Băng Hải Tặc Alvida


Người đăng: dtuan802

Hoóc Hoóc!!

Chim hải âu thoải mái bay lượn, bầu trời trong xanh với những áng mây trắng
bồng bềnh phối với mặt biển yên ả tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng.

Nhưng lúc này Koby không có tâm tình thưởng thức chúng, hắn cầm trên tay một
mảnh giẻ không ngừng lau chùi Miss Love Duck.

“Làm nhanh lên thằng nhóc.” Một tên hải tặc đến bên cạnh dùng lực vỗ vai hắn
một cái.

Koby lập tức đau đớn gục ngã sang một bên, chỉ có thể trách thân thể hắn quá
yếu ớt.

Thái độ của những tên hải tặc này đối với hắn không tốt chút nào, đây là do
lúc đầu Koby nịnh bợ Alvida khiến chúng cảm thấy không thích.

“Tôi xin lỗi.” Koby cúi đầu nói nhẹ rồi tiếp tục đứng lên lau chùi.

Bọn hải tặc nhìn hắn cười to một tiếng.

“Này thằng nhóc, lau vậy đủ rồi, vô nấu cái gì cho bọn tao ăn đi.” Một tên
khác quát lớn.

Koby không nói gì, lẳng lặng xoay người đi vào trong bếp.

Cuộc sống như vậy đã trôi qua hai ngày, hay nói chính xác hắn đã bị Alvida bắt
đi hai ngày.

Theo nguyên tác, phải hai năm sau Luffy mới đến cứu hắn. Hai năm, Koby chán
nản không muốn nghĩ đến.

Một phen liều mạng chuẩn bị thức ăn cho vài chục người, cuối cùng vẫn miễn
cưỡng hoàn thành, Koby mệt mỏi ngồi bẹp xuống một góc thuyền nhìn bọn hải tặc
ăn uống.

Bọn chúng cũng không cho hắn ăn, muốn ăn cũng chỉ có thể đợi đến lúc bọn chúng
xong hết Koby mới lượm một chút đồ vặt bỏ bụng.

Hiếm có một chút thời giờ thảnh thơi, Koby tranh thủ suy nghĩ tương lai của
mình.

Theo tình hình thì tốt nhất hắn yên ổn dựa theo quỹ đạo nguyên tác sống là
được.

Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy, hai năm sống trong cảnh địa ngục,
phải cực kỳ khôn khéo và nhẫn nhục mới qua được. Hắn không biết bản thân mình
có làm được như những gì bản gốc đã làm không, ngộ nhỡ có cải biến một chút gì
đó lũ hải tặc sẽ lập tức giết hắn.

Tốt nhất là có thể rời khỏi con tàu này, nhưng điều này là rất khó.

Koby thở dài rồi tựa đầu vào thành thuyền, trong đầu tràn ngập hỗn loạn.

Một cơn gió biển mang theo hơi lạnh kéo đến.

“Hửm, hình như trời muốn mưa lớn thì phải.” Koby lẩm bẩm rồi nhìn bọn hải tặc
vẫn vô tư ăn uống đùa giỡn.

Lúc này hắn mới chợt nhớ đến nguyên tác Alvida có nói sở dĩ lưu lại hắn là vì
hắn có kiến thức hàng hải khá tốt.

Mà thực tế cái thân thể này có cảm giác và nhận thức về thời tiết và phương
hướng vô cùng nhạy bén.

Như vừa rồi Koby cảm giác sắp có mưa lớn, tuyệt đối là không sai được.

Koby mừng rỡ đứng bật dậy, đây tuyệt đối là cơ hội cho hắn cứu vớt cái mạng
của mình.

Nhưng phải nói cho ai đây, nếu nói cho bọn hải tặc này thì chỉ có tìm nhạo
báng rồi chuốc vạ vào thân. Tốt nhất là nói trực tiếp với Alvida, cô ta tuy
bạo lực nhưng nếu chịu khen ngợi thì vẫn rất dễ nói chuyện.

Koby vội chạy vào bếp chuẩn bị một phần ăn, Alvida thường không ở ngoài cùng
với những kẻ khác mà ở riêng trong phòng của mình, hai ngày nay Koby nhận
trách nhiệm đưa thức ăn cho cô ta, vừa nãy mệt quá suýt chút nữa quên mất.

Cũng may, vừa vặn một công đôi việc.

Đẩy một xe thức ăn lớn đến trước cửa phòng Alvida, Koby đột nhiên nghe một
tiếng thở dài ngao ngán. Tiếng thở này rất giống hắn, tràn đầy mờ mịt bất lực
và yếu ớt, Koby cho rằng mình ảo tưởng rồi tiến lên gõ cửa.

“Ai ?” Giọng Alvida cất lên.

“Tôi… Tôi mà thức ăn đến….” Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi gặp cô ta Koby
vẫn vô cùng sợ hãi.

Cắn răng một cái, hắn mở cửa phòng rồi bước vào.

Cũng không dám nhìn nhiều, Koby đẩy xe vào rồi đóng cửa phòng, cúi đầu đứng
yên đó.

“Mày còn chưa đi.” Alvida trợn mắt nhìn.

Koby run lẩy bẩy rồi miễn cưỡng nói

“Thuyền trưởng xinh đẹp vĩ đại…. tôi có… chuyện muốn…. nói.”

“Hửm!!!” Alvida trợn to hai mắt hầm hừ.

“Là chuyện rất rất quan trọng.” Koby nhắm mắt nín thở nói.

“Nói!” Alvida nhìn hắn chăm chăm ra lệnh.

“Tôi cảm giác có một trận mưa lớn đang đến, nên… đến để báo cho ngài. Từ nhỏ
đến lớn tôi rất nhạy cảm với thời tiết, tuyệt đối không sai đâu…” Koby hai
chân run lẩy bẩy liều mạng nói hết một lần.

Alvida nhìn hắn hồi lâu rồi hỏi

“Mưa đến từ hướng nào ?”

“Là hướng đông nam, bên mạn trái của thuyền.”

Alvida trầm mặc một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài, Koby vội vàng chạy theo sau.

Đến boong thuyền, Alvida nhìn bầu trời trong xanh thoáng đãng rồi lại nhìn
Koby.

Koby biết lúc này không thể rụt rè liền đứng thẳng người nhìn thẳng vào mắt
đối phương, mặc dù chân hắn vẫn run rẩy.

“Mau chuyển hướng, đông nam đang có mưa đến.” Alvida lớn giọng ra lệnh.

“Nhưng thuyền trưởng, nếu đổi hướng chúng ta sẽ phải đi xa hơn.”

“Mày dám cãi lời sao ?” Alvida tức giận trừng tên hải tặc vừa ra lệnh.

Tên nọ rụt đầu không dám nói gì nữa.

Miss Love Duck nhanh chóng chuyển sang hướng khác, đi chưa được bao xa, từng
cơn gió lớn lạnh lẽo kéo đến, bọn hải tặc ngơ ngác nhìn cả bầu trời phía đông
nam dần chuyển thành đen, khung cảnh vô cùng đáng sợ.

“Nếu vừa nãy không chuyển hướng kịp, chúng ta chắc phải khổ lắm.” Một tên hải
tặc lắp bắp.

Khựng một chút, cả bọn mừng rỡ nhảy cẫng lên rồi đồng loạt xoay sang ca ngợi
Alvida.

“Thuyền trưởng, ngài thật là vĩ đại…..”

“Cũng may có thuyền trưởng,……”

Alvida trầm mặc nhìn cơn mưa đằng xa một lúc lâu rồi quát

“Từ giờ tuyệt đối không được để Koby chết.”

Dứt lời cô ta lần nữa xoay người đi vào trong thuyền, để lại bọn hải tặc ngơ
ngác nhìn nhau.

“Chuyện này là thế nào ??”

“Chẳng lẽ người dự đoán chính là thằng nhóc đó sao ?”

Nhận định này nhận được khá nhiều sự tán đồng, mấy chục cặp mắt dần đổ dồn về
phía Koby.

“Tôi… tôi không có làm gì hết.” Koby sợ hãi lắp bắp.

“Đúng, mày thì làm được cái gì cơ chứ.” Một tên hải tặc cười hô, kéo theo lũ
còn lại khoái trá.

“Phải phải, tao nghĩ lung tung quá rồi.”

“Thuyền trưởng cũng thật là, thằng nhóc mới nịnh nọt một chút đã cố bảo trụ
mạng nó.”

“Thôi được rồi, nhóc con, mau qua đây dọn dẹp.”

Koby ủ rũ cúi đầu xem như chấp nhận rồi tiến đến thu dọn đống hổ lốn sau bữa
ăn.

Ăn tạm một chút đồ thừa, Koby lại tiếp tục đến phòng Alvida dọn dẹp.

Tiếng thở dài kỳ hoặc lại vang bên tai, Koby lấy làm lạ nhưng vẫn bỏ qua,
nhanh chóng thu dọn. Từ đầu đến đuôi, Alvida chẳng nhìn hắn một chút nào.

Mọi thứ yên ổn cho đến đêm, Koby làm đủ việc vặt rồi lăn đùng ở một góc trên
boong thuyền nghỉ ngơi, hắn cũng không có phòng riêng cho mình.

Nằm ngơ ngẩn nhìn bầu trời tràn ngập sao, Koby lại tiếp tục suy nghĩ lung
tung.

Hiện tại trong thời gian ngắn hắn không cần phải lo về mạng sống của mình nữa.
Lời nói của Alvida trên thuyền này không ai dám chống.

Nhưng mọi thứ cũng chưa thể thay đổi được bao nhiêu, hắn vẫn phải đối đầu với
hai năm nô lệ sắp tới.

Miss Love Duck đang tiến về căn cứ của Alvida, chỉ cần đến đó, mọi chuyện xem
như đã như đinh đóng cột.

Koby hiện tại cũng không cách nào khiến cho bản thân mạnh hơn. Thứ nhất hắn
không biết cách làm sao cho đúng, thứ hai hắn vừa lao động vất vả vừa không có
gì ra hồn bỏ bụng, thân thể càng lúc càng tệ, chẳng thể mạnh lên được.

Hắn không cam lòng như vậy, tuy là một người bất cần đời, nhưng hắn vẫn yêu
chuộng tự do.

“Chúc mừng kí chủ thành công bảo vệ mạng sống, kích hoạt Hệ Thống Cải Biến Số
Mệnh.”

“Trước mắt ra nhiệm vụ, một lần chống lại sự bắt nạt của hải tặc.”

Một loạt âm thanh cơ giới xuất hiện doạ Koby giật bắn người. Nhìn xung quanh
rõ ràng không có ai nói chuyện, hơn nữa âm thanh vừa rồi khá lớn, nếu có hẳn
là đã gây chú ý của bọn hải tặc.

Nhưng nhìn cả đám người ngủ vẫn ngủ, canh gác vẫn canh gác, Koby cảm giác
dường như chỉ có hắn nghe được.

Chuyện này là thế nào ?

Hệ thống ? Việc này Koby đại khái có thể đoán, dù sao hắn cũng đọc không ít
truyện trên mạng. Nhưng chuyện xảy ra lại rất khó tin.

Chống lại đám hải tặc, nếu không nắm chắc thì hắn chỉ có một con đường chết.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Koby quyết định liều mạng đánh cược một phen, hắn không cam
lòng sống kiếp nô lệ suốt hai năm.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #2