Lên Đảo


Người đăng: dtuan802

“Miss Love Duck” đệ nhị ầm ầm rẽ từng cơn sóng dữ rồi cập vào một bờ biển
vắng.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải bàn tính kỹ lại rồi.” Koby gương mặt nghiêm
trọng ngồi bệt trên boong thuyền nói.

Ba đôi mắt đẹp tràn đầy quyến rũ đổ dồn về, doạ hắn run lẩy bẩy từng cơn.

Run không phải vì ngượng ngùng hay thoải mái gì, mà đơn giản là vì sợ. Ba
người trước mắt này dù bề ngoài có mỹ lệ thế nào thì cũng là dạng giết người
không gớm tay, một tên nai tơ vừa nếm chút mùi máu tươi như Koby không đủ để
họ nhét kẽ răng.

Nói ngắn gọn lại, Koby sợ đến mức không nói được lời nào.

Ba người kia nhẹ lườm hắn một cái rồi tự mình chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chiến
đấu.

Vì mạng sống, vì lý tưởng, vì tương lai, Koby cắn răng đứng bật dậy nhắm mắt
nói liều

“Tôi muốn các cô xem xét kỹ lại mọi việc…. được không ?”

Hai từ cuối Koby hạ giọng cực thấp, đơn giản hắn lần nữa bị doạ sợ.

“Ý tôi là, chúng ta có nhất thiết phải cùng Băng Hải Tặc Koba gì gì đó liều
mạng không ? dù sao họ có vẻ như rất mạnh.” Koby lấp liếm giải thích.

Hắn dứt câu, Yuki vốn là một người khá hoạt bát lúc này lại im bặt xoay người
tiếp tục lau kiếm.

Thấy không ai để ý đến mình, Koby ngượng ngùng cúi đầu không biết làm sao.

“Thù giết cha, không đội trời chung.”

Koby kinh ngạc ngẩng lên nhìn Ume, có điều cô nàng này cũng học theo chị em
song sinh của mình, trực tiếp xoay người lau kiếm.

Lần này coi như xong, đây cơ bản là không thể hoà giải, Koby chán nản ngồi gục
xuống. Khoé mắt chợt hiện lên bóng người của Alvida, hắn liền tràn trề hi vọng
hỏi tiếp

“Thuyền trưởng vĩ đại, còn ngài chắc không có thù hằn gì lớn với bọn chúng nhỉ
?”

Alvida đang hừng hực khí thế, nghe hắn hỏi lập tức trở nên vô cùng mất hứng.
Trầm mặc một lúc, cô ta khẽ mở miệng kể.

“………………………”

………………………………………………………….

“Mẹ bà nó, con điếm đó lại dám đánh tao, thù này chắc chắn không bỏ qua được.”
Chinza như một con chó điên, liên tục đập bàn gào thét.

“Đúng đó đại ca, lúc đó gấp quá nên bọn em không kêu đủ người, hiện tại tập
họp hết lại thừa sức cho con ả đó ngoan ngoãn phục tùng.”

“Còn sợ gì nữa, chiến thôi.”

“………”

Cả quán rượu ồn ào, từng tiếng gào thét như muốn đập nát vách tường gỗ yếu ớt,
những tên khách bị bọn người này doạ chạy tán loạn.

Chinza rất hài lòng với thái độ của đám thuộc hạ. Chuyển mắt sang nhìn một
bên, Shoka vẫn đang trầm mặc tự rót rượu tự uống, gã nhíu mày một cái rồi hỏi

“Này Shoka, đáng ra lúc đó ông giúp tôi là xong rồi, việc quái gì lại ngăn cản
?”

Cả quán rượu bỗng chốc yên tĩnh lại, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về thân hình cao
to gần như khổng lồ của Shoka.

“Cô ta không tầm thường, tôi chưa chắc đánh lại.” Shoka tự rót vài ly rượu vào
bụng rồi bình thản đáp.

“Ông đừng có nói đùa, sức của ả ta cũng tương đương tôi thôi, đối với ông chỉ
là một bữa ăn sáng.” Chinza tỏ vẻ không tin.

“Cậu không cảm thấy cô ta rất kỳ lạ sao.” Shoka dùng ánh mắt rét lạnh lườm đối
phương một cái rồi nói.

Chinza bị ánh mắt này doạ hoảng, nhưng đồng thời cũng khiến hắn thanh tỉnh
không ít.

Lúc này hắn mới bình tĩnh nhớ lại, mọi công kích của hắn hoàn toàn không gây
được bất kỳ ảnh hưởng với Alvida.

Chuyện này là thế nào ?

Chẳng lẽ là bôi thứ gì lên người ?

Cả đám hải tặc trăm ngàn vấn đề không cách nào giải quyết.

Ngay lúc này, cửa quán rượu chợt mở, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về đó.

Người đến, chính là Alvida.

Chinza thoáng ngây người một chút liền búng tay, ngay lập tức, vài tên hải tặc
chạy đến chặn kín cửa ra.

Alvida khẽ lườm một vòng, sau đó an nhiên đến bên quầy rượu gọi

“Cho tôi một ly nước trái cây.”

“Hả.. Vâng.” Tên chủ quán trong phút chốc không kịp phản ứng, nhưng tác phong
vẫn rất chuyên nghiệp, chỉ một chút đã có ngay một ly nước đặt trước mặt khách
hàng.

Alvida hài lòng khẽ nâng ly nhấp một miếng.

Động tác ưu nhã, đôi môi rực lửa, suýt chút nữa cầm tù một đám hải tặc.

Chinza nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cười gian tà đến ngồi lên ghế cạnh
Alvida, cười đểu giả nói

“Này, cho anh xin lỗi chuyện lúc nãy, hôm nay em muốn ăn gì cứ kêu thoải mái,
anh sẽ lo hết.”

Alvida tiếp tục uống nước, hai mắt suy tư thất thần, cơ bản là không để ý đến
đối phương.

Nụ cười trên mặt Chinza dần cứng lại, tay hắn chậm rãi chuyển đến thanh kiếm
bên hông, đám hải tặc cũng chuẩn bị động thủ.

Không khí bắt đầu thay đổi.

“Tao nhường nhịn mày một chút mày lại nghĩ mình to à, đợi đến lúc tao đẩy cho
vài cái lại cầu xin tha thứ.” Chinza cười tà ác nói thẳng.

Cả đám hải tặc lập tức cười to phụ hoạ, từng lời lẽ thô tục liên tục cất lên.

Alvida hai tay run run, ly nước chịu được một chốc liền bị bóp nát.

Cũng ngay vào lúc này, Alvida động.

Thanh chuỳ sắt khổng lồ nhẹ nhàng vung, đập thẳng về phía Chinza. Tên đầu lĩnh
hải tặc này một bộ khí thế vô cùng, nhưng khi đối diện với tình hình đột biến
lại ngơ ngác trở tay không kịp.

Ầm!!!

Một tiếng vang chấn động cả quán rượu.

“Cô cũng không nên làm quá.” Shoka một tay nắm chặt chuỳ sắt, đồng thời lạnh
nhạt nói.

“Thủ hạ ông trêu chọc người khác thì được, còn ngược lại thì không à.” Alvida
khinh bỉ cười gằn.

“Đúng.” Shoka trực tiếp thừa nhận.

Alvida tức giận hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi quán rượu. Nhưng
bọn hải tặc Koba lại không chịu buông tha, chúng vây kín đối phương, tuyệt đối
không dễ dàng buông tha.

“Ý của ông là gì.” Alvida lâm vào trạng thái nổi điên hướng về phía Shoka hỏi.

Shoka không đáp, ngược lại xoay sang nhìn Chinza, chỉ có điều tên này cũng
chẳng đoái hoài đến gã.

Cục diện trong phút chốc trở nên càng căng thẳng.

Ngay lúc này, cánh cửa quán lại mở ra.

Theo tiếng guốc gỗ vang lên, một tên cao to râu xồm xoàm, trên vai vác một
thanh búa lớn xuất hiện.

Kẻ này chính là Buttler.

“Có vẻ như tôi đến không đúng lúc thì phải…” Buttler tuỳ ý nói, sau đó đi về
phía Shoka.

“Chuyện gì thế này ?”

“Ngài Buttler, lúc nãy thuộc hạ phát hiện một cô nàng trông rất quyến rũ về
dâng cho thuyền trưởng, chỉ có điều không ngờ thực lực của ả lại quá quỷ dị,
nên….” Chinza cướp lời bẩm báo.

“Là cô ta sao ?” Buttler tràn đầy hứng thú nhìn Alvida, trong mắt tràn đầy tia
sáng kỳ dị.

Gã chuyển bước, tiến gần đến đối phương, đám hải tặc tự giác tách ra một con
đường.

“Nếu hiện tại cô đồng ý hầu hạ thuyền trưởng, chưa biết chừng lại sống sung
sướng muốn gì được đó. Ngược lại tôi cũng không dám chắc.” Buttler tuỳ ý hăm
doạ.

“Còn nếu tôi không đồng ý thì sao.” Alvida ương ngạnh mặt đối mặt với đối
phương.

“Thì sao ?” Buttler cười ngạo nghễ hồi lâu rồi nói tiếp “Chẳng sao cả.”

Dứt lời, trước ánh mắt chẳng hiểu sao của mọi người, gã tìm một chỗ ngồi xuống
rồi kêu rượu.

Alvida không thèm để ý đến, vội vàng xoay người đi ra khỏi quán. Vài tên hải
tặc lại xông lên ngăn cản.

“Để cô ta đi.” Buttler quát lớn.

Bọn hải tặc do dự nhìn Buttler rồi lại nhìn Chinza, cuối cùng lựa chọn nhường
đường.

Alvida tức giận đập nát cánh cửa quán rượu, sau đó hiên ngang bước ra ngoài.

Nhìn bóng cô ta dần biến mất, Chinza không cam lòng cố thuyết phục

“Ngài Buttler, như vậy liệu có dễ dàng quá không ạ ?”

“Tôi có nghe kể lại mọi việc ở bến tàu.” Buttler xoay xoay ly rượu nói một câu
chẳng ai hiểu gì cả “Đúng thật là rất quỷ dị.”

“Ý ngài là ?” Chinza cúi người hỏi dò.

“Chuẩn bị thuyền, tôi sẽ đích thân bám theo ả.”

………………………………………………………..

…………………………………………….

Koby im lặng nghe Alvida chậm rãi kể hết mọi chuyện.

Lần này coi như hỏng, chưa nói đến bọn chúng miệt thị Alvida liệu cô ta có
nhịn nổi không. Chỉ nói đến việc dù bọn họ có nhịn thì đối phương chắc chắn
cũng chẳng tha.

Trái Ác Quỷ!

Ở biển đông, đây là một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Làm một tên bá chủ ở vùng biển này, đây gần như là một cánh cửa vô cùng quan
trọng để bọn chúng thay đổi trở nên mạnh mẽ, thậm chí là vươn đến Đại Hải
Trình.

Đừng nói là biển đông, cho dù là ở những nơi như Tân Thế Giới thì Trái Ác Quỷ
vẫn gây nên hàng loạt trận chiến máu chảy đầu rơi.

Koby bất lực thở dài một hơi. Nhận được hai cái nguyên nhân thì cả hai đều
không thể giải quyết bằng tơ lụa.

Nhưng bỗng nhiên Koby chợt nhớ đến.

Chuyện của họ thì liên quan quái gì đến hắn, Alvida càng khốn khổ hắn càng vui
mới đúng chứ. Đây là cơ hội tốt cho hắn trốn.

“Sao mấy hôm nay mình không tranh thủ trốn đi nhỉ ?” Koby trợn mắt tự hỏi.

Trải qua mấy ngày lênh đênh trên biển giữa lằn ranh sự sống và cái chết với
họ, trong bất giác Koby dường như có cảm xúc không tên.

“Không được, phải tranh thủ cơ hội chạy trốn.” Koby cắn răng nói thầm một câu.

Mà trong lúc hắn suy nghĩ vẩn vơ, ba người kia đã chuẩn bị xong, tự phần mình
vác vũ khí bước lên bờ.

Ngây người thêm chốc nữa, Koby chợt thấy bóng ba người họ dần khuất xa, hắn
vội bật người dậy chạy theo gọi với lại

“Này, ba người các cô mau trở lại nghỉ ngơi, bệnh còn chưa khỏi đi đánh đánh
giết giết lỡ nặng hơn thì sao.”

“….”

P/s: Cảm ơn bạn chickendante đã đóng góp một ý kiến quá đỗi tuyệt vời.

- Bão vô chỗ mình rồi nên gần nhất sẽ không có chương nha T_T


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #14