Xuất Phát


Người đăng: dtuan802

“Cô ra còn chưa khỏi bệnh, không nên ra ngoài đâu.”

“Này, cô có nghe không đấy, mau vào trong đi.”

“….”

“Yuki, mau bịt miệng hắn lại.” Alvida trán nổi gân xanh, cố nhắm mắt kiềm chế
cảm xúc nói.

“Cơ bản.” Yuki cười khà khà đáp.

“Cô muốn làm gì ? mau bỏ dây thừng với kiếm xuống.”

“Bỏ xuống nhanh lên, không là tôi la đó.”

“Đừng mà, tôi xin lỗi được chưa, tha cho tôi đi.”

“Không!!! Đừn…..!! Ummm.”

“……..”

“Sau cơn mưa, trời lại sáng.” Ume ngưỡng vọng một góc bốn mươi lăm độ nhìn
trời, tràn đầy vẻ thoát tục cảm thán.

Alvida liếc nhìn Koby bị trói chặt tay chân vẫn cố giãy đành đạch dưới đất một
thoáng liền dời ánh mắt nhìn gã đóng tàu Joe.

“Thuyền tôi muốn đã có chưa.”

“Mọi thứ đều đã hoàn thiện, hiện tại tôi đang cho người đem vật dụng lên.”

“Được rồi, mau dẫn tôi đến đó.” Alvida hài lòng gật đầu.

Joe không nói tiếng nào, lẳng lặng xoay người đi vào sâu trong ụ tàu, Yuki nắm
một đầu dây lôi Koby sền sệt dưới đất rồi nối gót theo sau Alvida và Ume theo
gã.

Nói đến, từ lúc ba người Alvida bệnh nặng đến giờ đã ba ngày, vừa đúng kỳ hạn
nhận thuyền họ liền bất chấp bật dậy. Ba ngày nay Koby chăm sóc họ chẳng khác
nào mẹ chăm sóc con, muốn tỉ mỉ bao nhiêu thì có bấy nhiêu tỉ mỉ, đồng thời,
mức độ tỉ mỉ tỉ lệ thuận với mức độ phiền hà.

Năm người đi một lúc, thẳng đến bờ biển mới ngừng lại.

Khác với không gian yên tĩnh bên ngoài, nơi đây tràn ngập tiếng ồn ào từ gỗ và
kim loại.

Hàng chục con tàu neo đậu trên những cầu cảng nhiều như một cánh rừng dọc bãi
đá. Có tàu hư hỏng sửa chữa, có tàu lại đang trong tình trạng thi công.

Bốn phía người đông như mắc cửi, trông chẳng khác nào một thị trấn nhỏ. Buôn
bán, nhà ở, thứ gì cần có đều có.

Koby trợn mắt nhìn khung cảnh đồ sộ cùng với những con tàu khổng lồ dài đến
tận hàng trăm mét trước mắt không nói được lời nào, mà thực tế hiện tại hắn
cũng không nói được.

“Thế nào ? Cảm thấy bất ngờ sao ?” Yuki ngồi xuống gõ gõ đầu hắn trêu chọc rồi
giải thích

“Ụ tàu Joe là một nơi cực kỳ đặc biệt ở vùng biển này. Hải tặc, thương nhân,
thợ săn hải tặc, đủ mọi thành phần trừ hải quân ra đều tụ tập lại ở đây nên
chẳng có gì là đặc biệt cả.”

“…”

Koby trợn căng mắt, giãy đành đạch, miệng ú ớ liên tục.

Yuki im lặng nhìn hắn một hồi rồi đưa tay gỡ băng bịt miệng.

“Vậy bọn họ không xảy ra xung đột sao ?” Koby thở dốc một hơi rồi hỏi.

“Rất tiếc là không.” Yuki cười nhẹ đáp “Bọn họ đến đây chủ yếu là để mượn tay
nghề của nơi này để tạo ra những con tàu tốt nhất.”

Nói đến đây, cô ta ngừng lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Joe một lát rồi nói
tiếp

“Hơn nữa, gã này cũng không phải hạng bình thường.”

Koby gật gù tỏ vẻ hiểu, cái thế giới quái quỷ này đúng là không có một kẻ nào
là bình thường cả. Cảm thán vài tiếng, hắn chuyển sang nhìn Yuki ngập ngừng
nói

“Có điều….”

“Chuyện gì ?” Yuki nghi hoặc hỏi.

“Cô còn chưa khỏi bệnh, mau vào trong nghỉ ngơi đi….”

“…….”

…………………………………………..

Alvida đi xem tàu với Joe một lúc lâu mới trở lại.

Vừa đến nơi, cô ta nghi hoặc nhìn Koby bị dán bốn năm lớp băng miệng rồi mặc
kệ nói

“Mọi thứ đã xong cả rồi, chúng ta đi thôi.”

“Tốt.” Yuki và Ume đồng thanh ứng tiếng, sau đó cả ba tiếp tục lôi Koby sền
sệt trên đất, bất chấp ánh nhìn kỳ lạ từ những người xung quanh.

Đến một mũi cầu tàu, Koby im lặng nhìn một con thuyền ba cột buồm màu hồng
phấn nằm nổi bật giữa một rừng tàu khác.

Dù không ai nói nhưng hắn cũng thừa biết Alvida muốn đóng là chiếc thuyền này.
Đơn giản là vì tạo hình của nó chẳng khác Miss Love Duck là bao, nếu phía
trước mũi là đầu vịt thì có thể nói là giống hoàn toàn.

Có điều con thuyền trước mắt dài đến bảy tám mươi mét, thuộc vào diện một con
thuyền tầm trung, hắn nhớ lúc đầu đặt đóng một con thuyền nhỏ thì phải.

Mà chuyện đó không quan trọng, vấn đề là với nhân số họ hình như không đủ để
điều khiển con tàu này.

Koby âm thầm suy đoán vài trường hợp rồi tự cảm thấy rùng mình.

……………………………………..

Alvida làm thêm một số thủ tục với Joe rồi mang cả bọn lên tàu.

Vừa lên, cô ta không giày vò Koby nữa, trực tiếp cởi trói cho hắn.

“Cô còn chưa….” Koby thoát khốn liền vội nói.

“Câm miệng, mau đi lái tàu ra khỏi cảng.” Alvida tức giận quát ngang.

“Vâng.” Koby sợ hãi rụt cổ lại, thân hình cao mét tám của đối phương vẫn gây
ra rất nhiều áp lực với hắn.

Theo bản năng xoay người đi làm việc, nhưng được vài bước, Koby mếu máo khựng
lại hỏi

“Chắc cô có thuê một vài người lái tàu chứ nhỉ ?”

“Không có.”

“Không có ?”

“Chỉ có mình cậu.” Alvida mất kiên nhẫn nói thẳng.

“Cô không đùa chứ, con tàu lớn như vậy một mình tôi làm sao điều khiển được.”
Koby ầm ầm kháng nghị.

“Im miệng lại, mau đi làm việc.” Alvida tức giận gắt, đồng thời vung tay ném
thanh chuỳ sắt bay vút đi.

Ầm!!

Chuỳ sắt đập ra một lỗ nhỏ trên sàn thuyền, Koby hiểm hiểm tránh được một
kiếp. Hắn không dám dây dưa thêm nữa, đáp một tiếng liền vội xoay người đi
chuẩn bị.

Con thuyền này không có động cơ, trên cơ bản cả cái biển đông này đều là như
vậy…. tất nhiên là trừ hải quân.

Mà thuyền buồm muốn xuất cảng cơ bản là dùng sức người chèo ra.

Nhìn một loạt mái chèo tua tủa như rừng dưới hầm tàu, Koby hai mắt rưng rưng,
tinh thần kém chút sụp đổ.

“Đi vui vẻ nhé.” Joe đứng trên cầu tàu, ngẩng đầu nhìn Alvida nói một tiếng
rồi nhấc chân lên, khựng một giây rồi đạp mạnh vào thân thuyền.

Con thuyền như gặp phải cơn sóng dữ, trực tiếp lướt trên biển một đoạn dài gần
trăm mét, thoát ly cảng biển.

“Người này rất mạnh.” Ume kiêng kỵ nói, cô gái này có vẻ như rất ít nói, nhưng
thường nói ra những lời rất đúng trọng tâm.

Alvida nhìn cầu tàu một lúc lâu rồi xoay người ra lệnh

“Được rồi, mau thoát ly khỏi cái vịnh này rồi tìm giết lũ Koba nào.”

“Được.” Đôi song sinh tràn đầy hào hứng hô to.

Ngay lúc này, Koby hớt ha hớt hải chạy từ hầm tàu lên hỏi vội

“Vừa nãy có chuyện gì vậy.”

“…”

Thời gian dường như dừng lại vài ba giây, sau đó….

Ầm!!!

Chuỳ sắt đập ra một lỗ lớn bên cạnh lối xuống hầm tàu, Koby hốt hoảng rụt đầu
chạy xuống.

Chiếc thuyền “Miss Love Duck” đệ nhị chậm rì rì lết ra khỏi vịnh. Mãi đến nửa
giờ sau, trước ánh mắt bó tay của hàng trăm người trên bờ, con thuyền miễn
cưỡng ra được đến biển.

“Koby, mau cút lên đây giăng buồm.” Alvida gương mặt tối hù, tràn ngập tính
khí gầm lớn.

Koby quát to đáp lại rồi chạy lên, nhưng trong lòng âm thầm tấm tắc lấy làm
kỳ. Con tàu lớn như vậy mà hắn lại có thể chèo nó đi được, đúng thật là rất kỳ
lạ.

Hơn nữa hắn cảm giác chèo rất nhẹ, chẳng lẽ lọ thuốc nọ lại khiến hắn trở nên
biến thái đến thế sao ?

“Koby, giăng toàn bộ buồm ra, rồi đứng quan sát. Ume mau vào trong lái thuyền,
Yuki vào xem bản đồ xác định hướng đảo gần nhất.” Alvida cực kỳ chuyên nghiệp
ra lệnh.

“Vâng!!!”

Cả con thuyền phút chốc trở nên tất bật, Koby hì hục làm công việc của cả chục
người, chỉ có điều hắn càng làm càng hớn hở, tựa như uống thuốc kích thích,
trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười ngây ngô.

Nhìn hắn, cả ba người kia bị doạ đến một hồi rợn tóc gáy.

Thằng này có khi nào bị gõ đến điên rồi không ?

“Gần đây nhất có đảo Hainan nằm ở phía đông bắc.” Yuki xem bản đồ một lúc lâu
rồi đề nghị.

“Đó là cái đảo quái quỷ nào ?” Alvida nhíu mày hỏi.

“Một trong những cứ điểm lớn nhất của Hải Tặc Koba.” Yuki cười gian ác đáp.

“Tốt.” Alvida gật gù rồi lớn tiếng ra lệnh “Mau chuyển hướng Đông Bắc, góc hai
giờ.”

………………………………………

Koby ngồi trên ghế, cắm đầu cắm cổ ăn uống, đồng thời âm thầm oán hận

“Đảo gần kiểu quái nào mà lênh đênh mãi hai ngày vẫn chưa thấy bóng dáng đất
liền.”

Thuỷ tính của Koby rất tốt, cũng chẳng sợ đi biển bao lâu. Có điều trên cái
con tàu này địa vị của hắn quá thấp, chức vụ lại quá nhiều.

Đầu bếp, lao công, thuỷ thủ, lái tàu, hoa tiêu,…….. Nói chung cái gì làm được
hắn đều phải làm.

Hai cô nàng Yuki và Ume nửa ngày đầu còn giúp hắn đôi chút, về sau trừ khi gặp
phải sóng lớn hay bão, nếu không thì Koby trực tiếp làm hết.

Hắn có thử kháng nghị thì Alvida chỉ nói đúng một câu

“Tôi đang rèn luyện tính kiên nhẫn cho cậu.”

Koby đành cam chịu bất lực, nếu kể ra thì cô ta mới đúng là người cần luyện
tính kiên nhẫn nhất, cả ngày hở chút là vung chuỳ như phất lụa. Căn bản của
mọi vấn đề vẫn là lười, Koby có thể khẳng định.

Mà nói đến rèn luyện, Alvida lúc đóng tàu đã tính sẵn mọi thứ cho hắn. Đủ loại
dụng cụ tập sức mạnh, đao kiếm từ gỗ đến kim loại, thừa sức cho hắn thoải mái
vung vẩy.

Trừ công việc mỗi ngày, Koby phải nhín phần lớn thời gian ra để rèn luyện.
Trên cơ bản là đủ loại luyện tập thiên kỳ bách quái mà Alvida đưa ra hắn đều
phải kiên trì chấp nhận.

Nhiều khi Koby cũng nghi ngờ bản thân mình có phải là chuột bạch không, bởi lẽ
hắn chưa bao giờ thấy cô nàng này luyện tập.

Mà nếu có luyện tập thì Alvida đã chẳng có cái hình thể “rực rỡ” như lúc xưa.

Koby ăn xong liền âm thầm thu dọn, trong đầu nghĩ đủ thứ linh tinh.

“Alvida, chúng ta đến rồi.” Ume đột nhiên đứng trong phòng điều khiển hô to.

“Tốt lắm, mau chuẩn bị nào.” Yuki rút kiếm, hừng hực khí thế hưởng ứng.

Koby vội bỏ đống đồ trên tay xuống, leo lên đài gác vọng nhìn về phương xa.

Một hòn đảo lớn dưới ánh nắng mờ ảo của biển dần hiện lên trong mắt hắn.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #13