2:bùi Đắc Tuyên


Một tháng kể từ ngày Hồ Độc Lập xuyên việt đến thế giới này, lấy lí do sức
khỏe nên hắn ít gặp người ngoài, thường ngày chỉ đi dạo quanh một chút, tập
thể dục, không lại trò chuyện cùng một số cấm vệ quân canh gác trong hoàng
cung. Đương nhiên trò chuyện nhiều nhất vẫn là lão Phúc bên cạnh Hồ Độc Lập,
còn phần lớn thời gian là hắn bỏ công ngồi trong thư phòng của mình đọc sách,
đủ các loại sách, chủ yếu là sách sử, sách địa lý, các sách du ký ghi lại của
những tác giả sau khi đi qua một vùng đất lạ nào đấy ghi chép lại, tập trung
nhất vẫn là các loại bản đồ, khi gật gù khi lại ra vẻ suy tư ngẫm nghĩ, ban
đầu Lão Phúc còn lấy làm kỳ quái nhưng dần dần cũng quen, còn có một số lời
đồn trải khắp nói hoàng thượng sau bệnh dậy như được thần tiên phù trợ, tính
tình khác xưa, rất ham học hỏi ồn khắp kinh thành, nhưng hắn lại chẳng biết
điều này.

Sau một khoảng thời gian ổn định tâm tình, trong lòng cũng ngầm thừa nhận cái
phỏng đoán xuyên việt hoang đường kia là đúng, hắn lại cố gắng tìm hiểu sự
khác nhau của hai thế giới trước kia và bây giờ có gì khác biệt nhau không.
Nhưng cả tháng nay lượng thông tin có ích mà hắn thu nhặt được lại không có
nhiều. Hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua sự gấp gáp để bình tâm tìm hiểu qua đống
sách lẫn lộn hán nôm trước mặt này.

Nói ra, cũng lạ, một cơ thể, một suy nghĩ nhưng lại có hai luồn trí nhớ rõ
ràng, lại như có hai cảm nhận khi lại chỉ có một, thật khó để giải thích rõ
trong trường hợp này, chỉ có thể nói nôm na dễ hiểu như tính cách của hắn bây
giờ và trước kia có chút thay đổi. Thay đổi chỗ nào, không sao nói được, nhiều
hành động, lời nói cứ như rất quen thuộc mà hắn vẫn làm hằng ngày vậy. Nhất là
cách xưng hô, ‘khanh, trẫm, hài nhi, ta..’, hắn nói ngọt chẳng có chút ngượng
ngùng nào, mặc dù trước đây chẳng bao giờ dùng đến nó, cả chuyện việc tiếp
nhận người khác quỳ bái cũng như vậy, quá tự nhiên, tự nhiên đến mức nhiều lúc
hắn nghiễm nhiên cho rằng đó là chuyện người khác phải làm, chỉ sau một hồi
hắn mới ý thức được có chỗ không đúng. Hắn nghĩ có phải do ý thức trước đây
của cái thân thể này làm ảnh hưởng đến hắn hay không?

Lại nói đến chủ nhân trước kia của cái thân thể này, chính là Nguyễn Quang
Toản hiện tại đang là vua của nước Đại Việt, chắc cũng không mấy người nhớ đến
cái tên Quang Toản thật trong lịch sử đâu. Nhưng nhắc đến Triều Tây Sơn chắc
không ai không nhớ, nếu tính toán cẩn thận Quang Toản là hoàng đế thứ ba của
triều nhà Tây Sơn, sau vua khai quốc là Nguyễn Nhạc, rồi đến Quang Trung,
trước khi mất Quang Trung ra dụ nhường ngôi lại cho Quang Toản. Khi Hồ Độc Lập
biết được thân thế của cái thân thể này cũng phải ngẩn ra một lúc mới nhớ ra
được vài sự kiện liên quan. Cuối cùng không biết nên vui hay nên khóc nữa.

Hắn nhớ mang máng Quang Toản lên làm vua được vài năm liền gặp nội bộ triều
nhà Tây Sơn lục đục, các công thần có công trước kia nối đuôi nhau muốn làm
quyền thần, tranh giành quyền lực với nhau không ai chịu nhường ai, Quang Toản
lại không đủ khôn khéo để điều hòa lợi ích các bên dẫn đến việc suy yếu nhà
Tây Sơn. Về sau chúa Nguyễn Ánh ở phía nam thừa cơ theo đường biển đánh úp vào
thành Phú Xuân, nhà Tây Sơn do quản lý lỏng lẻo ở các địa phương lại không có
tâm phòng bị nên nhanh chóng sụp đổ. Quang Toản cũng vị vậy mà bị chém nghe
nói sau khi bị chém còn bị nhốt trong đại lao nhà Nguyễn cho đến khi giặc pháp
đánh thành Phú Xuân, mới có người bí mật đưa hài cốt ra ngoài. Chuyện này thật
hay không, hắn không biết chỉ là đọc được trên một số trang mạng thôi.

Thôi kệ chuyện đó đi, dù sao tạm thời cũng không phải lo cái ăn cái mặc là tốt
quá rồi, nếu chẳng may đầu nhập vào một tên ăn mày ngoài đường hay một nhà sư
khổ hạnh, thật hắn chẳng giám nghĩ tiếp.

May mắn là đến bây giờ Quang Toản vẫn chưa làm ra việc gì xấu. Bất quá từ đây
về sau những ngày lành của Quang Toản coi như chấm dứt, nối tiếp những sai lầm
cuối cùng lâm vào cảnh nước mất nhà tan, thân mình bị chém nơi pháp trường, vợ
cũng bị người ta đưa vào hậu cung.

Bây giờ là mùa đông Cảnh Thịnh năm thứ 2, tức khoảng vào tháng 11 năm 1794,
Quang Toản năm nay chỉ vừa khoảng 14 tuổi mà thôi, uy tín trong triều dường
như không có, hắn vững vàng ngôi trên ghế rồng cũng vì uy danh do cha hắn
Quang Trung để lại.

Trước khi mất Quang Trung kêu các quan lại mà dụ cho tướng Trần Quang Diệu và
quan đại thần Trần Văn Kỷ làm phụ chính cho Quang Toản, nhưng sau vì Quang
Toản chuyên dùng cậu mình là thái sư Bùi Đắc Tuyên nên mọi quyền hành dường
như rơi vào tay Tuyên. Trần Quang Diệu dẫn quân chống cự với chúa Nguyễn ở Nha
Trang, còn quan đại thần Trần Văn Kỷ bị vu tội giáng xuống làm lính. Đây là
những tin tức mà hắn tìm hiểu rồi dựa vào một vài kiến thức lịch sử ở kiếp
trước mà xâu chuỗi lại được.

Hoàng thành Phú Xuân bây giờ đâu được như sau này. Hoàng Thành ở kiếp trước đa
số do các đời vua Nguyễn thay nhau xây dựng thêm một loạt các đền đài cung
điện. Còn hiện tại vẫn rất đơn sơ, là thủ phủ của các đời chúa Nguyễn trước
đó, rồi còn trải qua các đợt chiếm đóng của quân Trịnh rồi mới đến Nhà Tây
Sơn. Từ lúc lập nước đến nay Nhà Tây Sơn phải đối mặt với thù trong giặc
ngoài, chiến tranh liên miên, làm gì để ý đến việc trang hoàng xây dựng đền
đài. Nhưng nhìn chung về quy mô cũng không phải nhỏ, ở kiếp trước hắn cũng có
cơ hội ghé thăm đại nội vài lần, tuy không tìm hiểu kỹ càng như lúc này song
cũng nhận ra về mặt quy mô, không có gì thay đổi. Hắn không biết cuộc sống bên
ngoài hoàng cung như thế nào, bởi vì muốn xuất cung cũng không dễ như hắn vẫn
nghĩ.

Hắn nghĩ đây có lẽ là sự khác nhau giữa vua trẻ và vua già chăng, Quang Toản
cũng không rành lắm, tạm thời lại chưa có thời gian tìm hiểu kỹ càng, chỉ dựa
theo trí nhớ biết một vài tình huống mơ hồ. Vì tuổi còn nhỏ nên dù là vua cũng
phải đi học nhưng lấy lý do sức khỏe hắn cũng không muốn lên lớp nghe giảng
chỉ chuyên tâm ngồi đọc sách.

Trong mấy ngày nay hắn cảm giác được một chút về sự khác nhau giữa hai thế
giới kiếp trước và kiếp này song nhất thời chưa phát hiện ra điểm nổi bật nào.

- Khải bẩm Hoàng Thượng, Bùi thái sư xin gặp.

Lão Phúc chạy vào báo làm cho Quang Toản cảm thấy bất ngờ, không biết lão tìm
mình có chuyện gì, trong ấn tượng của chủ nhân cái thân thể này, lão là một
người cậu tốt, nhưng đối với một người xuyên việt lại biết chuyện không chỉ
đơn giản dừng ở đó. Huống chi trong trí nhớ của hắn, lão ta chính là một quyền
thần, nhưng quyền thần ở mức độ nào lại không có sách sử chính thống nào ghi
rõ. Chỉ nghe về sau lão bị Võ Văn Dũng buộc vào đá nhấn chìm xuống sông mà
chết, còn cụ thể như thế nào, hắn chẳng nhớ, nếu biết trước sẽ xuyên việt,
mình đã gắng học kỹ lịch sử một chút, để đến bây giờ cái gì cũng nhớ mang
máng, nhất là các mốc thời gian lại chẳng nhớ rõ cái gì.

‘Quyền thần à, để xem sao’ Quang Toản bắt đầu có hứng thú tìm hiểu về nhân vật
này.

- Cho gặp!

Hắn vẫn ngồi xem sách, trong thư phòng khá rộng, nếu tính cả cũng phải đến sáu
mươi mét vuông, đây là theo đoán ước của hắn chứ thực tế, hắn cũng không quan
tâm đến vấn đề diện tích phòng ở. Trong thư phòng trang trí đủ loại tranh ảnh
bình gốm sứ nhất là các loại rèm che, phía giữa chính phòng là bàn làm việc
của hắn xung quanh chất đầy sách các loại, ngoài ra còn có một bình hương tỏa
ra mùi thơm giúp người ta có cảm giác thanh tịnh khi hít thở. Ban đầu còn có
mấy ánh đèn nhằm làm căn phòng sáng hơn, nhưng cũng gây ra ngột ngạt khó chịu,
làm hắn không quen, bị hắn bắt dọn đi sau đó mở toang cửa cho ánh sáng mặt
trời có cơ hội chiếu vào. Lại đặt thêm vài chậu cây xung quanh cửa sổ, mấy
mảnh rèm che cũng được vén lên, thêm vào đó là vài cái kệ trưng bày một số thứ
như bình thủy tinh đồng hồ thụy sỹ, và mấy thứ đồ khác vài tấm bản đồ có giá
trị cũng được treo lên làm căn phòng thanh nhã hơn không ít. Mấy tên thái giám
cung nữ di chuyển nhẹ nhàng sợ làm hắn mất tập trung đọc sách, họ đang chuyển
phòng ngủ của hắn qua nơi này, phòng ăn cơm cũng chuyển qua đây luôn. Thật sự
hắn chẳng quen với việc ăn cơm một nơi, ngủ một nơi, đọc sách lại một nơi
khác, mỗi lần di chuyển lại phải mất từ năm đến mười phút, đã thế mỗi lần đi
còn kéo theo một đoàn người, đối với hắn đây là chuyện cực kém khoa học. Nên
hắn buộc phải cho chuyển cả ba nơi này vào cùng một phòng, sau đó sắp xếp cho
hợp lý là được.

- Thần Bùi Đắc Tuyên xin ra mắt Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

- Ban ngồi

- Tạ ơn Hoàng Thượng

Bộ máy nhà nước của triều đình Tây Sơn nhìn chung không có gì thay đổi so với
thời nhà Lê Sơ, lấy tam công( hay còn gọi là tam thái gồm thái sư, thái phó,
thái bảo) làm ba chức quan lớn nhất, trên cả chức quan nhất phẩm, trong đó Bùi
Đắc Tuyên giữ chức vụ thái sư, quản lý tất cả sự vụ hành chính của quốc gia
cũng là nhân vật đứng đầu trong tam công dưới một người trên vạn người. Nhân
vật như vậy nếu không muốn làm quyền thần cũng không phải là chuyện dễ, theo
hiểu biết của Quang Toản lão thật là có ý đó.

Bùi Đắc Tuyên năm nay khoảng tầm 50 tuổi, theo hiểu biết từ trí nhớ kiếp
trước,, lão không có gì xuất chúng, nên dưới thời Quang Trung lão chỉ làm đến
chức quan ngũ phẩm, nhiều người suy đoán đây còn là do có quan hệ ngoại thích
mà được. Dẫu sao lão có người em gái làm đông cung Hoàng Hậu tức là mẹ của hắn
hiện giờ, và một người cháu gái là Bùi Thị Xuân. Nhưng đó không phải là nguyên
do chính làm cho lão chỉ sau hai năm sau khi Quang Toản lên ngôi liền có vị
trí như ngày hôm nay

- Không biết cậu gặp trẫm có việc gì?

- Khải bẩm, thần hay tin bệ hạ thích thú chuyện bút sách nhất là các bản địa
đồ của pháp sư người Tây Dương nên hôm nay đặc biệt đem đến cho Hoàng Thượng
mấy tấm, thần đã bỏ thật nhiều công sức lại phái người đi tìm tòi đáng tiếc
các loại địa đồ rất hiếm gặp nên chỉ được một bản lớn và mấy bản nhỏ.

Vừa nói lão vừa vẫy tay cho người mang vào một chiếc hòm gỗ dài rất tinh xảo,
mở ra bên trong đúng là có mấy tấm bản đồ, bằng giấy dầu có, bằng da cũng có.
Vào lúc này bản đồ không phải là hiếm có nhưng ở Đại Việt muốn có cũng không
phải là chuyện dễ dàng, xem ra lão già này muốn lấy lòng hắn đã xuất không ít
lực. Lão nhanh chóng ngồi vào cái ghế thái sư không phải là không có nguyên
nhân.

Quang Toản xem xét kỹ từng tấm bản đồ, nhìn qua liền biết ở đây chủ yếu là các
bản đồ phương đông từ Ấn Độ kéo dài đến Nhật Bản, tuy không giống về tỷ lệ
nhưng nhìn vào liền biết nó biểu thị cho khu vực nào, có một tấm bản đồ nhỏ
miêu tả sự phân bố các dòng khác nhau của giáo hội công giáo ở Châu Âu. Còn
tấm bản đồ lớn nhất hắn không hiểu lắm hình như đang miêu tả quảng đường từ
Châu Âu qua Phương Đông, còn một tấm bản đồ nhỏ khó hiểu khác in hình đầu lâu
hắn không nhận ra đây là vùng đất nào. Hắn nghĩ có lẽ đây là bản đồ chuyên
dụng nào đó chứ không phải đơn thuần là bản đồ đường chỉ thị địa lý.

- Cậu vất vả rồi

Hắn ngẩng đầu lên nói một câu khách sáo với Bùi Đắc Tuyên

- Không có gì, không có gì, chuyện vì bệ hạ là trách nhiệm của thần

Hắn cũng không có thời gian để ý lắm đến lời nịnh nọt của lão, chăm chú nhìn
vào tấm bản đồ lớn thể hiện đường đi trên biển, trước đây dù gì cũng là một sỹ
quan hải quân nên không ít, nhiều vẫn nhận ra vài kí hiệu trên tấm bản đồ này,
có thể bản đồ hằng hải hiện đại khác với bản đồ hàng hải thời kỳ này nhưng
không phải là hoàn toàn khác, nên biết hệ thống ký hiệu hàng hải sau này đều
dựa vào kinh nghiệm trước đó mà lập nên.

Hắn thấy mình phát hiện một điều không thể tưởng, có lẽ đây là phát hiện đầu
tiên mà hắn có thể nói thành lời về sự khác nhau của hai thế giới. Đúng vậy!
Chính là đây! Nếu như tấm hải đồ này không sai, đúng là đã có sự khác biệt khá
lớn. Theo suy đoán của hắn trước đó, vào thời đại này các đoàn tàu muốn đi từ
châu âu qua phương đông, đoạn đường ngắn nhất cũng phải vòng qua điểm cực nam
của lục địa Phi để vào Ấn Độ Dương hoặc có một con đường vòng khác là đi vòng
qua Nam Mỹ vào Thái Bình Dương nhưng con đường này chỉ có mấy nhà thám hiểm
mới chịu đi thôi.

Nhưng từ tấm hải đồ mà hắn nhìn thấy, gần như hắn không tin vào mắt mình, điều
này không thể chấp nhận được ở thời đại này. Kênh đào Xuy-Ê đáng ra không được
phép xuất hiện vào lúc này mới đúng, hắn nhớ ở thế giới trước phải đến đầu thế
kỷ 20 mới hoàn thành kênh đào này, nếu tấm bản đồ này đúng, chẳng phải con
đường hàng hải Á Âu được rút ngắn ít nhất là một nửa, đừng xem thường cái một
nửa này, một nửa tương đương với vài tháng. Hắn nhẩm tính nếu như trung bình
một chiếc thuyền buồm đi với tốc độ khoảng 8hl/h, chỉ mất hai tháng để hoàn
thành quãng đường từ Hội An sang Anh Quốc nếu thuận gió, còn có thể nhanh hơn,
đây đáng lẽ phải là điều không tưởng trong thời đại này mới đúng. Hắn luôn
gắng sức tìm kiếm sự khác nhau của hai thế giới nhưng hắn không ngờ lại có sự
khác nhau quá lớn như vậy. Khó tin đến mức làm hắn đứng ngây người nhìn tấm
bản đồ một hồi lâu. Đến khi Bùi Đắc Tuyên gọi hắn mấy lần mới làm hắn tỉnh táo
lại.

- Không biết cậu lấy bản đồ này ở nơi nào?

- Thần lấy nó từ một tay pháp sư người Tây Dương, không biết là có chuyện gì
từ nó làm Hoàng Thượng kinh hãi đến vậy, liệu có phải tên Pháp Sư đó bỏ bùa gì
trên tấm bản đồ này hay không, thần làm việc không chu toàn khiến bệ hạ kinh
sợ mong bệ hạ trách tội

Nghe đến đây hắn biết mình không giữ được bình tĩnh mà sinh ra thất thố rồi.

- Trẫm không có chuyện gì, chỉ là không biết trẫm có thể gặp được vị pháp sư
người Tây Dương kia không, hắn có ở đây chứ.

- Thần sợ bộ dáng của người Tây Dương sẽ làm cho Hoàng Thượng kinh sợ nên
không dám giữ lại dẫn vào kinh. Nhưng nếu bệ hạ muốn gặp thần sẽ cho người đi
bắt về.

- Không được làm như vậy! Không phải! Ý trẫm nói là không phải đi bắt về mà
đi mời về, mời lịch sự một chút đừng làm họ sợ, trẫm có việc muốn nhờ họ.

- Không biết Hoàng Thượng định nhờ…

- Khanh không cần để tâm chuyện này, trẫm là có việc riêng bí mật.

Nghe hắn nói vậy Bùi Đắc Tuyên cũng không nhiều lời, nhưng trong lòng không
ngừng suy đoán, không biết việc riêng là việc gì mà phải cần đến pháp sư,
không phải là muốn đi tìm cách thành tiên đó chứ, ngẫm lại trong lịch sử và
việc Quang Toản không ngừng sưu tầm địa đồ kỳ quoái lão càng khẳng định chắc
chắn phán đoán của mình là đúng, phải bỏ thêm một ít công sức vào chuyện này.
Đương nhiên Quang Toản hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ tự cho là
thông minh đang hình thành trong đầu của Bùi Đắc Tuyên, chỉ biết từ đó về sau
liên tục có các giáo sỹ người Tây Dương được đưa đến gặp Quang Toản nhưng đó
là chuyện của sau này rồi.

- Cậu chắc là có việc khác?

Quang Toản thấy Bùi Đắc Tuyên còn chần chừ chưa đi liền biết chắc phải có
chuyện khác, hỏi ra, mới biết chức Thái úy kể từ sau khi Trần Văn Kỷ bị giáng
chức vẫn chưa có ai thay thế, mà chức quan này không hề nhỏ, Bùi Đắc Tuyên
chịu trách nhiệm hành chính của cả quốc gia nhưng đối với chức vụ này lại
chẳng thể mò đến vậy nên mới phải vào xin ý kiến của hắn. Trong tam công ( tam
thái) gồm có thái sư, thái úy, thái bảo, chức thái úy có nhiệm vụ quản lý về
quân sự toàn quốc, còn chức thái bảo phụ trách về việc giám sát thực thi. Về
mặt lý thuyết, ba chức vụ này hoạt động độc lập, ngang bằng nhau, ai có công
việc nấy, một bên về hành chính, một bên quân sự còn một bên giám sát. Có thể
nói chức lớn dọa người, ai trong số họ chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ cho cả
quốc gia rung lên một trận bão lớn trên chính trường, xem ra có không ít người
nhìn chằm chằm vào vị trí này nha. Quang Toản nghỉ ngơi một thời gian không
hỏi việc quốc sự có người đặc biệt nóng lòng rồi, theo như sự hiểu biết của
hắn chức thái úy vốn bị bỏ ngỏ từ lâu rồi, đáng lý người ở vị trí đó chính là
quân sư Trần Văn Kỷ nhưng vì phải làm chức vụ phụ chính đại thần nên coi như
chức quan ấy bị bỏ ngỏ hay nói cách khác là kiêm hai chức vụ cùng lúc một cách
không chính thức, khi Trần Văn Kỷ còn tại vị chẳng ai dám ý kiến gì, nhưng nay
ông ta bị lật đổ, lại khác.

- Không biết cậu thấy người nào phù hợp gánh vác trách nhiệm này?

Bùi Đắc Tuyên chờ câu hỏi này của Quang Toản mà thôi, mọi công sức nịnh nọt
nãy giờ chỉ để dẫn dắt hắn hỏi câu này, lão không kìm nén được sự thành công
của mình mà đắc ý lên tiếng

- Theo thần thấy tổng đốc Ngô Văn Sở là người chín chắn, lại cầm quân lâu
năm, từng lập được nhiều công lao, có uy vọng ở trong quân, người ấy có thể
giữ được trách nhiệm này.

Nhưng Quang Toản lúc này đây đâu phải là Quang Toản 14 tuổi ngày trước, mọi
phản ứng trên khuôn mặt của Bùi Đắc Tuyên đều bị hắn ghi nhận hoàn toàn. Câu
hỏi vừa rồi Quang Toản cũng chỉ thuận miệng đưa ra nhằm thuận tiện dò xét một
số chuyện. Xem ra phía sau cái chức thái úy này còn cả một hệ thống bè phái
nha. Bùi Đắc Tuyên lại không nhận ra được sự thay đổi nhỏ này trong mắt của
người cháu, theo lão suy nghĩ, hay nói là theo thói quen hành xử thường ngày
của Quang Toản chắc sẽ không ngần ngại mà gật đầu đồng ý với sự tiến cử này
của Bùi Đắc Tuyên.

- Còn người hay khác không?

Câu hỏi này của Quang Toản làm cho khuôn mặt hớn hở của Tuyên khựng lại trong
giây lát, song lão cũng không kịp nghĩ nhiều mà nói luôn.

- Hành quân tổng quản, đại đô đốc Trần Quang Diệu cũng là một người có kinh
nghiệm và đầy đủ uy vọng trong quân, có thể đảm nhiệm chức vụ này.

- Được rồi! Trẫm sẽ suy nghĩ về chuyện này, trong đợt chầu triều sắp tới trẫm
sẽ đưa ra câu trả lời.

Đến lúc này, Bùi Đắc Tuyên cũng chỉ đành tiếc nuối ra về vì không có câu trả
lời chắc chắn như mọi lần, tuy rằng thấy có gì đó không giống thường ngày
nhưng lão tự cho mình một cái lý do, chức vụ này quá bỏng tay … thật hận không
thể kiêm nhiệm một lần hai chức thái sư và thái úy, nếu không, lão đã chẳng
phải đề cử người khác rồi.

Thực tế, hai cái tên mà Bùi Đắc Tuyên đưa ra rất có lực sát thương trong lòng
Quang Toản, nhìn nhận khách quan, ai trong số hai người này đều có đủ khả năng
ngồi vào vị trí thái úy, nhưng hắn vẫn thấy mình phải suy xét thật kỹ, nhân
tuyển mà Bùi Đắc Tuyên đưa ra không thể chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài. Chuyện
đến bây giờ không chỉ dừng lại ở năng lực nữa mà còn liên quan đến chính trị
quan trường. Chuyện gì chưa nhắc đến nhưng Bùi Đắc Tuyên không thể không
phòng. Theo phỏng đoán chủ quan của Quang Toản Bùi Đắc Tuyên tuyệt đối không
đủ hùng tài đại lược trở thành kiêu hùng như Hồ Quý Ly hay Mạc Đăng Dung nhưng
tuyệt đối có năng lực trở thành gian thần như Dương Quốc Trung (gian thần thời
Đường).

Nói cách khác lão không đủ khả năng soán ngôi thay đổi triều đại nhưng có đủ
khả năng làm cho triều chính lung lay rạn nứt, vì thế con người này có thể
dùng nhưng không được tin đây là kết luận âm thầm trong lòng của Quang Toản.

- Lão Phúc! Ngô Văn Sở và Trần Quang Diệu có quan hệ gì với Bùi thái sư.

Lão Phúc hơi bất ngờ nhìn Quang Toản kiểu như muốn nói, chuyện này mà ngài
cũng phải hỏi sao? Nhưng lão không dám không trả lời.

- Nếu nói về riêng tư, Ngô Văn Sở là con rể của Bùi thái sư, còn tướng quân
Trần Quang Diệu lại là cháu rể của ông ta.

Đến đây Quang Toản mới nhớ ra một số điều, chẳng trách lão lại đề cử hai người
này, nếu như lão nắm trong tay chức thái úy, đúng là có đủ điều kiện làm kiêu
hùng thật rồi. Con người này tuyệt đối không thể giữ lại bên mình, xem ra sẽ
còn có nhiều chuyện liên quan đến người cậu muốn làm kiêu hùng này mà mình
phải quan tâm trong thời gian tới đây. Quang Toản như mày mò được chuyện gì đó
đằng sau quan trường nhà Tây Sơn nên tỏ vẻ khích lệ lão Phúc nói tiếp, lâu lâu
còn đặt ra vài câu hỏi, đương nhiên không phải chuyện gì lão cũng trả lời được
nhưng những thông tin mà hắn thu nhập được không ít tin rất có giá trị.

Quang Toản còn cho người mang đến hồ sơ của mấy chục quan viên cấp cao trong
bộ máy chính quyền nhà Tây Sơn, cả những thông tin bên lề mà lão Phúc có thể
giúp hắn thu thập, phải mất mấy ngày tìm hiểu và phân tích hắn mới đại khái
hiểu một chút về tình hình quan trường lúc này, tuy chỉ là một chút nhưng cũng
đủ để hiểu được rất nhiều vấn đề.

Nhìn chung do nhà Tây Sơn được dựng nên từ phong trào nông dân, lật đổ triều
đại cũ để xây dựng triều đại mới, lại đối mặt với thù trong giặc ngoài, dùng
võ lập quốc, chính quyền non trẻ Quang Trung chỉ tại vị được bốn năm liền mất.
Bởi vậy hệ thống quan lại chưa được hoàn chỉnh, rất nhiều chức quan còn bỏ
ngõ, quan lại từ địa phương đến trung ương đa số xuất thân từ quân đội, nên
khả năng quản lý dân sự hành chính không lưu loát, nhất là vấn đề sổ sách. Hơn
nữa nhà Tây Sơn không được đa số nhà nho ủng hộ, rất nhiều nho sỹ cổ hủ không
chịu ra làm quan, dù Quang Trung lập bảng chiêu hiền nhưng chẳng được mấy ai
chịu theo, như Nguyễn Thiếp, Quang Trung phải mất ba lần mời mọc mới chịu nể
mặt, điều đó cho thấy sơ bộ tình hình quan trường vào lúc này, có thể nói là
chưa ổn định, rất nhiều lỗ hỏng quản lý thiếu người có năng lực phụ trách.

Quang Toản sau khi quan sát và cân nhắc kỹ một hồi liền nhận thấy đa số quan
lại đều trung thành với nhà Tây Sơn, nhưng do việc không phục lẫn nhau mà gây
nên bất hòa. Trong triều tạm thời chia làm 4 phe phái lớn. Điều đó cho thấy
Bùi Đắc Tuyên không phải là tiếng nói duy nhất trong triều, chẳng qua trước
đây nhận được sự thiên vị của Quang Toản mà thôi. Xem ra hiện tại nếu thoát
khỏi sự thiên vị của Quang Toản, Bùi Đắc Tuyên muốn giữ vững chức thái sư cũng
khó chứ đừng nói đến việc làm quyền thần. Phát hiện này đúng là đã làm cho
Quang Toản thở nhẹ một chút.

Quan trường hiện tại đại khái chia ra như sau:

Phái những người theo Quang Trung từ thủa mới khởi nghĩa như Phan Văn Lân, Lê
Văn Hưng, Võ Văn Dũng, chủ yếu là các võ tướng…và một số quan lại từng làm
quan dưới triều vua Thái Đức.

Phái ngoại thích do Bùi Đắc Tuyên cầm đầu, trong đó có Ngô Văn Sở, Phạm Công
Hưng..và một số quan lại tầm trung khác từ tứ phẩm trở xuống, chủ yếu là trên
triều vì thời gian hình thành còn non trẻ nên chưa đủ thẩm thấu đến địa phương
phía dưới hoặc không đủ tầm ảnh hưởng, tính ra, phái này trong triều đình đang
là mạnh nhất…vv

Phái những người xuất thân bắc hà hay còn gọi lại phái quan văn như Ngô Thời
Nhậm, Phan Huy Ích, Trần Văn Kỷ, tuy không lớn mạnh nhưng lại có ảnh hưởng rất
lớn, có tiếng nói có uy vọng dư luận trong tầng lớp sỹ phu cực cao….v v

Còn một phe phái nữa tuy im hơi lặng tiếng nhưng theo hắn, không thể không để
ý đó chính là nhóm đại diện cho lợi ích của tầng lớp địa chủ và phú hào cả
nước, nhóm này không có ai nổi bật nên nhìn từ bên ngoài thấy rất rời rạc
không đáng nhắc đến, nhưng lại có một sợi dây vô hình bao bọc chặt bọn họ vào
cùng một con thuyền đó chính là lợi ích, họ tuy không có người đứng đầu nhưng
len lõi đến từng ngóc ngách của quan trường nhà Tây Sơn, hơn nữa nó đại diện
cho lợi ích của một giai cấp chủ đạo. Theo nhìn nhận của Quang Toản đây mới là
phe phái đáng sợ nhất trong quan trường lúc này. Là nhân tố bất lợi cho từng
bước đi của Quang Toản sau này.

Buổi sáng tinh sương ở kinh thành Phú Xuân những ngày cuối tháng 11, mang theo
cái tiết trời se lạnh, bầu trời dày đặc sương mù, đứng cách một trăm mét rất
khó nhận ra mặt nhau, phải nói hắn cực mê thưởng thức tiết trời như thế này,
đương nhiên là nằm trong chăn thưởng thức, chứ ra khỏi chăn lúc này đối với
hắn là tra tấn. Vậy mà giờ này tất cả mọi người trong cung đã thức dậy tất bật
với công việc của ngày mới, chỉ có hắn là vẫn lưu luyến chiếc giường ấm áp
không muốn ra khỏi. Từ trong chăn thò đầu ra nhìn các cung nữ lượn qua lượn
lại trước mặt, đây đúng là hưởng thụ không phải ai cũng có được.

- Hoàng thượng! hoàng thượng nên vào triều sớm.

Mới sáng ra đang ngủ ngon đã nghe tiếng léo éo của lão phúc, cả tháng nay ăn
ngủ thoải mái không lo giờ giấc, bây giờ lại phải dậy sớm thật không quen.

Nhưng cũng không trách lão phúc được, đây là hôm qua Quang Toản suy nghĩ thông
suốt hoàn cảnh hiện tại của mình nên dặn dò lão. Nhưng Quang Toản không nghĩ
phải dậy sớm đến vậy, bây giờ đang rất lạnh nha.

- bây giờ là mấy giờ. Trời đã sáng đâu nào, sao phải dậy sớm vậy!

Hắn lấy bộ dáng làm biếng như mèo hỏi lão phúc.

- Hoàng thượng! giờ mẹo rồi, nhanh rời giường không lại lên trễ ah

Lão Phúc nói lời này như nhắc khéo hắn trước đây đã lên triều trễ không ít.
Làm cho hắn có tiếng lười nhác bỏ bê việc nước, ít ra trong mắt các quan, là
như vậy, chỉ không trực tiếp nói ra thôi.

Một hồi nhốn nháo hưởng thụ người đẹp cung nữ giúp thay đồ, ăn điểm tâm bữa
sáng. Mặt trời bắt đầu mọc đưa ánh sáng chiếu rõ xuyên thấu qua cửa sổ, Quang
Toản cũng cất bước về điện Thái Hòa.

Đây là lần đầu tiên vào triều, cũng là lần đầu tiên gặp mặt các triều thần.
Quang Toản ngồi cao cao trên ghế rồng, theo tưởng tượng của hắn, cũng không
phải tốt lắm. kém xa so với ghế rồng trong phim tàu mà hắn thường xem ở kiếp
trước. Quang Toản trên ghế rồng xem triều thần ở dưới hành lễ, một đám quỳ
trên mặt đất hô to vạn tuế. Một cảm giác quân lâm thiên hạ tràn vào trong nội
tâm, kích động, thấy mình như bao quát chúng sinh, thấy lưng lưng. Sau đó chợt
thấy ớn lạnh sống lưng mồ hôi đổ giữa khí trời se lạnh, Quang Toản thâm nói
trong lòng thật đúng là quyền lực hại người mà, chỉ không cẩn thận cảnh giác
một chút liền rơi vào vũng lầy cạm dỗ, khiến người ta đánh mất chính mình, may
mà hắn còn tỉnh táo kịp lúc.

Quang Toản căn bản không biết những người này, có quá nhiều khuôn mặt khác
nhau hiện diện ở bên dưới, dễ dàng phân biệt hai bên văn võ chia ra khoảng tằm
40 người, xếp thành 4 hàng đứng trong một gian phòng lớn đầy cột chạm rồng.
Quang Toản nghe ra có rất nhiều khẩu âm từ các vùng miền khác nhau, bắc trung
nam đủ cả. Bất quá Quang Toản cũng không lấy gì làm khó, hắn nghe đều hiểu
được cả. Năm đó vua quang trung coi trọng chữ nôm nên cả nước cũng theo lối đó
mà nói viết phần lớn bằng chữ nôm. Chữ hán vẫn dùng nhưng cũng không còn chiếm
đa số, bởi vậy ngôn ngữ mà các triều thần nhà Tây Sơn dùng thông dụng với thực
tế câu chữ dân tộc, không còn quá nhiều phụ thuộc vào từ hán.

- Có việc báo lên, không việc tan triều. - một vị thái giám xướng lên

Quang Toản nhìn xuống đám quan viên bên dưới, hắn để ý thấy một quan viên ở
cuối hàng sau một hồi dường như cân nhắc việc gì đó, rồi lấy bộ dáng hiên
ngang không sợ chết đứng ra nói với giọng đặc Bắc Hà.

- Thần có việc xin tấu!

Quang Toản ra hiệu đồng ý

- Chuẩn tấu.

- Thần kính xin hoàng thượng xem xét quan phụ chính Trần Văn Kỷ là bậc tôi
trung,xưa rất được tiên hoàng tin dùng, nay vì can dán chuyện Tướng Lê Văn
Hưng mà bị giáng chức, thần thấy đây là hình phạt quá ư khắt khe, mong bệ hạ
khai ân, thần vì lòng trung thành đưa lời can dán nguyện quỳ chết nơi này.

Vị quan này nói xong liền quỳ xuống dập đầu nhìn hắn mà nước mắt lưng tròng.
Rất có bộ dáng của bậc can trung nghĩa đảm.

- Lê Văn Hưng phạm tội mưu phản, Trần Văn kỷ còn đứng ra nhất quyết bao che
cho hắn, còn nói lời đại nghịch, thánh thượng nể tình hắn đi theo tiên hoàng
có công nên đã khai ân không giết, chỉ bị giáng chức. Ngươi còn dám đứng ra
xin tội cho hắn.

Ở đâu một kẻ nhảy ra nói. Nhìn lại vị trí hắn đứng đúng là đứng đầu quan văn.
Quang Toản nhận ra đó chính là Bùi Đắc Tuyên.

Thấy hắn ở đâu nhảy ra chen ngang không xin phép như vậy mà lại không có ai
đứng ra ý kiến liền biết thường ngày Bùi Đắc Tuyên hoành hành ngang ngược như
thế nào trong triều đình.

Quang Toản đang hưởng thụ cảm giác quân lâm thiên hạ, hay đâu bị tên cậu thái
sư này nhảy ra làm mất hứng đang định phát tác nhưng ý thức của một người sống
qua hai kiếp làm hắn kiềm chế lại. Bùi Đắc Tuyên người này tuy không có bản
lãnh gì nhưng lại có quan hệ rau xanh rễ má rất rộng, đến ngay cả Quang Toản
cũng dính vào cả trong đó. Chẳng trách Bùi Đắc Tuyên lại vênh váo như vậy.

Cầu Thanks, Vote, Like :)


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #2