Rời Đi


Người đăng: dtuan802

Thời gian ở cái thế giới này trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã cách hai ngày
kể từ khi bốn người Koby làm một mẻ lớn.

Trời xanh nắng nhạt, nước biển yên ả nhẹ nhàng theo gió trôi đi, hải âu tự do
bay lượn, một khung cảnh biển cực kỳ thơ mộng.

“Haizz…” Thở dài một hơi, Koby tiếp tục vung một thanh sắt chất đầy tạ, tựa
như vung một thanh kiếm.

Thế giới này có hai chủng loại mạnh nhất là trái ác quỷ và kiếm thuật. Trái ác
quỷ Koby không có và cũng không định ăn bừa nên chỉ có thể lựa chọn hướng còn
lại.

Từ một tháng trước, hắn đã bắt chước một số cách tập luyện của Zoro mà ngày
trước thấy trên nguyên tác đồng thời gia tăng một số bài huấn luyện khác.

Về cơ bản, sức mạnh của hắn được cải thiện rất nhiều.

Còn về kỹ thuật, Koby quyết định nhờ vào Yuki và Ume. Dù hai cô nàng này thực
lực so với tổng thể thế giới này cũng chẳng đáng là bao nhưng vẫn đủ sức dạy
hắn rất nhiều thứ.

“Cô làm cái quái gì vậy ?” Vung vài lần, Koby khó chịu càu nhàu.

Trước mặt hắn, Alvida ăn mặc cực kỳ dụ hoặc nằm trên một cái ghế dài tắm nắng.
Tuy trang phục vẫn khá kín đáo, nhưng những chỗ tư mật lại lúc ẩn lúc hiện,
suýt chút nữa đem hồn của Koby đều câu vào.

“Cậu không thấy tôi đang thư giãn sao ?” Alvida trêu tức đáp đồng thời nhấc
cao hai chân, mềm mại bắt chéo vào nhau.

“Cô có cần thiết phải cứ nằm trước mặt tôi không.” Koby tức giận mắng nhưng
ánh mắt của hắn lại một mực né tránh.

Vừa nãy, hắn thấy một tam giác trắng nhỏ….

“Vậy sao…” Alvida tựa như bâng quơ nói lảng, sau đó vươn vai ưỡn người, hai
quả núi kia như muốn bứt đứt cái áo sơ mi yếu ớt.

“Cô làm gì thì làm.” Koby cảm giác đầu nóng hầm hập liền vội vứt tạ đi vào
trong thuyền.

Hai ngày nay, bốn người họ được một phen phát tiền liền mua sắm đủ thứ. Điển
hình nhất là một đống nhẫn đủ màu trên tay và đống trang sức trên người
Alvida, trông cực kỳ sặc sỡ.

Yuki và Ume tự mình đi lùng sục mua hai thanh bảo kiếm.

Còn về Koby….

Ba người kia tỏ vẻ cực kỳ “khó chịu” mua cho hắn vài bộ quần áo mặc tạm, ngoài
ra mặc kệ hắn nài nỉ thế nào cũng không cho một xu.

“Đúng là phân biệt đối xử quá đáng.” Nhớ lại chuyện không vui, Koby càu nhàu.
Khoé mắt chợt hiện ra hai bóng người, hắn lập tức thay đổi cảm xúc, cười hì hì
nghênh đón.

“Yuki, Ume, chúng ta đến tập luyện một chút nào.”

Cặp song sinh khựng lại, gương mặt có chút cứng nhắc. Nhớ lại mấy ngày nay,
tên khốn này tuy kiếm thuật chẳng ra hồn ra dáng gì, nhưng sức mạnh lại cực kỳ
khủng khiếp. Cơ hồ hắn đánh bừa đánh bậy cũng đánh cho hai người tê rần cả
tay.

Nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu đầy xương máu của họ vẫn còn thì có khi
đã bị Koby dùng cái thứ kiếm pháp “củ chuối” của hắn đánh bại cũng nên.

Kiêng kỵ quy kiêng kỵ, Yuki và Ume cưng chiều vuốt thanh kiếm sắc lẹm bên hông
lập tức tự tin đáp ứng.

“Thích thì cứ đến đi.” Yuki thoải mái cười lớn đồng thời rút kiếm.

“Lại đến nữa rồi, một lũ rãnh rỗi.” Alvida than thở lườm ba người đang chiến ý
hừng hực.

Ầm!!!

Koby bật nhảy sang một bên, chỗ hắn vừa đứng đã bị Ume chém nát.

“Cô phải đợi tôi lấy kiếm đã chứ.” Koby ớn lạnh cả xương sống quát, cô nàng
này luôn luôn im lặng, nhưng tuyệt đối là phần tử hiếu chiến.

Mặc kệ Koby kháng nghị, Ume trở kiếm tiếp tục chém ngang truy kích.

“Khốn kiếp.” Koby tức giận mắng, hai chân nhanh lẹ chạy tứ tung.

Con thuyền trong phút chốc trở nên rộn ràng.

“Koby, chụp lấy.” Alvida chậm rãi bước đến một góc thuyền, vớ lấy một thanh
kiếm vứt vào “chiến trường”

“Cảm ơn.” Koby hiểm hiểm tránh một kích, vươn tay chộp lấy thanh kiếm.

Ngay lúc này, Yuki rút kiếm chém tới.

Hai con ngươi của Koby co rụt lại, cả người vội nằm xuống đất né tránh rồi lăn
long lóc trên sàn thuyền.

“Các cô….” Koby khó khăn ngồi dậy định kháng nghị, nhưng chưa dứt câu đã phải
né tránh tiếp.

“Thật quá đáng!!!”

Gầm lớn một tiếng, hắn rút kiếm đồng thời tấn công.

Koong!!!

Một kiếm chặn ngang, Koby đem cặp song sinh chặn giữa không trung.

“Tốt lắm.” Yuki khẽ cười rồi âm thầm đánh mắt cho Ume.

Hai cô gái hiểu ý tách ra, người trước người sau đem Koby chặn lại.

Koby cắn răng tuỳ ý vung một kiếm đón đỡ Ume, kiếm vừa chạm lập tức búng người
nhảy lên không trung.

Ầm!!!

Yuki mạnh mẽ chém xuống sàn thuyền, sau đó vội rút lui. Koby thừa dịp loạn lập
tức truy kích, bức đối phương đón đầu trực diện.

Koong!!!

Lại một âm vang kim loại cất lên, Yuki cứng rắn đón đỡ một chiêu liền rơi kiếm
văng sang một bên.

Koby nhanh chân phóng tới chuyển tay đem Yuki níu lại, ôm vào ngực, sau đó nhẹ
nhàng thả cô gái này xuống sàn thuyền.

“Cậu….” Yuki hai mắt mở trừng trừng, mặt đỏ gay lắp bắp.

“Đừng có lơ là.” Ume lần nữa xuất hiện, thế kiếm như sét đánh công tới.

Koby vội vã lấy lại tinh thần, giương kiếm đón đỡ.

Hai người đánh đến khí thế hừng hực. Qua chừng hơn mười chiêu, Ume nối gót
Yuki, rơi kiếm bại trận.

Koby cười hì hì đỡ Ume ngồi xuống, tự tin nói

“Tôi thắng rồi.”

“Không biết thẹn, chỉ biết dựa vào sức mạnh thì là kiếm thuật gì.” Ume không
phục nói liên tục, cô nàng ít nói này đang rất tức giận.

Koby bỉ ổi cười vài tiếng, hai ngày nay bị đánh nghẹn chịu không được, hôm nay
cuối cùng cũng phát tiết được.

“Cậu cứ ỷ vào sức mạnh như vậy thì bọn tôi dạy thế nào được.” Yuki bất bình
gắt.

Cười trừ lắc đầu, Koby xoay người đi vào trong thuyền chuẩn bị thức ăn.

Hắn…. không có ý định ở lại nơi này nữa.

Vài ngày vừa qua, bọn họ lùng sục những hòn đảo mà Koba chiếm lĩnh, giết chết
hải tặc vô số, tài sản cũng theo đó tăng lên đến hơn ba trăm triệu Beri.

Tiếp theo, bốn người cũng không đánh đến tận căn cứ mà lái thuyền vòng vòng
khắp biển, đem viện quân của Koba đánh đến tan tành.

Chỉ hai ngày, bốn người đánh đến mức rung động cả Biển Đông.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Ba người Alvida trên cơ bản giành hết toàn bộ chiến đấu. Koby khó chịu vài lần
liền hiểu bọn họ có ý muốn bảo vệ mình.

Nhưng hắn hiện tại còn như xưa sao ? Tuy không mạnh lắm, nhưng hắn tuyệt đối
không cần bảo vệ.

Thậm chí nếu đánh nhau sống chết, Koby thừa sức đem ba người này ngược đãi.

Tác dụng cường đại của lọ thuốc thần bí nọ cùng với tiềm lực khổng lồ của Koby
không phải dùng để ngắm.

Cho nên, Koby quyết định rời đi.

Còn về chuyện có thể trở lại hay không hắn vẫn chưa quyết định được. Khả năng
là không, bởi vì Koby có ý muốn của mình.

Hắn muốn sống tự do và yên bình. Cuộc sống hiện tại quá nguy hiểm và tất bật.

Cọt kẹt! Cọt kẹt!

Koby đứng bên mạn thuyền, dùng ròng rọc nhẹ nhàng đưa thuyền nhỏ thả xuống
nước.

Ba người kia đã bị hắn cho ăn căng bụng, hiện tại còn đang phì phò tiêu hoá.
Koby cũng không muốn từ biệt làm gì, chỉ tổ gây phiền toái.

“Tạm biệt.” Nhẹ giọng thì thầm, hắn dốc hết tốc độ chèo đi.

……………………………………………………………………

“Tự do thật thoái mái!!!!”

Giữa biển trời mênh mông, Koby tràn ngập vui sướng vươn tay ngửa đầu gào lớn.

Tự do tự tại, không cần để ý đến ai cả, đây mới là cuộc sống hắn hướng tới.

Oọc!

Đúng lúc này, bụng hắn làm một hồi trống dài.

Đói ?

Mặt Koby co nhúm lại. Tính kỹ đủ thứ, hắn vậy mà quên mất chuyện này.

“Mình tiêu rồi.” Koby hai mắt rung rưng lắp bắp.

Đừng nói thức ăn, ngay cả nước hắn cũng quên đem.

Trời không phụ lòng người, ngay lúc nguy cấp nhất, một chiếc thuyền buồm cỡ
trung xuất hiện trong tầm mắt Koby.

“Ồ, đó là……” Koby tràn ngập sức sống lấy lại tỉnh táo “Băng hải tặc Koba sao.”

Mắt hơi nheo lại khoá chặt lá cờ đen in hằn một quả đầu lâu đỏ trên đỉnh cột
buồm, hắn tỏ vẻ nghi hoặc.

Trên buồm chính của chiếc thuyền này hoàn toàn trống trơn, chẳng có một cờ
hiệu nào cả.

Chuyện này rất trái lý thuyết cơ bản….

“Kệ nó, cùng lắm đánh một trận là được.” Nghĩ nát óc không hiểu, Koby ra liền
quyết định.

Chiếc thuyền này tạo hình cũng thật kỳ dị, mũi thuyền trực tiếp đem một thanh
kiếm nhật cỡ cực lớn cắm vào.

Koby đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nhưng hiện tại chỉ có cách liều, còn đỡ hơn là chết đói.

Nhẹ búng người một cái, Koby thuận lợi lên được boong chiếc thuyền kỳ lạ nọ.

“Chào mừng vị khách không mời.”

Koby nhướng mày, nhìn một vòng xung quanh chật cứng người, tay yên lặng cầm
chắc cán kiếm rồi chuyển mắt khoá chặt một gã tóc đuôi ngựa ngồi chễm chệ giữa
thuyền.

“Anh là thuyền trưởng ở đây sao ?”

“Đúng vậy.” Gã nọ đáp.

“Vậy các anh là hải tặc Koba à ?”

“Chính xác.”

Gã vừa dứt lời, Koby lập tức chém tới.

Koong!!!

Hai kiếm mạnh mẽ va chạm, Koby cảm nhận lực lượng kháng lại từ tay truyền khắp
cơ thể, trong lòng trở nên căng thẳng cùng cực.

Kẻ trước mắt rất mạnh.

Nhưng chỉ xét đơn thuần sức mạnh thì Koby ăn đứt kẻ trước mắt.

Khẽ nhướng mày, gã tóc đuôi ngựa hơi đảo kiếm trong tay, Koby theo đó trượt
sang một bên. Gã nhanh chóng chém sát truy kích.

“Kẻ này…” Koby đớ lưỡi, một số kỹ xảo kiếm hắn chỉ biết thán phục nhìn mà
không làm được.

Hai cô nàng kia dạy hắn rất hạn chế, dù sao tương quan sức mạnh giữa hai bên
vẫn quá lớn.

Thoáng hoảng hốt một chút, Koby lần nữa nhoẻn miệng cười. Một tháng chiến đấu
cũng đem hắn biến trở thành một phần tử hiếu chiến.

Gặp kẻ mạnh chính là thứ hắn rất thích.

Mạnh mẽ đánh văng một kích của đối phương, Koby cười to quát lớn

“Đến đi, cho tôi thấy thế nào là kiếm thuật nào.”

Koong!!!

“Mày cầm kiếm là một sự xỉ nhục.” Gã tóc đuôi ngựa liên tiếp bị bức lui, tràn
ngập khó chịu nói.

“Kiếm sĩ là một mực tiến tới, cái hạng tránh đi tránh lại như mày thì đáng là
gì.” Koby cười mỉm khinh bỉ.

Gã tóc đuôi ngựa nhướng mày, tuy còn muốn phát tiết nhưng gã lựa chọn không
thèm đoái hoài với cái lý luận cùn của Koby, tiếp tục tấn công.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #19