Huấn Luyện


Người đăng: dtuan802

“Shoka, làm ơn! Cậu không được manh động nữa!!!”

Một gã tóc vàng toàn thân nhuộm đẫm máu tươi tựa vào người Shoka gào thét.

“Tôi sẽ giết chúng, tôi sẽ giết sạch lũ hải tặc Koba.”

“Cậu đừng có điên! Đừng để tôi mất đi vô ích.” Tên tóc vàng nọ bi thương gào
thét, hai hàng nước mắt bất lực chảy dài trên mặt gã.

“Shoka, Shoka! Cậu phải nghĩ đến cho mọi người. Chỉ cần dân làng còn sống,
chúng ta sẽ còn hi vọng.”

“Cậu phải là người giữ vững hi vọng đó…..rồi sẽ có một ngày……….”

Gã tóc vàng dùng hết sức sống còn lại bật thốt rồi bất lực xuôi tay, để mặc
Shoka điên cuồng gầm thét.

……………………………………………….

Shoka nhắm mắt, nén giọt nước sắp tràn ra ngoài.

“Cậu phải đối mặt với sự thật, dân chúng phải đối mặt với sự thật. Nếu không,
Koba sẽ tiêu diệt tất cả.” Joe nói.

Shoka chìm đắm trong ký ức hồi lâu rồi mở mắt hỏi

“Tại sao ông lại tin tưởng chúng ?”

“Chúng có ý chí và tiềm lực.” Joe dứt lời liền chuyển ánh mắt nhìn về phía
Koby.

“Tiềm lực sao ?” Shoka lẩm bẩm hai từ này liên tục rồi nói “Ông muốn làm gì
thì làm.”

Dứt lời gã xoay người đi mất.

“Rồi cậu sẽ thấy.” Joe nhìn theo bóng người dần khuất xa lẩm bẩm.

“Cảm ơn.” Koby khó khăn nói, kéo lại dòng suy nghĩ của ông lão này.

“Mọi chuyện đã ổn rồi, yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Koby hơi gật đầu rồi lâm vào hôn mê.

…………………………………………………..

“Khốn kiếp!!!”

Koby ngồi bật dậy quát lớn, sau đó đau đớn nằm ngược trở lại.

Thân thể dần ổn định, Koby ngơ ngác nhìn xung quanh.

Hắn hiện tại nằm trên một chiếc giường trải ga trắng trong một căn phòng gỗ
rất đỗi bình thường.

“Đây là đâu ?”

“Tỉnh rồi sao.” Joe mở cửa phòng bước vào.

“Ông là…. Joe ?” Koby lúng túng nghĩ một lúc rồi nói, sau đó hắn chợt nhớ đến
thứ gì liền hoảng hốt hỏi “Alvida, Yuki và Ume đâu rồi ?”

“Cậu lo lắng hơi nhiều thì phải ?” Joe bước đến cạnh bàn tự rót một ly trà tự
uống đồng thời đáp.

“Họ đang ở đâu ?” Koby mặc kệ, sốt sắng hỏi tiếp.

“Ba người kia đang dần khôi phục, họ nằm ở phòng bên cạnh.” Joe không tiếp tục
dây dưa, nhẹ giọng đáp.

Koby thở phào nhẹ nhõm, nằm yên trở lại giường.

“Cảm ơn.”

“Tôi không cần những lời nói vô nghĩa.”

Trong phòng, dần lâm vào yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Joe ngồi trên ghế hỏi

“Cậu và ba người kia có quan hệ thế nào ?”

Koby hơi kinh ngạc, ngây người một lúc, hắn tự giễu cười cười

“Có lẽ, tôi là nô lệ đi.”

“Nô lệ sao ? tôi thấy không giống chút nào.”

“Tôi vốn dĩ bị Alvida bắt.”

“Vậy cậu còn liều mạng cứu họ làm gì ? Tìm cách trốn đi không phải hay hơn sao
?” Joe không cách nào hiểu nổi.

“Tôi cũng không biết.” Koby ngơ ngác đáp “Tôi cũng từng nghĩ đến việc chạy
trốn, nhưng hình như ý nghĩ này càng lúc càng mờ nhạt. Ngược lại tôi không bỏ
mặc họ được.”

“Thật rắc rối.” Joe càu nhàu rồi nói tiếp “Tiếp đến cậu tính làm gì, tiêu diệt
Koba hay tìm cách chạy trốn ?”

“Không biết, có lẽ tôi sẽ tiếp tục theo họ.” Koby nghĩ một lúc rồi đáp.

Joe trầm mặc suy tư một hồi rồi đột nhiên hỏi

“Cậu muốn mạnh lên không ?”

“Mạnh lên ?”

“Cậu muốn nắm giữ sức mạnh, tự mình đương đầu, không nấp sau lưng người khác
nữa không ?” Joe không đáp lời hắn mà hỏi tiếp.

“Muốn!!” Koby không do dự quát lớn.

“Tôi sẽ huấn luyện cậu.” Joe hài lòng nói.

“Ông huấn luyện tôi ?” Koby trợn mắt ngoác mồm.

Thực lực của Joe không cần phải bàn cãi, tuyệt đối là ngang tầm, thậm chí là
mạnh hơn Shoka rất nhiều lần. Ông lão này dạy dỗ Koby trăm ngàn lần nguyện ý.

“Nhưng tại sao ông lại giúp tôi.”

Joe tràn đầy thâm ý mỉm cười rồi vui vẻ chỉ vào tim nói

“Cậu có ý chí và tiềm lực.”

“Ý chí và tiềm lực ?”

“Vậy nhé, ngay khi cậu khỏi huấn luyện liền bắt đầu.” Joe xoay người bước ra
khỏi phòng.

…………………………………………

……………………………..

……………………..

…………….

……….

“Rốt cuộc ông đang dẫn tôi đi đâu ? ba người họ còn chưa khỏi hẳn, ông lôi tôi
đi làm gì ?” Koby khó chịu càu nhàu liên tục.

Ba ngày nay, kể từ lúc tỉnh, thái độ của ba người Alvida đối với hắn khác hoàn
toàn. Thân thiện, gần gũi, bọn họ dễ dàng đem Koby mê hoặc.

Trái ngược với hắn tràn ngập vui vẻ, trán Joe nổi đầy gân xanh. Thằng nhãi này
trong ba ngày nay hầu hạ những người kia như con, từ việc nhỏ nhặt nhất hắn
đều lo lắng đầy đủ.

Phải nói là Koby làm đến mức quên đường về, nhiều khi Joe còn nghĩ hoặc liệu
hắn có phải là một tên nghiện làm nô lệ hay không.

Ừm, một loại nghiện mới ?

“Câm miệng.” Nghe Koby lải nhải đến phiền, Joe tức giận quát ngang.

Hai người yên tĩnh hồi lâu, Koby lại lần nữa hỏi

“Vậy chúng ta đang đi đâu ?”

Joe trầm ngâm nhìn phương xa hồi lâu rồi thở dài

“Địa ngục.”

……………………………………………..

………………………………………

………………………..

“Hòn đảo kia có chuyện gì vậy ?”

Koby kinh ngạc nhìn hòn đảo đang ngập tràn trong biển lửa trước mắt.

“Đó là sự tàn nhẫn của thế giới này.” Joe đáp.

“Là hải tặc Koba phải không ?” Koby hai mắt trở nên lạnh lùng.

Chiếc thuyền chở hai người trong im lặng cập bờ.

Joe nhanh chân bước lên đảo, đi thẳng về phía trung tâm ngọn lửa. Koby cầm
kiếm trên tay, nối gót theo sau.

………………………

“Chuyện này….” Koby lắp bắp kinh hãi nhìn cảnh hàng trăm tên hải tặc mặc sức
cướp đốt giết hiếp.

“Mẹ nó!!!!!!!!”

Gầm lớn một tiếng, Koby vung kiếm tấn công.

Sức mạnh khủng khiếp, trong phút chốc chục tên hải tặc bị hắn tàn sát.

“Mau giết thằng nhóc đó.” Một tên hải tặc cuống quýt hô to.

“Giết!!!!”

“Lũ bọn mày chết ngàn lần chưa hết tội.” Koby hai mắt dần chuyển thành đỏ
ngầu, giết càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng thuận tay.

“Nó không phải là người!!! là ác quỷ!!!!!!”

“Mau chạy đi.”

“Rút lui!!!”

“Để mạng lại!!!!!!!!!!”

“Cậu bé đó….” Một gã dân làng ngơ ngác nhìn Koby đại khai sát giới.

“Mọi người còn chờ gì nữa!!! Mau đứng dậy giết bọn khốn đó.” Một người khác
ngây người một lúc liền gào lớn.

Dân làng trong phút chốc tỉnh lại, lần lượt vớ đại thứ gì đó xông lên.

“Giết!!!!!”

Tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết rung trời không ngừng nghỉ, cả hòn đảo
chìm trong cảnh hoang tàn, giống như Joe đã nói, đây chính là địa ngục.

Giết chóc kéo dài mấy giờ liên tục, khí thế dân làng theo Koby không ngừng
dâng cao, trực tiếp không cho bọn hải tặc giương buồm trốn thoát, giết đến tận
hầm tàu, thẳng đến không còn một tên hải tặc nào nữa mới thôi.

“Hộc…hộc…” Koby hai tay run rẩy, trên người thấm đẫm máu tươi, thở dốc nhìn
xung quanh đã trải đầy thi thể.

“Đây…. Đây là….”

“Chúng ta thắng rồi!!!!!!!!!” Những dân làng còn sống mừng rỡ gầm lên, nhưng
sau đó là bi thương khóc lóc.

Người thân, mái ấm đã bị phá huỷ.

Dân làng tuy không đến cảnh toàn diệt, nhưng đã chết hơn non nửa.

“Đây chính là mặt thật của thế giới này.” Joe bước đến cạnh Koby nói.

“Tại sao ông không cứu họ.” Koby nhắm tịt mắt, cả người run rẩy hỏi.

“Cứu họ để làm gì ?” Joe nhàn nhạt đáp “Trên đời này không ai cho không ai thứ
gì cả. Muốn sống phải tự giành giật lấy.”

“Thế giới không nên tồn tại việc này… không nên tồn tại.” Koby hai mắt tràn
ngập mê man nhưng cũng không kém phần kiên định.

Đột nhiên, hắn gục xuống ôm đầu không ngừng rên rỉ

“Dừng lại đi…. Chết hết đi………..”

“Này, cậu làm sao thế ?” Joe quýnh lên vội cúi người xem xét.

………………………………..

………………………………

………………………….

“Koby đã đi đâu rồi!!!” Alvida tay nắm chặt, giận dữ hướng về Shoka quát lớn.

Bên cạnh cô ta, Yuki và Ume cũng trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

Ngồi trên ghế nhàn nhạt nhìn ba người nhảy cẫng lên, Shoka bình thản nói

“Không biết.”

“Ông tính đùa bọn tôi à.” Yuki nổi điên gầm lên.

“Nếu ông không mang cậu ta về, có chết tôi cũng không cho ông yên lành.” Ume
hăm doạ.

“Ồ, vậy sao.” Shoka cố tỏ vẻ ngạc nhiên nói, nhưng nhìn gã chẳng ngạc nhiên
chút nào cả.

“Khốn kiếp!!!” Alvida nổi giận vung tay đấm tới.

Shoka dễ dàng chụp lấy, đồng thời khinh thường nói

“Cô có trái ác quỷ, nhưng lại quá yếu.”

Dứt lời, gã lại đón công kích của Yuki và Ume.

“Dùng tay thay kiếm ? kiếm thuật rất khá, chỉ tiếc thân là phụ nữ, vĩnh viễn
không khá lên được.”

“Đừng khinh thường nữ giới.” Yuki giận dữ gầm lên tiếp tục tấn công.

Shoka dễ dàng đón đỡ công kích của ba người, đồng thời nói

“Ba người các cô quá yếu. Cứ như vậy đừng nói đến Koba, chỉ cần một chiến hạm
của chúng đã đủ cho hai người chôn thây giữa biển.”

“Koby ở đâu ?” Đánh mãi không thắng, Alvida lùi về sau thở dốc hỏi.

“Joe đã mang hắn đi huấn luyện. Tiềm lực của thằng nhóc đó rất lớn, chỉ sợ khi
trở về đã siêu việt các cô.” Shoka thẳng thắn đáp.

“Joe ?” Ba người kinh ngạc thốt lên.

“Từ giờ tôi sẽ huấn luyện các cô.” Shoka đột nhiên nói.

“Ông sao!!!” Ba người lần nữa đồng thanh.

“Ông cùng Koba là một bọn, tôi không tin ông.” Ume thẳng thắn nói.

“Hải tặc Koba sao…..” Shoka thở dài “Cả đảo này ai cũng là hải tặc Koba, nhưng
cũng không phải là hải tặc Koba.”

“Ý ông là…..” Alvida nghi hoặc.

Shoka lần nữa ngồi xuống ghế, trầm tư hồi lâu, gã bắt đầu kể

“Cách đây rất lâu, đây là một hòn đảo yên bình và trù phú. Rồi Koba đến, khắp
nơi chỉ toàn là tang thương.”

“Tôi đã dẫn dắt người dân phản kháng kịch liệt, nhưng đổi lại chỉ là chết chóc
nhiều hơn. Một tên khốn nọ lại tích cực kêu gọi mọi người nhượng bộ, hoà hoãn
với Koba.”

“Tôi đánh hắn gần chết, rồi tiếp tục phản kháng, nhưng đổi lại người theo tôi
mười chẳng còn một.”

“Vào những phút cuối, thằng khốn đó đã cứu tôi, dùng mạng sống của nó cứu tôi.
Và hòn đảo này toàn bộ trở thành hải tặc Koba.”

Trong phòng lâm vào yên tĩnh, ai nấy tự mình lâm vào suy tư.

“Tôi không biết các cô đã trải qua những gì. Vốn dĩ tôi dự định thế này mãi
cũng tốt. Nhưng ông già đó lại khăng khăng kêu tôi huấn luyện các cô.”

“Vì sao ?” Ume hai mắt mê man hỏi.

“Vì các cô có ý chí, tiềm lực….” Ngừng một chút, Shoka nghiêng đầu nhìn ra cửa
sổ rồi sâu xa nói

“………….Và cả hy vọng……….”

P/s: Làm sao để thay ảnh bìa truyện nhỉ ?


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #16