Giàu To


Người đăng: dtuan802

Thứ gì đáng tiền Koby đều lấy, những thi thể nọ hắn cũng tiện tay vứt xuống
biển, nhưng ngồi đợi chán chê ba người kia vẫn chưa về.

“Không biết có chuyện gì không nữa ?”

Ngồi một hồi nóng ruột, Koby càu nhàu đứng dậy rồi đi sâu vào đảo. Con thuyền
hắn cũng không sợ mất, với cái đống đồ khiến con thuyền lún sâu xuống như vậy
thì trong thời gian ngắn cũng chẳng chạy được bao xa.

Đi dọc theo con đường đất, Koby ủ rũ dọn từng cỗ thi thể, đồng thời dùng một
cái bao lớn gom vũ khí của chúng lại.

Đi thêm một hồi lâu nữa, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng la hét cùng
tiếng kim loại va chạm.

“Đến rồi!”

Koby cười khì khì bước thẳng đến ngôi làng phía trước.

“Làm ơn tha mạng….”

“Đừng mà………..”

“Cứu tôi……..”

Tiếng kêu thảm thiết, người chạy tứ tán, máu nhuộm thành sông. Nhưng những thứ
này chẳng khiến Koby động tâm chút nào cả.

Đơn giản vì chúng chẳng đáng được hắn để ý đến.

“Một lũ rác rưởi.”

Koby như đá một bãi rác tuỳ ý đá bay một tên đang chạy rồi tiếp tục đến gần
nơi ồn ào nhất.

“A, Ume, cuối cùng cũng tìm được cô.”

Koby thấy người quen vội mừng rỡ gọi. Nhưng cô gái này căn bản không để ý đến
hắn, liên tục vung kiếm chém giết, có vẻ như giết đến mức nghiện rồi.

Koby gọi thêm vài lần không được cũng chẳng phiền phá hỏng nhã hứng của người
khác, tiếp tục tiến tới.

Ngừng bước, hắn nhìn Chinza bị Alvida dẫm nát giữa một bãi đất trống, bốn phía
thi thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi âm thầm thở dài.

“Các cô xong chuyện rồi chứ ?”

Hai mắt Alvida rét lạnh nhìn hắn, nhưng trong phút chốc lại trở nên bình thản.
Thở dốc vài hơi, cô ta nói

“Xin lỗi đã để cậu phải chờ, bọn tôi phải tìm giết sạch bọn chúng để tránh hậu
hoạn.”

Koby liếc mắt đánh giá một vòng rồi gật đầu hỏi

“Những ngôi làng xung quanh đều xử lý hết rồi chứ.”

“Cả căn cứ của chúng tôi cũng đốt rồi.” Alvida lườm hắn một cái rồi chỉ về
ngọn lửa rực trởi nơi xa.

Koby nhìn một lúc rồi giật nảy mình hỏi vội

“Vậy còn tài bảo của chúng thì sao ? đừng nói là cô đem đốt luôn rồi đó!”

“Lúc nãy Yuki đã kéo một xe lớn về thuyền. Vàng bạc châu báu, vũ khí tất cả
đều mang về. Giá trị ước tính cũng vài chục triệu Beri.”

“Vài chục triệu Beri!” Hai mắt Koby biến thành hình tiền, tràn đầy hào hứng
nhảy cẫng lên.

Trong phút chốc từ một tên nghèo kiết xác biến thành triệu phú cảm giác vô
cùng lâng lâng.

“Các người làm chuyện thật điên rồ…”

“Chúng ta sẽ bị chúng giết mất….”

“Mọi thứ sắp trở thành ác mộng như xưa….”

Koby lạnh nhạt nhìn dân làng tràn ra, tuyệt vọng quỳ dưới đất than khóc. Tiếng
oán thán càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, rất có xu hướng lan toả khắp
hòn đảo.

“Câm Miệng!!!!”

Koby gầm lớn, mang theo một cỗ khí thế không thể khước từ.

Bốn phía trong phút chốc yên tĩnh, hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về hắn.

“Các người khóc lóc thì có ích gì! Nếu muốn chân chính tự do thì đứng dậy mà
đấu tránh, cần quái gì phải sống trong cái thế giới giả tạo này!!!”

“Cậu thì biết cái gì!!” Một tên dân làng nổi điên quát lại.

“Bọn tôi đã chống trả, nhưng đổi lại chỉ là nhiều người chết hơn. Tất cả chỉ
là vô vọng.”

Koby nhướng mày một cái rồi xoay người bước đi.

“Các người có thể hi sinh, có thể thất bại, có thể đầu hàng. Nhưng tuyệt đối
không được đánh mất HI VỌNG!”

“Bất lực bị áp bức, bị tàn sát, cái tự do giả tạo đó không cần cũng được. Hiện
tại vũ khí đầy đất, quyết định thế nào là do các người tự quyết định.”

“Ngày xưa tất cả đều thua Koba là do thiếu sự khác biệt. Mà tôi…. Chính là sự
khác biệt đó.”

Lời vừa dứt, bóng Koby cũng đã khuất. Alvida nhoẻn miệng cười một cái rồi nhấc
chân dậm nát đầu Chinza, sau đó nối gót theo sau.

Cả ngôi làng lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến chết lặng.

Hồi lâu sau, một người trung niên đứng dậy lẩm bẩm

“Đúng thế… chúng ta không còn gì cả. Tài sản không còn, người thân cũng không,
chúng ta còn cái quái gì để nhân nhượng nữa, cùng lắm chết là được, còn đỡ hơn
sống nhục nhã như bây giờ.”

Dứt lời người này vớ một khẩu súng gần đó rồi chạy thẳng về phía biển, nơi hải
tặc Koba neo đậu tàu thuyền.

Những người còn lại dừng hồi lâu rồi đồng loạt bão nổi.

Từng tiếng la như sấm rền, những tiếng bước chân chấn động cả vùng đất vang
lên.

Một ngôi làng, hai ngôi làng rồi kéo đến hàng chục ngôi làng khác. Những nơi
bị ba người Alvida san bằng trực tiếp đi tấn công săn lùng hải tặc Koba, giải
phóng những ngôi làng khác.

Sau đó tất cả hừng hực tiến thẳng về bến cảng.

…………………………………………

“Để bọn họ tự giải quyết liệu có ổn không ?” Ume vừa tìm thấy Koby liền hỏi.

“Muốn tự do thì phải tự đấu tranh mới được.” Koby hai mắt sáng rực nhìn phía
trước.

“Nhưng bến cảng có rất nhiều chiến hạm, giá trị có khi lên đến mấy trăm triệu.
Chưa kể đến còn rất nhiều tài bảo vũ khí ở đó.” Alvida cười trêu chọc.

“Cái gì!!!” Koby hai mắt trợn tròn, kém chút nữa nước mắt tuôn trào.

Vừa nãy khí thế hào hùng quá trong phút chốc lại quên đi chuyện này. Nhưng
hiện tại quay trở lại thì coi như hình tượng vứt hết.

“Tiền đó là do họ vất vả làm ra, coi như bây giờ hoàn lại đi.” Koby nghiến
răng nghiến lợi ra một lý do an ủi rồi tăng tốc bước đi, hắn muốn nhanh chóng
rời khỏi cái đảo này trước khi hối hận tột độ.

…………………………………………….

“Koby!!!!!!!!”

Vừa về đến tàu, Yuki đã đón đầu nổi điên gầm lên.

“Cậu đi đâu thế hả!!!”

“Tôi đi tìm các cô.” Koby không hiểu gì cả trả lời.

“Cậu để tôi khổ cực chuyển một núi đồ về, còn bản thân đi chơi nhan nhản
sao!!!” Yuki tức giận đỏ cả mặt, suýt chút nữa rút kiếm.

Koby liếc mắt nhìn chiếc thuyền đã lún sâu xuống biển, đoán chừng chất thêm ít
nữa là trực tiếp chìm xuống đáy đại dương.

“Thành thật xin lỗi.”

Có sai phải biết nhận, Koby trực tiếp cúi người chân thành nói ra.

Yuki thở hồng hộc hồi lâu liền bình tĩnh trở lại, dù sao cũng chẳng giải quyết
được gì.

“Được rồi, mau ra biển thôi, chúng ta phải ngăn cản một vài thứ nữa, nếu không
hòn đảo này xong đời.” Koby cười hì hì làm lành rồi bước lên thuyền nói.

Miss Love Duck nặng nề lướt trên mặt biển, Koby chèo đến đỏ bừng cả mặt.

“Các cô giúp tôi một tay đi chứ.”

Ba người Alvida nhẹ lườm hắn một cái rồi tiếp tục kiểm kê tài sản.

“Các cô đúng là ác độc, phù thuỷ….” Koby tức giận liên mồm mắng.

Dù thế nào đi nữa thì trên cái thuyền này địa vị của hắn mãi không thay đổi
được.

Chiếc thuyền miễn cưỡng ra xa bờ sau đó giăng buồm chậm chạp lướt trên mặt
biển.

Qua hồi lâu, nhìn phía trước dần xuất hiện ba chiếc chiến hạm, Koby lạnh lùng
cười

“Đến rồi!”

Ầm!!!

Nước biển văng tứ tung, tưới ướt người hắn, hình tượng trong phút chốc mất
hết.

“Các cô làm cái quái gì vậy!!!” Koby trợn mắt nhìn ba người kia tự tiện thả
thuyền nhỏ rồi nhanh chóng chèo đi.

“Trên thuyền mang rất nhiều tài bảo, không tiện chiến đấu, cậu ở yên đó giữ
thuyền đi.” Alvida cười khẩy lớn tiếng đáp rồi tiếp tục chèo đi.

“Muốn giữ thì các cô đi mà giữ, nửa ngày bắt tôi canh thuyền rồi giờ lại còn
giành nữa là sao!!!” Koby tiếp tục kêu gào.

Nhưng mặc kệ hắn gào thét thế nào thì ba người kia cũng chẳng để ý. Koby cố
gắng tăng tốc thuyền nhưng chẳng thể nào đuổi kịp.

Nhìn ba chiến hạm lâm vào chiến đấu, khói lửa hừng hực, Koby tức giận không
thèm quan tâm.

Miss Love Duck áp sát chiến trường thì mọi thứ cũng kết thúc.

“Koby, trên thuyền có khá nhiều tài bảo, đoán chừng cũng được khoảng mười
triệu Beri.” Yuki mừng rỡ đứng trên chiến hạm gọi vọng xuống.

Koby giận dỗi không thèm để ý đến.

“Còn ba chiến hạm này nữa, một chiếc đoán chừng cỡ khoảng ba mươi triệu Beri,
sơ sơ cũng đã trăm triệu, lần này chúng ta giàu to.” Yuki cười nhạt nói bâng
quơ.

“Cô nói thật sao ?” Koby bật nảy lên đứng dậy.

“Có khi còn hơn thế nữa.” Yuki cười hì hì tràn đầy dụ dỗ, tựa như một con ác
ma đang lừa gạt.

Koby trong phút chốc bị quyến rũ, nhưng một giây sau hắn giật mình hỏi

“Nhưng chúng ta bán nó đi đâu ? không cẩn thận còn gây hoạ đấy chứ.”

“Việc này thì cậu yên tâm.” Alvida bước đến nói.

…………………………………………

……………………………….

“Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.” Joe vọng mắt nhìn ba chiến hạm được nối
nhau bởi xích sắt đang đậu kín một góc ụ tàu của mình.

Koby hai mắt toả sáng nhìn lão, hắn hiện tại kiệt sức nằm gục dưới đất. Dốc
toàn lực kéo bốn con tàu về cũng không phải chuyện đơn giản. May là hôm nay
nước yên, gió thuận.

“Bọn tôi thiếu ít tiền nên…. Hơn nữa chiến hạm này ông bán lại cũng đơn giản
mà.” Alvida cười làm lành khuyên nhủ.

Joe trầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt nói

“Năm mươi triệu Beri một chiếc, ba chiếc một trăm năm mươi triệu.”

“Một trăm năm mươi triệu!!!!!” Bốn người Koby giật mình thốt, đặc biệt là
Koby, mệt mỏi trong phút chốc bay hết.

“Dù sao chiến hạm của Koba đa số là vừa đóng, hơn nữa mỗi chiếc có ít nhất vài
trăm khẩu pháo, cái giá này vẫn chấp nhận được.” Joe gật gù phân tích.

“Khoan, khoan đã….” Yuki hấp tấp nói rồi lôi Koby, Ume chạy lên “Miss Love
Duck”.

Cả ba hì hục đẩy toàn bộ tài bảo, pháo, vũ khí xuống trước mặt Joe.

“Những… những thứ này ông có mua không ?” Yuki tràn đầy chờ mong, lắp bắp hỏi.

“Ba mươi triệu Beri.” Joe cẩn thận kiểm kê một hồi rồi đánh giá.

“Chấp nhận.” Koby nhịn không được nhảy ra đáp ứng.

“Tốt, ngày mai tôi sẽ giao tiền.”


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #18