Khúc Dạo


Người đăng: dtuan802

Koby chuẩn bị hai trăm phần trăm tinh thần, sẵn sàng đối chọi với các bài hít
đất chạy bộ hay vung kiếm các loại.

Cuối cùng, hắn chui vào bếp nấu ăn…..

“….”

“Trời tối rồi, tôi cũng mệt mỏi nên đừng có càu nhàu nữa.” Alvida nhìn Koby
hậm hực liền nhẹ giọng mắng.

“…”

Koby lựa chọn im lặng, nhanh chóng hoàn thành công việc của mình rồi cắm đầu
vào ăn. Nếu kể ra thì cả ngày nay hắn cũng chưa ăn được gì.

“Nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức để mai tập luyện.”

Ăn uống no nê, Alvida vứt lại một câu rồi dẫn theo Yuki, Ume chia phòng ra
nghỉ ngơi. Koby thở dài dọn dẹp rồi cũng lựa một phòng lăn đùng ra ngủ.

……………………………………………………..

Trời vừa tờ mờ sáng, Koby đã tỉnh dậy.

Mấy tháng dài sống trong cái thế giới tràn ngập nguy hiểm này khiến hắn không
có một phút giây nào là nghỉ ngơi thoải mái, dần dần cũng hình thành nên thói
quen thức khuya dậy sớm.

Muốn ngủ cũng chẳng ngủ được nữa, Koby dứt khoát tỉnh dậy tập vài bài thể dục
nhẹ rồi quay trở về công tác đầu bếp.

Hắn hiện tại vô cùng nôn nóng Alvida sẽ dạy mình thứ gì, thậm chí trong đầu
Koby lúc này tràn ngập viễn cảnh tay đấm Akainu, chân đạp Kaidou.

Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi đi, cả vùng đất này đã được ánh nắng
vàng nhạt chiếu rọi.

Ngồi chờ mãi mà chẳng thấy có động tĩnh gì, Koby hậm hực chạy đến cửa phòng
Alvida gõ cửa

“Alvida, ngài đã dậy chưa ?”

“…”

Bên trong yên tĩnh không hề có một tiếng đáp lại. Koby liên tiếp gọi thêm hai
ba lần nhưng kết quả vẫn vậy.

Đột nhiên trong lòng có dự cảm chẳng lành, Koby trực tiếp đá phăng cánh cửa đã
khoá chặt.

Dáo dác ngắm nghía một vòng, Koby rất nhanh liền thấy được Alvida đang cuộn
người trong chăn nằm yên trên giường.

“Xin lỗi thưa ngài Alvida.” Koby theo bản năng sợ sệt vội lên tiếng xin lỗi.

Lại qua một lúc, trong phòng vẫn duy trì yên tĩnh. Koby đánh bạo tiến đến bên
giường quan sát.

Alvida hai mắt nhắm chặt, cả gương mặt đỏ ran như bị thiêu, miệng liên tục thở
dốc, Koby vừa nhìn liền bị doạ đến giật bắn người.

Vội đặt tay lên trán Alvida, cảm giác nóng rực truyền về khiến Koby hoảng hốt
không biết xử lý thế nào.

“Alvida, Alvida, cô sao rồi ?” Koby luýnh quýnh lay gọi Alvida nhưng mãi vẫn
chẳng được kết quả gì.

Lại cố gắng hai ba lần không được, hắn vội bật dậy chạy sang phòng Yuki và
Ume.

Hai cô gái này lựa chọn ngủ chung nên cũng tiện hơn nhiều.

Có điều vở cũ soạn lại, gọi mãi vẫn chẳng ai trả lời câu nào.

Koby hoảng hốt phá cửa lao vào xem xét thì thấy tình trạng của cặp song sinh
này chẳng khác Alvida là bao.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?” Koby hoang mang lẩm bẩm.

Có người ra tay lúc hắn ngủ ? Bội thực ?............

Koby nghĩ mãi chẳng ra được một kết quả nào đáng thuyết phục.

Thời gian cũng không vì bất kỳ điều gì mà chờ đợi hắn. Koby khoác thêm vài lớp
áo giữ ấm cho ba người kia rồi lần lượt nâng họ lên chiếc xe hàng hôm qua
nhanh chân kéo ngược về thị trấn.

…………………………………………….

“Bác sĩ, Bác sĩ………..”

“Tôi đây.” Tên thư sinh nọ thoắt cái liền xuất hiện ngay cửa bệnh xá.

“Mau mau đến đây xem họ bị gì thế này.” Koby luýnh quýnh kêu.

“Đưa họ vào trong đã.”

Một hơi đem cả ba người đặt lên giường bệnh, Koby lo lắng nhìn chằm chằm tên
bác sĩ thư sinh này.

“Rốt cuộc họ bị gì vây ?”

“Bọn họ bị thương rất nặng, tôi đoán các cậu đã đánh nhau với một đối thủ rất
mạnh ngoài biển phải không ? cơ thể hai cô gái song sinh này đầy rẫy vết
thương, còn người kia thì bị đánh đến mức nội tạng hư hại. Đã vậy các cậu có
vẻ như trải qua một thời gian dài không được tịnh dưỡng nghỉ ngơi đúng cách
dẫn đến cơ thể suy nhược, bệnh dần xâm nhập.”

Tên bác sĩ hơi đẩy đẩy gọng kính, tràn đầy trí thức phân tích.

“Có cách nào trị cho họ được không ?” Koby vội hỏi. Hiện tại hắn mới nhớ đến
họ bị thương lại lênh đênh trên biển bằng chiếc bè chắp vá cả ngày, không bệnh
cũng lạ.

“Cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Hôm qua cậu đã xử lý vết thương rồi nên chỉ
cần cho họ uống ít thuốc bổ rồi ăn uống hồi sức là được.”

“Nhưng đêm qua họ có uống thuốc với ăn uống đàng hoàng tại sao vẫn bệnh chứ.”
Koby nghi ngờ hỏi.

“Họ vốn đã bệnh trước khi đến chỗ tôi rồi.” Tên thư sinh nhìn Koby như một kẻ
ngu rồi đáp.

Koby ngượng ngùng gãi đầu đứng ngây ra đó.

“Được rồi, bây giờ tôi cho họ uống một ít thuốc, còn cậu đi kiếm thứ gì đó dễ
tiêu hoá cho họ ăn đi.” Tên bác sĩ không thèm để ý đến Koby, tuỳ ý phân phó.

“Được.” Koby đáp rồi giật mình phản đối “Không được, tôi để họ ở đây một mình
với ông nhỡ có chuyện gì thì sao ? ông đưa thuốc đây tôi cho họ uống, còn ông
đi kiếm gì cho họ ăn đi.”

“Nhưng bác sĩ làm sẽ tốt hơn chứ ?” Tên bác sĩ thư sinh trợn tròn mắt hỏi
ngược lại.

“Đó là chuyện của ông.”

“Thôi được rồi, cậu cầm số thuốc này chia đều cho họ uống đi.” Tên bác sĩ ngao
ngán lắc đầu, xoay người đến bên kệ lấy một ít thuốc đưa cho Koby rồi đi ra
khỏi bệnh xá.

Tên này cũng thật sự dám đi, không hề sợ Koby trực tiếp đem nơi này cướp sạch.

Nhưng hiển nhiên hiện tại Koby cũng chẳng có ý đó.

Hắn còn đang loay hoay không biết phải cho họ uống thuốc thế nào.

“Koby, lấy nước đi, để tôi tự uống là được.” Alvida đột ngột lên tiếng.

“Cô tỉnh rồi à ?” Koby mừng rỡ chạy đến bên giường hỏi thăm.

“Cậu kéo xe như động đất vậy thì ai mà không tỉnh cho được.” Yuki nằm một bên
oán trách.

“Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.” Ume không chịu thua kém, liền theo
phụ hoạ.

Koby bị họ chỉ trích đến á khẩu không nói được gì bèn chạy đi lấy nước rồi
phân thuốc cho họ uống.

“Lúc nãy cậu đi trên đường có gặp bọn Koba không ?” Yuki uống xong liền lo
lắng hỏi.

Koby cười ngây ngô không biết đáp thế nào. Hắn quýnh đến đầu óc mơ hồ, hơi đâu
mà để ý xung quanh. Mà cho dù có thì bọn chúng cũng chưa đến mức lộng hành phô
trương mình là hải tặc giữa cái thị trấn tràn ngập hải quân này.

“Mấy hôm nay đành phiền cậu rồi.” Ume thấy tình cảnh không đúng vội lên tiếng
giải vây.

“Không cần phải khách sáo.”

“Koby, chúng ta sớm trở về ụ tàu thì hơn.” Alvida thấy họ còn định huyên
thuyên dài dòng liền ngắt lời.

“Cô đang bệnh nặng, tốt nhất phải dưỡng thương cho khỏi hẳn rồi mới trở về.
Mặc dù tên bác sĩ nọ không đáng tin cho lắm.” Koby cứng rắn khuyên nhủ.

“Nhưng mà....”

“Không có nhưng nhị gì cả. Nếu cô muốn xinh đẹp mạnh mẽ như trước thì phải
dưỡng bệnh cho tốt, bộ dạng hiện tại của cô trông rất kinh tởm.”

Alvida tức giận trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải đang bệnh thì đoán chừng
Koby phải chịu một trận đòn no nê.

Thở dài một hơi, Alvida nhắm mắt nằm nghỉ. Vốn dĩ cô ta không yên lòng sống
giữa lòng hải quân, dù sao làm hải tặc bao nhiêu năm, thấy hải quân đã phải
chạy thật xa chứ đừng nói hiên ngang như bây giờ.

Mặc dù trên lý thuyết đối phương không nhận ra mình nhưng ai biết được chuyện
gì sẽ xảy ra, dù sao trước đó Shoka và Buttler là một tấm gương rành rành.

Nhưng không biết sao khi nghe Koby nói vây Alvida lại chẳng thể nói được câu
nào.

Thấy ba người dần yên tĩnh nghỉ ngơi, Koby tận chức trách kéo ghế ngồi một bên
quan sát.

Bưng nước, xoa bóp, chườm khăn,.... Koby làm được gì đều cố hết sức làm.

Qua một hồi rất lâu, tên bác sĩ thư sinh hốt hoảng chạy vội vào trong bệnh xá,
dáo dác nhìn khắp nơi.

Xác định mọi thứ vẫn còn nguyên gã mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy gã như vậy Koby một hồi im lặng không biết nói gì. Vốn tưởng tên này tin
tưởng hắn, ai ngờ lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất.

“Tôi mua một số thứ để nấu cháo, cậu muốn tự nấu hay để tôi.” Tên bác sĩ trực
tiếp bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của Koby, bình tĩnh giơ một bao lớn trên tay nói.

Koby vốn định kêu gã làm, nhưng tính đến chuyện bỏ thuốc gì gì đó lại đổi
quyết định tự mình ra tay, đồng thời kéo cả tên bác sĩ vào bếp phòng ngừa hắn
giở trò.

“À này, sao tôi thấy nơi này vắng vẻ vậy, chẳng lẽ cả cái đảo này không ai bị
bệnh gì hay sao ?” Nấu ăn buồn đến chán ngắt, Koby đành bắt chuyện với tên bác
sĩ, dù sao từ sáng, à không, từ hôm qua đến giờ hắn thấy nơi này chả có một
mống khách nào ngoài hắn.

“Chuyện này sao... bọn họ đến trung tâm y tế của hải quân cả rồi. Những bệnh
xá tư nhân như bọn tôi rất hiếm khi có khách.” Tên bác sĩ thành thật đáp.

“Ồ vậy sao.”

Koby gật gù tỏ vẻ hiểu, tay không ngừng làm việc. Nhưng một giây sau đó, hắn
trợn mắt nhìn đối phương hỏi

“Vậy chắc ở đó có nữ y tá nhỉ ?”

“Có lẽ có đi.” Tên bác sĩ cười ngượng.

“Vậy sao hôm qua ông lại bảo không có nơi nào có nữ y tá ?” Koby tức giận truy
vấn.

“Tôi có nói vậy sao ?” Tên thư sinh bày ra một bộ cực kỳ thuần khiết hỏi ngược
lại.

Koby nghẹn đến mức không nói được câu nào, hắn cảm giác đang có hàng trăm ngàn
người đang cười nhạo mình.

Cố bình ổn lại cảm xúc, Koby tiếp tục bắt tay vào công việc. Dù sao nếu xét kỹ
thì Alvida cũng chẳng chịu chữa trị ở một nơi mà đâu đâu cũng là hải quân như
vây.

Hơn nữa nhờ việc này hắn cũng chiếm rất nhiều tiện nghi, nếu xét kỹ quá thì
người thiệt nhất lại chính là hắn nên chuyện này đành coi như chưa xảy ra.

“Hắc hắc.....” Tên thư sinh nhìn Koby có khổ mà không nói ra được liền lén
cười thầm.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #12