Koba Đến


Người đăng: dtuan802

Koby đắc ý cười, cười tràn ngập tự tin, cười tràn ngập tà ác, cười cực kỳ đểu
giả, cười cực kỳ….

Bốp!!!

Đôi song sinh đồng tâm tương liên tặng vào đầu hắn một quả đấm. Koby đau đến
mức gục xuống, nhe răng nhếch miệng.

“Hai cô làm cái quái gì thế ?”

“Ngứa tay.” Yuki trừng mắt đáp.

“…”

………………………………………………………….

“Yuki, Ume!!!”

Nghe tiếng gọi từ phía sau, đôi song sinh ngừng dạo phố, cứng nhắc quay đầu.

“Cuối cùng cũng tìm ra hai người.”

Ginko thay một bộ quần áo mỏng, cố tình để lộ băng vết thương thấm đỏ, sắc mặt
nhợt nhạt, cười mừng rỡ tiến tới.

“Ginko….” Đôi song sinh nỉ non, nhưng trong lòng cũng có một vết rạn.

Gã kiếm sĩ này đúng như lời Koby nói, rất nhanh liền tìm ra họ.

“Sao lại ngẩn ra thế.” Ginko cười hiền hoà, vươn tay định vỗ vai đối phương.

Đôi song sinh nhẹ tránh, sau đó Yuki lo lắng hỏi

“Vết thương trên người anh không sao chứ ?”

“À, chỉ là chuyện nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.” Ginko cười tự tin đáp.

Lại nói vài ba câu, Ginko thuận lợi hoà với đôi song sinh đi dạo phố.

“Koby, cậu định làm gì đây ?” Ume nhìn hai người phía trước câu có câu không
bắt chuyện, âm thầm nghi hoặc nghĩ.

………………………………………………….

“Tên ngốc….”

Alvida nằm trong phòng của mình trên thuyền, lăn qua lộn lại trên giường nỉ
non.

“Cũng không biết hắn có về không nữa…” Được một lúc cảm thấy mệt, Alvida lại
chuyển thành lo nghĩ, nhưng sau đó gương mặt cô ta trở nên đỏ lựng, trông vô
cùng kiều diễm.

“Mình lo cho thằng nhóc đó làm gì cơ chứ ?”

Ầm!!!!!!

Một tiếng vang cực lớn đột nhiên vang lên, có vẻ như có thứ gì đó bị mạnh mẽ
phá vỡ, nhưng nó không phát ra từ thuyền của mình nên Alvida chẳng quan tâm,
tiếp tục nghĩ vẩn vơ.

“Kẻ địch tấn công!!!”

“Giết hắn!!!”

“…”

Tiếng la hét, tiếng kim loại va nhau ùn ùn nối liền không dứt, Alvida nghe đến
phiền chán.

Bên ngoài đánh càng lúc càng ác liệt, âm thanh chấn động cả hòn đảo, Alvida
cũng không dám ngồi dửng dưng nữa, lỡ lan đến thuyền mình thì không hay.

Bước lên boong thuyền, Alvida nhíu mắt nhìn bến cảnh ánh lửa ngập trời, người
đông nghìn ngập. Thấp thoáng, một bóng người với thanh kiếm trong tay du hành
trong biển người, tuỳ ý gặt hái sinh mạng.

“Hắn là ác ma!!!”

“Mau…. mau gọi thuyền trưởng!!!”

“Đưa pháo và súng ra!!!”

Alvida nhìn một đám lâu la loạn thành một bầy, trong lòng âm thầm vui sướng,
dù sao bọn chúng đều là hải tặc Koba.

“Không biết chúng trêu chọc ai nữa.” Alvida cười hì hì chống tay vào lan can
lẩm bẩm.

“Đó là….” Chợt nụ cười im bặt, Alvida hai mắt trừng lớn như muốn xuyên phá màn
đêm, con ngươi chậm rãi khoá chặt thân ảnh như ác ma nọ.

“Koby!!!! Cậu đang làm cái quái gì thế!!!!”

Trong chiến trường, Koby đại khai sát giới, đột nhiên nghe tiếng kêu lập tức
run run, sau đó phớt lờ tiếp tục “công việc”.

Đối mặt với Alvida, hắn cảm thấy rất khó xử hoặc có thể là…. Ngượng ngùng.

Koby một mạch chém giết, chủ yếu tập trung đánh thẳng vào chiếc thuyền mũi
kiếm, đó là thuyền của Ginko.

Kế hoạch của hắn vô cùng dễ dàng những cũng rất mạo hiểm.

Hắn không tin mình giết sạch đám thân tín này mà gã tóc dài kia còn không lộ
nguyên hình.

Theo lời kể thì gã đó là một tên có dã tâm không hề nhẹ. Đối với đôi song sinh
gã chắc cũng chỉ dừng ở mức ham muốn. Còn đám thân tín này là cả gia tài, mất
một cái cũng đủ khiến gã tiếc mấy ngày.

Chỉ có điều Koby không ngờ vừa đụng vào lại tuôn ra nhiều hải tặc Koba đến
vậy.

Số lượng lên đến cả ngàn tên tinh nhuệ, tuyệt đối là huy động cả một hạm đội
đến.

Điều này để Koby âm thầm cảnh giác….

Lần này sợ là không chỉ có một mình tên Ginko….

Mà không biết Alvida thế nào, cô ta trừ lúc nãy thất thanh hô một tiếng liền
tiếp tục lựa chọn quan sát, giống như đang đến rạp xem phim.

“Hẹp hòi.” Koby tức giận mắng một tiếng.

Tuy không ngại đối thủ nhưng số lượng quá đông, Koby giết đều giết đến mỏi
tay.

“Hiện tại bọn họ chắc cũng có kết quả rồi.”

Tiếp theo, tên tóc hồng cười đắc ý

“Ginko, lần này để tao xem mày làm được gì.”

Koby đối với gã này rất khó chịu, có thể là do bị đối phương đánh bại… nhưng
thôi được rồi, Koby thừa nhận chẳng biết tại sao thấy gã nọ tiếp cận đôi song
sinh hắn lại rất khó chịu.

Koby không khống chế nổi tâm lý, cảm thấy vô cùng khó chịu. Bởi vậy đám hải
tặc xung quanh liền khổ.

Lại được một lúc, tên tóc hồng nhìn thấy bóng người mà hắn chờ đợi xuất hiện
trên đường lớn.

“Chuyện này là thế nào ? không biết sao cảm thấy rất khó chịu.” Alvida trực
tiếp đem ghế tựa ra boong thuyền ngồi xem.

Nhìn thây chất thành đống, tay cụt, chân gãy, đầu mình hai mảnh, thảm cảnh
chất đầy đất, Ginko hai mắt trừng muốn rớt ra ngoài.

Đám hải tặc Koba hắn không tiếc, hắn giết cũng không ít.

Nhưng thân tín của hắn, vỏn vẹn chưa tới trăm người, nhưng nhìn thoáng qua đã
có hơn nửa táng mạng.

Đây toàn là tư bản để hắn hoành hành.

“Thằng chó chết!!!!!!!”

Điên cuồng gầm lên, Ginko bất chấp người còn mang thương, vung kiếm lao thẳng
vào chiến trường.

“Yuki, chúng ta làm gì giờ ?” Ume trễ một bước đến sau Ginko, tràn đầy căm hận
nhìn bóng người kia rồi quay đầu hỏi.

“Giết!” Yuki hai mắt điên cuồng thốt ra một chữ.

Đôi song sinh hiện tại tâm tình vô cùng phức tạp. Vốn Koby nói cũng chẳng
khiến họ tin là bao, nhưng sự thực rành rành trước mắt, vừa nãy đám hải tặc
Koba đến la thất thanh còn liên tục gọi “ngài Ginko”.

Cuối cùng gã kiếm sĩ ứa máu chạy về, chuyện này dù có cãi đằng trời cũng chẳng
thoát.

Người bọn họ tin tưởng nhất lại là kẻ thù, hơn nữa dường như gã còn làm rất
nhiều chuyện mờ ám liên luỵ trực tiếp đến họ.

Rốt cuộc, lần nọ Ginko và cha cặp song sinh đã xảy ra chuyện gì ?

Trăm mối không một lời giải, tất cả hoá thành vô tận giết chóc.

Alvida cũng không nhìn nữa, đồng bạn đều tham chiến, cô ta cũng không thể kém
cạnh. Một thanh chuỳ sắt khổng lồ nhanh chóng đại sát tứ phương.

“Thằng súc vật!!!” Ginko gầm thét vung kiếm đến.

“Kiếm sĩ gì mà la oang oang lộ vị trí chẳng hiểu nổi.” Koby dễ dàng né tránh,
thuận tiện châm chọc.

Ginko chửi đổng vài tiếng, lần nữa tấn công.

Koby né vài lần, khoé miệng dần nổi lên một đường cong đắc ý.

Một kiếm lúc trước tuy không lấy mạng gã, nhưng cũng khiến Ginko chiến lực
giảm rất nhiều. Ít nhất tốc độ, kỹ thuật không thể bộc phát được như trước.

Đã vậy…. Koby liền đảo thủ thành công.

Lại nhẹ nhàng tránh thoát một chiêu, Koby trở tay chém tới, mục tiêu chính là
cổ đối thủ.

Chặt đầu…..

Ginko con ngươi co rụt lại, hoảng sợ ngã người về phía sau, miễn cưỡng dời cổ
khỏi đường kiếm.

Xoẹt!!!

Lưỡi kiếm theo vết thương cũ khẽ lướt, máu từ đó tuôn như suối. Ginko đau đớn
kêu gào ngã ngược ra đất.

Koby đắc thế không tha, tiếp tục một kiếm chém thẳng xuống.

Koong!!!

“Đừng có hòng.” Ginko hay tay giữ chặt kiếm nâng lên đón đỡ.

“Vậy sao.” Hai mắt lạnh lẽo, Koby không cho là đúng nâng kiếm lên rồi lại chém
xuống.

Tiếp tục nâng lên rồi lại chém xuống.

Hắn trực tiếp xem kiếm trong tay là búa, tuỳ ý muốn nện sao thì nện.

Ginko chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng lực lượng khổng lồ khiến vết thương
gã không ngừng ứa máu, chỉ sợ không lâu nữa hẳn phải chết.

Cắn răng một cái, Ginko hai chân bùng mạnh trườn người trốn thoát.

Xoẹt!!!

Koby một kiếm chém trúng hông hắn, nhưng không ảnh hưởng nhiều.

“Còn trốn.” Koby tức giận giết vài tên hải tặc đang xông đến rồi tiếp tục truy
kích.

Ginko lúc này vô tâm tái chiến, tuỳ ý đón đỡ vài chiêu rồi trốn sau đám thuộc
hạ.

“Mày chạy đằng trời.”

Lại một kiếm chém ngang lưng Ginko.

Nhìn tình cảnh này, băng hải tặc Koba lâm vào tuyệt vọng vô tận.

Vốn lúc đầu chủ soái đến chúng còn hừng hực khí thế phản công, ai ngờ chưa
được bao lâu lại bại thảm hại đến vậy.

Thế trận đã vỡ, bốn phía người chạy như ong vỡ tổ.

Koby mặc kệ xung quanh thế nào, ánh mắt khoá chặt gã tóc đuôi ngựa.

Đêm nay, gã chết chắc!

“Khoan đã, Koby!” Yuki và Ume đồng thanh ngăn cản.

“Hai người muốn gì nữa!!” Bị thoáng cản đường, Koby nổi nóng quát lớn.

“Để hắn cho bọn tôi.” Yuki gấp gáp nói.

“Cho các cô ??”

“Chỉ có hắn biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì.” Ume giọng lạnh như băng đáp.

Nhìn hai cô gái đối diện thật sâu, sau đó Koby thở dài đi sang chỗ khác

“Tuỳ các cô.”

Dù sao cũng là kẻ địch, đêm nay một kẻ cũng không được sống rời khỏi nơi này.

Koby lần nữa đại sát tứ phương. Chỉ có điều hắn không ngờ Ginko vậy mà còn có
thể chiến đấu, thậm chí là cùng cặp song sinh đánh ngang tay.

Koby biết hai vị đồng bạn của mình cũng không nhường, chỉ có thể đổ cho thực
lực đôi bên cách biệt quá lớn.

“Koby…” Alvida đột nhiên tiếp cận hắn, lo lắng gọi.

Tên tóc hồng nghe giọng nói này liền giật bắn người, vốn định chạy nhưng bốn
phía chật cứng, chẳng có đường nào để tránh.

“Chuyện gì vậy thuyền trưởng.” Koby lắp bắp.

Nhìn hắn mặt đỏ lựng, ánh mắt láo liêng, Alvida khinh bỉ liếc một cái rồi chỉ
tay ra biển.

“Có thứ gì đó đang đến.”

“Thứ gì ?” Koby nghi hoặc nhìn theo.

Đêm nay rất tối, bốn phía lâm vào một màn đêm bí ẩn. Nhìn kỹ một lúc, Koby
cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dường như có một ngọn núi đang đến gần.

Hẳn cũng không phải ngọn núi.

Một cái đầu lâu đỏ như một con ác ma lập lờ xuất hiện.

Dần dần, theo ánh lửa chiến đấu cháy rực trên bờ, một con thuyền màu đỏ khổng
lồ hiện ra.

Con thuyền này to gấp hai, thậm chí là ba lần những chiến hạm khác. Đặc biệt
nhất là biểu tượng trên buồm chính cũng như trên lá cờ đen đang bay phấp phới.

Đầu lâu đỏ, xương chéo!

“Là Koba.” Alvida hai mắt ngưng trọng.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #24