Món Nợ Khổng Lồ


Người đăng: dtuan802

Trong một phòng tắm nhỏ, ẩn sau lớp màn hơi nước mờ ảo, một đôi nam nữ vong
tình quấn quýt hôn nhau.

Cả hai dường như quên hết tất cả xung quanh, trong lòng chỉ còn người đối
diện.

Nhưng người nam có lẽ không chỉ hài lòng với những gì hiện có. Tay hắn chầm
chậm trượt đi, bành trướng thẳng đến hai ngọn núi hùng vĩ.

“Không được!!!!”

Alvida đột nhiên la hét thất thanh, đồng thời vung tứ chi đẩy văng Koby rơi
vào bồn tắm.

Cũng may vì một vài lý do đặc biệt nên căn phòng này cách âm khá tốt, nếu
không chỉ sợ sẽ dấy lên một vài phiền toái không nhỏ.

Nơi này cũng không phải là nhà nghỉ….

Do quá bất ngờ, Koby xui xẻo bị nước tràn ngập mũi miệng, cực kỳ khó chịu.
Nhưng nhờ vậy hắn miễn cưỡng lấy lại được tỉnh táo.

Một lần nữa ngoi lên khỏi mặt nước, lúc này Alvida vẫn đang bối rối trốn ở một
góc chỉnh sửa quần áo, Koby chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn đối phương.

Một người e thẹn cúi đầu, một người áy náy nhìn chằm chằm, thoáng chốc, căn
phòng tràn ngập không khí xấu hổ.

“Tôi… Tôi về trước.”

Được một lúc, Alvida luống cuống nói vội rồi hấp tấp chạy ra khỏi phòng. Nhưng
vừa bước ra ngoài nửa bước, cô ta hơi khựng lại rồi ngập ngừng

“Cậu nhớ phải về đó…….”

Dứt lời cũng không day dưa thêm một chút nào nữa, đóng sầm cửa chạy mất, chỉ
để lại một mùi thơm thoang thoảng khắp phòng.

Ngâm mình vào sau trong nước, Koby tự giễu thở dài

“Mình còn muốn trốn sao ?”

Dù không muốn, nhưng Koby không thể phủ nhận rằng chỉ sợ cả đời, hay ít nhất
là một thời gian dài hắn không thể rời bỏ ba người kia.

……………………………………………..

Mang theo trong lòng đầy tâm sự, Koby qua loa tắm rửa hồi lâu rồi uể oải bước
ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Koby giật bắn người ép lưng vào tường, sợ hãi nhìn hai
người trước mắt.

“Koby… cậu còn định trốn nữa không.” Yuki gương mặt đầy vẻ hung thần ác sát,
giọng vô cảm nói.

Ume càng trực tiếp đến bên cạnh khoá tay tên tóc hồng lại. Tuy nếu muốn Koby
có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng về mặt tinh thần khiến hắn không cách nào
phản kháng được.

Nhìn thần sắc nhợt nhạt cùng đôi mắt sưng tấy của cặp song sinh, Koby chỉ có
thể cúi đầu, mang đầy vẻ áy náy và thương tiếc lẩm bẩm

“Tôi thật sự xin lỗi.”

Cặp song sinh sâu sắc nhìn Koby hồi lâu rồi Yuki nhợt nhạt nói

“Đi thôi.”

Dứt lời, cô ta liền xoay người đi mất, bỏ lại Koby ngơ ngác nhìn theo.

“Còn đứng làm gì nữa, mau đi.” Ume vẫn khoá chặt tay hắn, tức giận thúc giục.

“Sao…” Koby chưa kịp hoàn hồn, nghi hoặc nghiêng đầu về phía đối phương.

Hai người khoảng cách quá gần, chiều cao cũng tương đương nên hắn vừa nhẹ di
chuyển, gương mặt của cả hai như dính chặt vào nhau.

“Cậu…”

Ume mặt đỏ tía, khẽ lùi một bước, nhưng tay vẫn giữ chặt Koby.

“Tôi không trốn nữa đâu.” Koby xấu hổ nói lảng sang chuyện khác, đồng thời khẽ
giãy vài cái cho có lệ.

Ai ngờ Ume căn bản là giữ không chặt, hắn cử động nhẹ vậy mà thoát khốn, đã
vậy cô nàng này do quá bất ngờ liền ngã chúi người về phía trước.

Koby cuống lên, thuận tay đón đỡ sau đó đem Ume ôm vào ngực.

“…..”

Không khí lần nữa trở nên thật vi diệu.

Vài ánh mắt cực kỳ đố kỵ và ghen ghét của những tên khách đổ dồn về phía Koby.

Nhưng không ai bước lên, dù sao trên cái đảo tràn ngập tội ác này chỉ một chút
sai lầm cũng dẫn đến hậu quả khôn lường.

Koby không rãnh quan tâm đến kẻ khác. Hắn hiện tại ôm một đống bông thơm ngào
ngạt trong ngực, căn bản là không cách nào buông tay được.

Theo bản năng cùng dục vọng, Koby chôn đầu vào tóc đối phương hít lấy hít để.

Nhưng….

Bên tai hắn chợt nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào.

Ume lại khóc, cô nàng lạnh lùng hiếu chiến này hôm nay bộc lộ cảm xúc khá
nhiều.

“Tôi xin lỗi.”

Koby vội đẩy Ume cách xa người mình, cuống quýt lắp bắp. Hắn hiện tại chỉ có
thể nói ba từ này.

Cô nàng kiếm sĩ nâng tay, cực kỳ đáng yêu lau nước mắt sau đó cố tỏ vẻ kiên
cường nói

“Mau đi, còn chần chờ gì nữa.”

Bộ dáng vừa đáng thương vừa quật cường của cô ta suýt chút đem hồn của Koby
câu mất.

“Được, được.”

Vội nhắm mắt đáp, tên tóc hồng cuống quýt đi ra khỏi nhà tắm.

Yuki hậm hực đứng đợi ngoài cửa, thấy Ume gương mặt ủ rủ ướt át lập tức nổi
điên lao tới túm cổ áo Koby.

“Cậu lại làm cái quái gì nữa!!!”

“Koby không làm gì hết.” Ume giành trước một bước giải thích.

Yuki tức tối trừng Koby một lúc rồi chán nản đẩy hắn một cái, xoay người đi.

Koby cười khổ một tiếng vội vàng bước theo.

Đi được một đoạn, cảm thấy bầu không khí quá áp lực, hắn liền ngập ngừng hỏi

“Mà sao các cô tìm được tôi ?”

“Là Alvida chỉ.” Ume thành thật đáp.

Koby đớ lưỡi, vị thuyền trưởng vĩ đại này trước khi trở về còn “chơi” hắn một
cú. Trong lúc bất chợt, hắn lại dư vị nụ hôn vừa nãy.

“Cậu đúng là chẳng coi bọn tôi ra gì, thoải mái tắm rửa cùng một nơi.” Yuki đi
trước lạnh lùng nói.

Câu này hàm nghĩa có chút rộng, nhưng ở đây chẳng ai rãnh mà quan tâm.

“Tôi sợ các cô nghĩ quẩn nên đi theo…” Koby lúng túng gãi đầu đáp.

Cặp song sinh khẽ lườm hắn một cái rồi tiếp tục đi.

Hoàn cảnh lần nữa lâm vào rối rắm.

Lại thêm một đoạn, Koby sợ sệt hỏi

“Chúng ta đang đi đâu vậy ?”

“Mua kiếm.” Ume trực tiếp đáp.

“Mua làm gì ?” Koby nghi hoặc hỏi, nhưng vừa dứt lời hắn liền biết mình phạm
sai lầm.

Quả nhiên, Yuki lần nữa nổi điên quát

“Cậu còn dám nói!! Hai thanh kiếm bọn tôi khổ cực tìm cậu lại đập nát. Hiện
tại mua kiếm, tiền là cậu chịu.”

“Nhưng tôi không có tiền.” Koby gãi đầu, xấu hổ đáp.

“Tôi cho cậu mượn. Về sau trả dần, nếu không trả đủ thì cả đời này đừng hòng
trốn.” Yuki hừ lạnh hăm doạ rồi xoay người đi tiếp.

Koby thản nhiên gật gù, hai thanh kiếm cùng lắm chỉ vài triệu Beri mà thôi,
hắn tuỳ ý đi cướp bóc một phen là được, chẳng thành vấn đề gì.

“Lãi suất mỗi ngày là hai trăm phần trăm.” Ume lườm hắn một cái nói thêm.

Lần này Koby suýt chút nữa cắn lưỡi.

Lãi suất này quá kinh khủng.

Nếu hắn nợ một triệu Beri thì hôm sau sẽ là ba triệu, cứ mỗi ngày tăng lên hai
triệu, một tháng sẽ là sáu mươi triệu.

Dù hắn có cướp cũng còn lâu mới lấy được cái số đó.

Cho dù vị Miêu Tặc trong truyền thuyết cũng phải mất tám năm để gom một trăm
triệu Beri.

Trừ khi Koby lại gặp vận khí cứt chó, vô tình xông vào bảo khố hay đi cướp
chiến hạm của băng Koba.

Nhưng nếu chỉ có một mình hắn vẫn đúng là không dám làm điều này.

Thực lực tuy tăng mạnh nhưng hắn vẫn chưa bị điên.

…………………………….

Sau một hồi kỳ kèo mặc cả, đôi song sinh lần nữa nở một nụ cười đầy ánh nắng.

Bọn họ tìm được kiếm còn tốt hơn lúc trước.

Yuki là một bả kiếm Châu Âu, còn Ume vẫn là thanh katana.

Trái ngược với niềm vui của họ, Koby trốn ở một góc kinh hoàng ghi đầy số liệu
dưới đất.

Hai thanh kiếm bay hết hai mươi triệu Beri.

Ngày mai sẽ là sáu mươi triệu…..

Ngày mốt….

Ngày kia….

Một tháng sau sẽ lên đến sáu trăm mười triệu.

Chẳng lẽ đây là tiết tấu cho việc hắn tìm Tứ Hoàng liều mạng ?

Koby tâm như chết lặng nhìn thanh katana trên tay mình.

Hai cô nàng này “tốt bụng” đổi cho hắn một thanh kiếm tốt…. có giá mười triệu.

Số nợ một tháng sau gần phá một tỷ.

Ngày hôm nay là một ngày trọng đại trong lịch sử, Koby chính thức đánh mất tự
do.

Về sau Koby thất hồn lạc phách bị cặp song sinh lôi đi khắp nơi đốt tiền. Hai
người lấy danh nghĩa bồi thường thiệt hại tinh thần thoải mái tiêu xài.

Đối mặt với số nợ muốn đội trời, hai mắt Koby dần trở nên đục ngầu không còn
sức sống.

“Ủ rũ cái gì, thanh niên trai tráng phải năng động lên.” Yuki cực kỳ hào sảng,
cười ha hả vỗ vai Koby trêu chọc.

Cô nàng này sau khi ăn vỡ bụng liền trở lại bộ dáng như xưa, mọi chuyện lúc
trước dường như quên hết sạch.

Ume càng tàn nhẫn, cô ta liên tục vuốt ve thanh kiếm mới trước mặt Koby. Nhưng
điều này không quan trọng, chủ yếu là một con số mười to tướng được khắc trên
cán kiếm.

Đây là biến tướng đòi nợ.

Koby bốn mươi lăm độ ngưỡng vọng nhìn trời, bi thương thán không ra lời.

“Được rồi, trở về thôi.” Chơi cũng chán, trời cũng tối, Yuki vui vẻ nói.

Cả ba chậm rãi bước trên đường đá tấp nập, được một quãng, Koby lấy lại tinh
thần gọi

“Khoan đã…”

Cặp song sinh nhìn hắn, sau đó cả ba dắt nhau vào một ngõ vắng.

“Cậu muốn gì ?” Yuki cực kỳ đề phòng, hai tay giương trước ngực sẵn sàng chiến
đấu.

Cô nàng hiếu chiến Ume lúc này lại chuẩn bị chạy, có vẻ như bị tên tóc hồng
tập kích hai lần doạ đến ám ảnh.

Mặc kệ bọn họ rỗi hơi thế nào, Koby vào thẳng vấn đề chính

“Ginko chắc chắn đã gia nhập vào băng Koba.”

Không khí thoáng cứng lại.

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Yuki buông lỏng tay, lạnh nhạt nói một câu rồi
dự định xoay người đi.

“Nghe cho hết đã!” Koby tức giận quát, sau đó níu chặt tay hai cô gái rồi đem
họ ép vào tường.

“Cậu định làm gì!!!” Yuki hoảng hốt kêu lên.

Ume một bên chực chờ khóc.

Đôi song sinh này tính cách hoàn toàn trái ngược, Ume ngoài lạnh trong nóng
còn Yuki lại ngoài nóng trong lạnh.

“Im lặng!!!” Koby tức giận kề sát mặt mình vào mặt hai cô gái, thấp giọng đe
doạ.

Cảm nhận hơi thở phương cương từ tên tóc hồng, cặp song sinh mặt đỏ như muốn
chảy ra máu, xụi lơ tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm.

Nhìn bộ dáng quyến rũ chết người của bọn họ, Koby dù không muốn vẫn có chút
phản ứng.

Ít nhất, một cây trụ đã cứng rắn chọc vào đùi “con mồi”.

Yuki và Ume hiển nhiên cũng hiểu điều gì xảy ra, cả người cứng ngắc, nhúc
nhích nhẹ một chút cũng không dám.

“Tôi có thể dùng mạng của mình thề, gã đó không có ý tốt. Nói trắng ra gã
Ginko không phải người tốt, tên đó chỉ muốn lợi dụng các cô.” Koby nói thẳng
vào vấn đề chính, hắn không dám dây dưa nữa, nếu không hắn cũng không kiểm
soát được mình.

“Đừng có nói bậy.” Yuki run lẩy bẩy phản bác.

“Tôi có nói bậy hay không, chỉ cần hai cô thử là biết thôi.”

“Thử thế nào ?” Cặp song sinh thoáng chốc hết xấu hổ, vừa tò mò vừa nghiêm túc
hỏi.

“Đợi hắn tự đưa đáp án đến là được.” Koby cười khà khà, tràn đầy thâm ý nói.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #23