Ụ Tàu Joe


Người đăng: dtuan802

“Cuối cùng cũng xong.”

Koby lau mồ hôi trán, mừng rỡ hoan hô.

“Cảm ơn.” Yuki và Ume lộ vẻ mệt nhọc, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cái gì ?” Koby nghe không rõ liền hỏi lại.

“Ngu ngốc.” Yuki nổi giận mắng.

Lần này Koby nghe rất rõ nên cũng chẳng thèm phản ứng.

“Cậu xử lý vết thương của mình đi.” Alvida đứng một bên nhắc nhở.

“Tôi ?” Koby thoáng ngờ nghệch nhìn xuống người mình.

Lúc này hắn mới nhớ đến cơ thể mình phủ đầy vết thương, từ lúc bị lũ thuộc hạ
của Alvida hành hạ rồi lại bị súng bắn tiếp đến là chiến đấu với thú dữ.

Thương thế của hắn chẳng kém hơn những người khác là bao.

“Bác sĩ, bác sĩ đâu.” Koby quýnh quáng chạy ra ngoài kêu to.

“Tôi đây.” Tên thư sinh làm tròn chức trách lập tức xuất hiện.

“Mau chữa trị vết thương cho tôi.”

“Sao cậu không tự làm ?”

“Tôi không yên tâm.”

“…”

“Đồ ngu ngốc khốn kiếp.” Yuki nằm trong phòng chửi vọng ra.

“Tôi chắc chắn sẽ giết cậu.” Ume cũng lớn tiếng hăm doạ.

“…”

……………………………………………….

“Năm ngàn Beri!!!”

Tiếng Koby vang vọng khắp bệnh xá.

“Tôi đã lấy rất rẻ rồi, số thuốc cậu dùng đều là đồ tốt, hơn nữa cậu còn cầm
một đống thuốc bổ, giá cả đều không thấp.” Tên bác sĩ kiên nhẫn giản thích.

“Nhưng… nhưng….” Koby lắp bắp.

Có chết hắn cũng không nói ra được là mình không có tiền.

Lần này phải làm thế nào đây ? Chẳng lẽ lại quỵt tiền ?

“Tiền đây.”

“Cảm ơn cô.”

“…”

Alvida thanh toán tiền xong liền kêu hắn nâng cặp song sinh kia ra ngoài.

Đi trên đường một lúc lâu, Koby mới hoàn hồn kinh ngạc trợn mắt hỏi

“Cô lấy tiền đâu ra thế ?”

“Tôi còn một ít tiền, vừa đủ dùng.” Alvida mỉm cười đáp.

Phú bà! Đây tuyệt đối là phú bà! Koby có thể khẳng định.

Hình tượng lúc trước của Alvida là mập mạp, trên tay đầy nhẫn quý, đây là biểu
tượng giàu có.

Tuy hiện tại không còn đeo một đống nhẫn, thân hình cũng khác biệt nhưng phú
bà vẫn là phú bà.

Koby bất giác cảm thấy tương lai trước mắt thật sáng lạn.

Không đúng!

Hắn phải tìm cách trốn thoát.

Nhìn Koby lúc thì cười rạng rỡ lúc thì trầm mặc suy tư, khi thì buồn bã. Ba cô
gái trực tiếp gắn cho hắn một cái mác “tâm thần” rồi không bình luận gì thêm.

Bốn người len lỏi trong các con hẻm vắng rồi dừng chân trong một tiệm quần áo.

Cũng may chủ tiệm là phụ nữ, nếu không Koby có khả năng sẽ đuổi cả chủ tiệm ra
ngoài.

Nhưng không may được bao lâu, hắn liền nếm trải nỗi khổ.

Cặp song sinh và Alvida như uống thuốc kích thích, lên tinh thần mua đủ thứ.
Tiệm khá đông lại không ít đàn ông, Koby nổi giận đi gây hấn thẳng đến lúc ba
người kia phủ kín thân thể mới thôi.

Đến lúc hắn quay lại, một núi đồ cao gấp ba lần hắn chất đầy một góc tiệm.

“…”

“Các cô tính mua hết đống này à ?”

“Còn một chút nữa.” Yuki cười rạng rỡ đi ra vứt một đống đồ xuống rồi tiếp tục
đi vào.

Koby đớ lưỡi bất lực ngồi xuống nghỉ ngơi, dưỡng sức chuẩn bị đối phó tương
lai mờ mịt.

“Koby….”

“Sao vậy.” Koby ngẩng đầu dậy, nhưng vừa thấy đối phương hắn liền đỏ lựng mặt,
tim đập liên hồi.

Alvida chỉ mặc đồ lót và khoác áo bên ngoài, lộ rõ toàn bộ thân thể dụ hoặc,
Koby nhìn một hồi liền nhắm mắt hàm hồ đáp

“Đẹp lắm.”

“Tốt…” Alvida hài lòng cười rồi xoay người đi mất.

……………………………..

“Koby…” Alvida đi một lúc lại về, trên người mặc một bộ còn gợi cảm hơn trước
đó.

Đồ lót màu đen với ren viền, quần ngắn đến không thể ngắn hơn, trực tiếp đem
đám đàn ông xung quanh hấp dẫn.

“Rất đẹp.” Koby như bị mê hoặc lẩm bẩm.

Alvida lại cười xoay đi.

“Nhưng tôi không thích cô mặc như vậy trước đám đông.” Koby đột nhiên khó chịu
lẩm bẩm.

“Cậu vừa nói gì ?” Alvida xoay người lại hỏi.

“Không, tôi….” Koby lắp bắp không nói ra lời. Vừa rồi hắn cảm thấy rất ức chế
nên nói ra, không ngờ đối phương lại nghe được.

“Được rồi.” Alvida mỉm cười đi tiếp.

…………………………..

“Giúp tôi với.” Koby mếu máo kéo một xe chở một núi đồ đi trên phố.

“Cố lên.” Yuki vỗ vỗ vai hắn an ủi. Nhưng Koby nhìn thế nào vẫn thấy cô ta
đang trêu chọc mình.

Nhưng khổ thì khổ, trong lòng Koby hiện tại thoải mái phải biết.

Alvida mặc một bộ sơ mi trắng bó sát, lộ rõ thân thể căng đầy. Cặp song sinh
kia mặc một bộ quần áo đơn giản, khoác bên ngoài một chiếc áo dài, phối hợp
với khí chất thành thục của họ, trông vô cùng dụ hoặc.

Làm tên đàn ông duy nhất tháp tùng, Koby hưởng thụ ánh mắt ghen tỵ từ mọi
người xung quanh.

Một đường vừa đi vừa đắc ý, thẳng đến lúc chân không thể nhấc lên nổi nữa,
Koby mới hoàn hồn.

“Tôi thật sự đi hết nổi rồi.”

“Được rồi, nghỉ một chút đi.” Alvida nhìn xung quanh trống vắng liền nói.

Bốn người họ đã ra khỏi thị trấn, không rõ là đi đến đâu rồi.

“Alvida, rốt cuộc cô muốn làm gì thế ?”

“Tất nhiên là đóng một chiếc tàu mới.”

“Đóng tàu ?” Koby ngoác mồm hỏi lại rồi chỉ xe đồ nói tiếp “Thế chúng ta kéo
chúng theo làm gì ? thuê một nhà nghỉ gửi đồ không tốt hơn sao ?”

“Đúng rồi! sao mình không nghĩ ra nhỉ.” Alvida tỉnh ngộ vỗ tay một cái rồi
nói.

“Rõ ràng là cô cố ý.” Koby mếu máo nói ra sự thật.

“Thôi nào, đôi khi rèn luyện một chút cũng tốt.” Yuki cố gắng “xát chút muối
lên vết thương” của hắn.

“Thật muốn thử thanh kiếm này.” Ume không ngừng rút thanh kiếm mới mua ra khỏi
vỏ rồi lại tra vào.

Koby cảm thấy rét lạnh toàn thân một hồi, cô gái này vẫn còn để ý chuyện ở
bệnh xá, đúng thật là quá thù dai.

Koby bĩu môi thầm mắng cả ba người này một hồi lâu.

“Nghỉ đủ rồi, đi thôi.” Alvida đứng dậy vác chuỳ trên vai tiếp tục đi.

“Còn chưa đủ, chân tôi vẫn tê cứng.” Koby vội vã kháng nghị.

“Tôi cảm thấy rất khoẻ mà ?” Yuki nghi hoặc hỏi.

“Vậy cô kéo chiếc xe này đi.” Koby trừng mắt đáp trả.

“Cậu tính cho một cô gái yếu ớt bị thương như tôi làm việc nặng sao.” Yuki tỏ
vẻ đáng thương nhẹ giọng nói.

“Tôi…” Koby hơi đỏ mặt, sau khi chỉnh trang lại một chút thì mị lực của bọn họ
tăng lên không phải một hai lần.

Cuối cùng, hắn vẫn là phải nhận mệnh.

Đi hơn một giờ, đoàn người dừng trước một bờ biển vắng, phía trước là một cửa
gỗ với tấm biển ghi rõ “Ụ tàu Joe”.

“Nơi này là ?” Koby nghi hoặc hỏi.

“Joe là một gã đóng tàu nổi tiếng ở khu vực này.” Alvida cười cười giải thích
rồi thẳng thừng bước vào trong.

“Cô cậu cần gì ?” Một ông lão thân hình lực lưỡng bước ra hỏi.

“Tôi cần đóng một chiếc thuyền nhỏ.” Alvida mỉm cười đáp rồi lấy một tờ bản vẽ
trong áo khoác đưa cho Joe.

Joe liếc mắt nhìn bản vẽ hồi lâu rồi ngẩng đầu nói

“Ba triệu Beri.”

“Đồng ý.”

“Đặt cọc phân nửa, ba ngày sau quay lại nhận tàu.”

Koby ngơ ngác nhìn hai người thoải mái bàn giao vài xấp tiền dày cộm một cách
đơn giản và dứt khoát.

Ba triệu Beri, con số này vô cùng lớn. Đừng nhìn trong nguyên tác hở ra cái là
treo thưởng vài trăm triệu Beri, trên thực tế người bình thường mỗi năm chỉ
cần khoảng vài chục đến vài trăm ngàn Beri là sống yên ổn.

Như Bellemere mẹ của Nami sống cần kiệm mấy năm trời mới tích luỹ được một
trăm ngàn Beri.

Yuki và Ume khinh bỉ nhìn Koby hai mắt hoá thành hình tiền, tựa như nhìn một
tên nhà quê.

“Koby, mau mang đồ vào bên trong.” Alvida đột nhiên gọi.

“Hả? sao ?” Koby giật mình hỏi lại, vừa rồi hắn ngơ ngẩn nhìn theo đống tiền
nên không nghe rõ.

“Tạm thời chúng ta sẽ ở nơi này vài ngày.”

“Không phải nghỉ ngơi trong thị trấn sao ?” Yuki thắc mắc hỏi.

“Tôi không muốn chạm mặt với hải quân. Hơn nữa đám hải tặc Koba có thể lẩn
trốn bên trong thị trấn, không thể lơ là được. Ít nhất phải đợi đến khi thuyền
hoàn thành.” Alvida kiên nhẫn giải thích.

“Nhưng ba ngày liệu có hoàn thành nổi chiếc thuyền không ?” Ume nói về vấn đề
chính.

“Ông lão Joe này rất đáng tin.”

“Đi thôi, tôi sẽ dẫn đường đến nơi nghỉ ngơi.” Joe ngắt lời rồi xoay người đi
vào bên trong ụ tàu.

Bốn người ngoan ngoãn đi theo ông lão đến một căn nhà gỗ hai tầng ở một nơi
khá yên tĩnh mới dừng lại.

“Ba ngày sau sẽ bàn giao.” Joe vứt lại một câu rồi xoay người đi mất.

“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.” Koby mừng rỡ hoan hô rồi chạy vào bên trong.

“Chưa nghỉ ngơi được đâu.” Alvida chụp lại vai hắn nói.

“Còn chuyện gì nữa, kẻ địch lại đến sao ?” Koby xịu xuống ủ rũ hỏi.

“Bọn tôi sẽ nghỉ ngơi dưỡng thương, nhưng cậu phải tiến hành tập luyện.”

“Tập luyện ? không cần đâu, tôi còn bị thương rất nặng.” Koby khóc lóc van
nài, đồng thời cởi áo chỉ chỉ vết thương trên người.

“Ghê tởm.” Yuki và Ume đồng thanh mắng một tiếng.

“Tôi không tập luyện nổi đâu.” Koby phớt lờ hai người kia, tiếp tục năn nỉ.

“Tốt thôi.” Alvida cười cười đáp ứng.

Koby vừa định nhảy cẫng ăn mừng thì cô ta tiếp tục nói

“Nếu cậu còn muốn cả ngày sợ hãi trốn ở một góc thuyền, bị một con báo yếu ớt
truy đuổi hoặc bị vài tên lâu la đánh đến gần chết thì cứ việc nghỉ ngơi an
nhàn đi.”

“…”

“Tôi….”

Koby cúi đầu trầm mặc.

Suy nghĩ thật lâu, thật lâu, hắn mới ngẩng đầu kiên định nói

“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi không muốn trốn nữa. Mong cô giúp tôi.”

Dứt lời hắn liền cúi người bày tỏ thành ý.

“Vậy mới đúng chứ.” Alvida hài lòng cười rồi nói “Có điều tiếp theo sẽ rất khổ
cực đấy.”

“Dù có khổ cách mấy tôi cũng chịu được.” Koby ngẩng đầu, tự tin vỗ ngực hô to.

………………………………

……………………….

…………….

………..

P/s: Tuy văn phong khác biệt nhưng chắc vẫn miễn cưỡng nhai nổi nhỉ ?


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #11