Koby


Người đăng: dtuan802

Gió thổi nhẹ trên mặt biển trong xanh, đưa làn hơi mặn mà của đại dương đến
những miền đất hứa.

Tại một hòn đảo nhỏ cách biệt với thế giới, một thiếu niên tóc hồng lững thững
gác cần câu trên vai đi dọc bờ biển.

Người này thân hình gầy gò, chẳng cao cũng chẳng thấp, gương mặt cũng rất đổi
bình thường nếu không muốn nói là ngờ nghệch, điều gây chú ý nhất vẫn là quả
đầu hồng nọ.

Hắn gọi là Koby, một cái tên chẳng mấy đặc biệt như chính con người hắn. Nhưng
nói sâu xa một chút thì hắn vẫn được xem như một người rất nổi tiếng, chỉ là
không phải ở thế giới này.

“Haizz…!” Koby phiền muộn thở dài, khuôn mặt mang đầy vẻ đăm chiêu lo lắng.

Hắn vốn là một tên thanh niên bình thường ở Trái Đất, ai ngờ trời xui đất
khiến thế nào mà ngủ một giấc lại nhập vào cái cơ thể này.

Mà vậy cũng chẳng sao, hắn là loại người bất cần đời, ở thế giới cũ người thân
nhất đều đã đi, quan hệ cũng khá hẹp, chẳng có gì để nuối tiếc nên rất nhanh
liền dung nhập vào cuộc sống mới.

Nhưng ở cái thế giới này một thời gian hắn mới phát hiện thế giới này rất quen
thuộc, những cái tên Vua Hải Tặc Gol D Roger rồi cái gì gì râu trắng, Sengoku
cứ văng vẳng khiến hắn toát mồ hôi hột.

Sau vài phen xác nhận, hắn cuối cùng cũng xác nhận mình đã đến One Piece, một
thế giới tràn ngập mộng tưởng.

Cũng có nhiều con nghiện ước mơ được một lần đến thế giới này sinh sống, nhưng
Koby hoàn toàn không muốn vậy. Nói thế nào đi nữa, thế giới này vẫn tràn ngập
bi thương và chết chóc, chém giết diễn ra hàng ngày như chuyện cơm bữa.

Nói đi đâu xa, mấy tháng nay nếu hắn không khôn ngoan một chút thì đã sớm bị
Hải Tặc hoặc Sơn Tặc giết chết từ lâu rồi.

Trở lại vấn đề chính, cái thân thể Koby này nguyên bản vẫn rất cừ. Người bạn
đầu tiên của vai chính Luffy, về sau lên làm Đại Tá hải quân, tiềm lực sâu
không thể lường.

Vốn Koby cũng chẳng quan tâm vấn đề này là bao, hắn dự định yên yên ổn ổn sống
qua ngày là được. Nhưng liên tục gặp công kích khiến hắn không thể phủ nhận
tiềm lực bản thân được nữa, bởi vậy hắn quyết định luyện tập.

Hắn cũng chẳng biết luyện tập thế nào mới đúng cách của thế giới này, nhưng
chí ít ở thế giới trước hắn vẫn thường đến những nơi rèn luyện thân thể, miễn
cưỡng áp dụng được.

Nhờ vậy thân thể hắn tốt hơn khá nhiều, không còn bộ dáng khọm khẹm cao chưa
tới mét rưỡi khi mới ra trận trong nguyên tác.

Nhưng về bản chất thì hắn vẫn là một kẻ không có bất kỳ lực chiến đấu nào.

Điều này vô cùng đáng lo, bởi lẽ không bao lâu nữa, hắn phải đối mặt với bước
ngoặt cực lớn của đời mình, đó là gặp Băng Hải Tặc Alvida.

Alvida, đối với người này Koby cũng chẳng thèm để tâm gì nhiều. Nhưng thực lực
của cô ta thật sự rất mạnh.

Đừng nhìn vừa ra sân đã bị Luffy một chiêu KO cùng với cái giá tiền năm triệu
Beri mà coi thường. Thực tế, thực lực của tên Luffy ngay từ nhỏ đã được Garp
huấn luyện rất trâu chó, vừa ra sân đã đủ sức liều mạng với Don Krieg và
Arlong, không phải hạng dễ gặm.

Còn về cái giá tiền truy nã của Alvida ở Đông Hải vẫn được xem là tầm trung.
Cái nơi này Hải Tặc Sơn Tặc cả đống, nhưng tiền truy nã vượt qua triệu chẳng
có mấy cho nên về cơ bản Alvida vẫn có thể tung hoành một phương ở cái đại
dương này.

Koby cũng không biết lịch sử quán tính có rơi vào trên người hắn không, nhưng
cẩn thận không bao giờ là thừa, sống không khác gì nô lệ trên con tàu đó cũng
không phải dễ chịu gì.

Vấn đề là hắn phải làm thế nào…………

Nghĩ mãi không ra, Koby quyết định mặc kệ, trước mắt đi kiếm cái gì bỏ bụng
rồi tính tiếp.

Lại nói, tên Koby này chẳng biết chui từ cái xó xỉnh nào ra, ký ức cũng khá mờ
nhạt, nhưng về cơ bản chẳng thấy hắn có cái người thân nào, chỗ ăn chỗ ngủ
cũng chỉ là một cái lều tạm bợ trong rừng.

Ngồi bẹp trên bờ đá, tuỳ ý thả mồi câu vào biển rồi ngắm nhìn trời đất, Koby
lại tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.

Chợt nơi xa một chiếc thuyền màu hồng phấn dần hiện ra trong mắt Koby.

“Hửm, chiếc thuyền này quen quen..” Koby lầm bầm.

Thuyền đến càng lúc càng gần, đầu vịt, màu hồng, trên mỗi cánh buồm đều in một
trái tim đỏ chói. Cái này không quan trọng lắm, thuyền ở thế giới này hằng hà
sa số, lạ chút cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng cái khiến Koby sợ hãi là là cờ đen bay tung bay trên đỉnh cột buồm
chính.

Trên lá cờ in rõ hai thang xương chéo nhau, ở giữa là một đầu lâu xoay sang
một bên với một trái tim đỏ chói in ngay giữa.

Đây là cờ của Băng Hải Tặc Alvida.

Chiếc thuyền này chính là Miss Love Duck.

“Bà mẹ nó, đến nhanh vậy….” Koby sợ hãi chửi tục, hai chân run rẩy không biết
làm gì.

Chạy!

Đó là ý nghĩ duy nhất của hắn.

Nhưng chạy đi đâu bây giờ ? Hòn đảo này rất nhỏ, chỉ có duy nhất một thôn
làng, sở dĩ nó tồn tại là bởi vị trí này được các thương gia biến thành một
trạm trung chuyển nghỉ ngơi, hoàn toàn không có một chút lực tự vệ.

Miss Love Duck càng lúc càng gần, Koby không thèm nghĩ nữa, trước chạy nấp ở
chỗ nào rồi tính tiếp.

Nhưng hắn nhớ rõ đáng lẽ theo nguyên tác hắn bị bắt lúc chèo thuyền ra biển
câu cá mới đúng chứ, vì lý do này nên hắn cực kỳ ít ra biển, ai ngờ lịch sử
quán tính vẫn dính vào người.

“Khốn kiếp!!” Koby bất lực chửi một câu rồi tăng tốc chạy vào rừng, leo lên
một cây khá rậm ẩn nấp, yên tĩnh quan sát tình hình.

Chỉ trong một chốc này, Miss Love Duck đã cập vào bờ biển, mấy chục tên hải
tặc cầm vũ khí xông lên mặc sức cướp bóc.

Tình cảnh vô cùng đẫm máu, thôn dân hợp lực với một số quân tự vệ của các
thương gia ra sức chống trả lại.

Koby cũng không quan tâm nhiều đến họ cho lắm, dù sao chính bản thân hắn cũng
chưa lo xong.

Tình hình dần lâm vào giằng co.

“Tất cả cút ra.”

Một giọng nữ gầm lớn, ngay sau đó, một bóng người nhảy từ trên thuyền xuống,
dấy lên từng trận bụi mù.

Một mụ mập ú với mái tóc màu đen lượn sóng cùng những vết tàn nhang trên má,
trên đầu đội một cái mũ cao bồi trắng đính chùm lông đỏ ở vành bên dần hiện ra
trước mắt mọi người.

Trên cái tay phải đeo đầy nhẫn lấp lánh, mụ ta cầm thanh thiết chuỳ của mình
vung vẩy quát lớn.

“Kẻ nào muốn nếm mùi thiết chuỳ nào!!!”

“Là Kim Chuỳ Alvida!!!” Sau một khoảnh khắc run sợ ngắn ngủi, một tên thôn dân
nhận ra đối phương liền kinh hoảng thốt lên.

“Treo thưởng năm triệu Beri, thiết chuỳ Alvida ???” Một tên khác run rẩy lẩm
bẩm.

Chỉ một cái tên liền đem sĩ khí bên phía thôn dân và thương gia tiêu diệt sạch
sẽ. Hải tặc nhân cơ hội này ồ ạt công kích, Alvida cũng trực tiếp vung chuỳ
tấn công.

Thoáng chốc, chiến cục đã định, toàn bộ những kẻ bại trận không chết cũng bị
Alvida trói tụ lại một chỗ.

“Nhanh gom hết tài bảo về thuyền, vài đứa tản ra lục soát hòn đảo này.” Alvida
đắc ý cười to ra lệnh.

Koby thấy tình thế như vậy vội rụt cổ cuộn người trốn trong tán cây không dám
hó hé. Hắn chỉ là một tên thanh niên sống trong thời bình, đối với việc đẫm
máu thế này hắn đúng là không cách nào tiếp thu được, chưa kể nó có khả năng
còn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn.

Loạt xoạt! Loạt xoạt!

Vài tiếng cây cối khẽ chạm nhau vang lên, sau đó là bốn tên hải tặc xuất hiện,
doạ đến mức Koby chảy mồ hôi ròng ròng.

“Cái đảo bé tí này còn cái quái gì là kiếm chả biết nữa.” Một tên hải tặc bực
mình gắt.

“Thôi kệ đi, tránh mặt con mụ đó một chút cũng tốt.” Một tên khác an ủi dẫn
đến cả bọn cười to.

“Ủa, trời mưa à ?” Đột nhiên một tên khựng lại, sờ sờ giọt nước trên má.

Lại một giọt nước nữa rơi trên đầu hắn, tên hải tặc này nghi hoặc ngước đầu
lên.

Tán cây rậm rạp che khuất Koby nên hắn cũng chẳng phát hiện điều gì lạ.

Đột nhiên một cơn gió kéo đến, tán cây bị đẩy ra một kẽ nhỏ, vừa đủ để tên hải
tặc thấy một bóng Koby.

“Có người trên đó!!!”

………..……………………..

“Nhanh tay lên!.” Alvida vung vẩy thiết chuỳ thúc giục thuộc hạ thu dọn.

“Thuyền trưởng, bọn tôi tìm được một thằng nhóc ẩn nấp trong rừng.” Bốn tên
hải tặc ban nãy trói gô Koby đem về.

“Hửm!.” Alvida hung tợn liếc nhìn Koby một thoáng rồi gầm gừ

“Mày có biết chạy trốn là tội gì không!!”

Koby gục đầu dưới đất, không ngừng bất lực run rẩy.

Lũ hải tặc bốn phía cười khoái trá quan sát, ngược lại thôn dân và thương gia
ủ rũ cúi sầm mặt.

Vụt!!

Alvida giơ cây thiết chuỳ lên cao rồi nhanh chóng đập xuống.

“Alvida là người đẹp nhất đại dương, ngài là người vĩ đại nhất thế giới.” Koby
nhắm mắt, cắn răng hô tô.

Thiết chuỳ lập tức khựng lại, gai chuỳ chỉ cách đầu Koby khoảng một tấc.

“Mày vừa nói cái gì ???” Alvida kích động hỏi.

Koby thầm nghĩ có đường sống bèn vội hô lớn

“Xin ngài tha mạng, ngài là người đẹp nhất, vĩ đại nhất, thông minh nhất,…..”

Hàng trăm hàng ngàn lời khen ngợi toát ra từ miệng hắn, doạ đến đám hải tặc và
thôn dân trợn mắt líu lưỡi.

Alvida cũng bị tình hình thay đổi doạ đến ngơ ngác, mãi chưa làm ra động tác
gì.

Ầm!!!

Một viên pháo nổ sát Miss Love Duck kéo lại sự chú ý của mọi người.

“Thuyền trưởng, hải quân tới.” Một tên hải tặc canh gác hô to.

Mí mắt Alvida nhảy vài cái rồi lập tức ra lệnh

“Mau gom hết tài bảo lên thuyền rời đi nhanh lên.”

Dứt lời ánh mắt của cô ta lại chuyển dời lên người Koby rồi nói thêm

“Đem thằng nhóc này lên thuyền.”


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #1