cần bây giờ là một
đống lửa.
"Cũng không biết ban đêm có dài như ban ngày hay không." Túc Hoàng nhìn xung
quanh, nơi này cũng chỉ có lá cây mà thôi.
Hắn dọn dẹp một chút tạo ra một khoảng đất trông, rồi nhặt một ít lá khô xếp ở
giữa.
Hắn chọn ra một chiếc móng, thử cọ sát với viên đá, chỉ thấy tiếng "ken két"
phát ra, thỉnh thoảng còn tóe ra tia lửa.
Túc Hoàng mỉm cười gật đầu, rồi mang chúng đến giữa chỗ đất trống.
Hắn hì hục cả buổi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đánh lửa mà không dùng
bật lửa.
Đến khi trờ nhá nhem tối mới thấy ảnh lửa bốc lên.
"Tưởng hôm nay phải thức trong bóng tối chứ." Hắn thở dài một hơi.
Hiện tại không phải là lúc an toàn để ngủ, vì vậy hắn phải thức để cảnh giác.
Hai tay hắn cầm lấy hai chiếc móng, hắn đã mài đi phần chuôi nên phần còn lại
chỉ năm tấc.
Mặc dù chúng ngắn nhưng dù sao cũng vô cùng sắc nhọn, còn hơn là dùng nắm đấm
của hắn.

Túc Hoàng nhìn đống lửa, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình.
Bắt đầu là từ khi hắn gieo được quẻ bói sắp có điều bất thường xảy ra, tiếl
theo là việc hắn đi tắm biển cùng lớp và tìm thấy viên thủy tinh cầu, cuối
cùng là đến cái thế giới xa lạ này cùng với những điều kì quặc ở đây.
Lại nói, những việc xảy ra vừa rồi giống như là thiên định vậy, hoàn toàn vượt
ngoài khả năng nắm bắt và kiểm soát của hắn.
"Có lẽ mọi việc đã bị ông trời sắp đặt rồi, không muốn ta chết, mà để ta tha
hương cầu thực. Được! Ta muốn xem ông định làm gì với ta."
Túc Hoàng ngẩng lên nhìn bầu trời, không thấy ngôi sao hay mặt trăng gì cả,
chỉ thấy nền trời một màu tím thẫm.
"Ở đây thật kì lạ!"
Hắn nghĩ về vách đá cao sừng sững, những con sóng thần cao cả chục trượng mà
chỉ từng nghe trên truyền thông.
Còn cả rừng cổ thụ cao ba bốn chục trượng chỉ rụng lá không khô cành này nữa,
con thú kì lạ với bộ móng vuốt, cả cái cây quả lạ kì quặc nữa.
Mọi thứ không có gì thuận theo tự nhiên cả, hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng
của hắn.

Túc Hoàng đưa hai tay chạm xuống eo.
Nơi này bị bộ móng vuốt của con thú đâm vào, tưởng sẽ giết chết hắn luôn rồi,
vậy mà qua một giấc ngủ, liền giống như chưa xảy ra chuyện gì.
"Thần kì như thế giới thần thoại vậy." Hắn nghĩ thầm trong bụng, rồi bống
nhiên nghĩ lại mọi điều bất thường.
"Không lẽ là vậy?" Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy mọi điều giống thần thoại hơn là
chuyện có người ngoài hành tinh.
Hắn vừa mừng vừa lo.
Nếu nơi này là thế giới thần thoại thì bên ngoài kia hẳn có vô vàn thứ kì quái
và đáng sợ hơn nhiều những thứ hắn đã gặp.
Thế nhưng nếu như vậy thật thì hắn có thể tìm được cách tự cứu mình, tìm cách
trở về trái đất nữa.
Hắn chợt nghĩ về mọi người thân bạn bè của hắn.
"Ta nhất định sẽ trở về. Mọi người hãy đợi ta."

"Ục ục" Bất quá cái bụng hắn lại réo lên.
Túc Hoàng cười khổ một tiếng, hắn lại thấy đói rồi.
Chợt nhớ đến con thú treo trên cây, hắn vừa mừng vừa lo.
"Không nhanh xử lý con thú này thì bọn thú ăn thịt sẽ mò tới đây mất, cả đống
máu tươi kia nữa.
Thế là hắn lại hì hục mở rộng đống lửa, rồi cho cả con thú vào giữa, cũng mang
lửa ra đốt đống lá loang lổ vết máu tươi.

Mùi khét lẹt bốc lên hăng cả mũi.
Bất quá dần dần át đi bởi mùi thơm của thịt nướng, khiến Túc Hoàng chảy cả
nước miến.
Đến lúc hắn đói meo bụng rồi thì mới có thức ăn, làm hắn xơi hết gần nửa con
thú.
Ăn no rồi hắn lại ngồi suy nghĩ, vạch định tương lai cho mình.
Việc bây giờ cần làm là phải tăng thực lực để đối phó với những loài sinh vật
ở đây, sau đó là tìm kiếm lối thoát ra khỏi khu rừng, tìm lại với xã hội loài
người.


Phá Giới Hồi Hương Ký - Chương #5