Xuyên Việt


Hồ Độc Lập mở dần hai mí mắt, lờ mờ trông thấy một khuôn mặt lạ lẫm đang lo
lắng nhìn mình. “Đây là đâu? nhìn lạ quá, sao lại có người mặc đồ cổ trang
đây, mình đang ở đâu, đang tính đóng kịch hay sao!’. Chớp chớp mắt thêm vài
cái rồi chậm rãi mỡ ra, nhanh chóng hình dung lại mọi chuyện nhưng vẫn mơ mơ
hồ hồ không biết chuyện gì xung quanh. Cảm thấy trong đầu nhói lên đau nhức,
bất giác hắn bật tiếng kêu

- Á a hừ.

Người đứng cạnh giường kêu lên với giọng tràn ngập sự lo lắng.

- Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! ngài bị, ngài bị…bị

Gần như quá lo lắng làm cho hắn muốn mở miệng cũng trở nên lắp bắp xen lẫn sự
kinh hãi.

- Ngự y mau mau kêu ngự y, nhanh! nhanh! nhanh.

Trong khi những người khác đang vì tiếng rên của hắn mà cuống cuồng, hắn không
tự chủ nằm lại xuống giường, trong đầu nhanh chóng sắp xếp chậm rãi một lần
nữa những thông tin mơ hồ đang ẩn hiện. Mặc dù không mở mắt nhưng những cử
động, lời nói của người xung quanh, hắn không bỏ sót tí nào.

- Ngọc ngự y mau mau, mời ngài!

Hắn nghe tiếng nói của người kế bên gấp gáp.

Một cảm giác mát lạnh từ tay truyền tới, sau đó mí mắt của hắn bị người ta kéo
lên, khiến hắn giật mình theo bản năng rồi khi không cảm nhận được sự uy hiếp
nào từ đối phương, hắn thả lỏng mình hơn.. Tiếp tục tưởng nhớ lại mọi chuyện.

Hắn có tên là Hồ Độc Lập vì cha thân sinh của hắn đã từng tham gia quân ngũ và
chiến đấu chống Trung Quốc trong chiến tranh biên giới 1979, sau này khi xuất
ngũ lấy vợ mới sinh được ba đứa con trai lần lươt đặt tên là Hồ Quyết Chiến,
Hồ Thắng Lợi, Hồ Độc Lập... Hắn là con thứ ba Hồ Độc Lập.

Nghe kể lại, hồi đó ông nội hắn họ Nguyễn, Vì nghe danh Cụ Hồ mà xin đầu quân
gia nhập bộ đội. Trở thành Bộ đội cụ Hồ, rồi vì ngưỡng mộ cụ hay sao đó mà tự
đổi họ Nguyễn thành họ Hồ. Tham gia kháng chiến chống Pháp. Từ đó gia đình hắn
lấy họ mình là Hồ. Sau kháng chiến, cách mạng thành công. Vì gia đình có công
nên được ưu tiên nhiều, có điều kiện học hành cả ba anh em nhà hắn đều đỗ đạt.
Riêng hắn quyết theo nghiệp cha ông tham gia quân ngũ. Nhờ cố gắng quà cáp
phong bì đều đặn, biết làm người, cộng với thành tích học tập nghiên cứu nên
năm 27 tuổi hắn tốt nghiệp thạc sĩ tại một học viện kỹ thuật quân sự trong
nước. Rồi được đi du học ở nước ngoài thêm mấy năm nữa. Sau đó về làm việc tại
quân cảng với quân hàm thiếu Tá.

Hắn nhớ khi đang cùng đơn vị tàu tuần tra trên biển. Đơn vị hắn nhận được tín
hiệu cầu cứu của ngư dân đang đánh bắt hải sản bị tàu hải giám Trung Quốc rượt
đuổi và xả súng vào tàu. Quá quen với việc tranh chấp với Trung Quốc trên vùng
biển này, từ lâu các cuộc đụng độ nhỏ vẫn thường xảy ra liên tiếp không có dấu
hiệu ngừng lại. Những năm gần đây Trung Quốc các lúc càng hống hách không
kiêng dè lấn tới. lượng đụng độ giao tranh cũng tăng lên ngày một nhiều. Hi
sinh không ít chiến sĩ.. và hôm đó khi đội của hắn vừa đến nơi. Chứng kiến
cảnh thuyền chìm người mất, chỉ còn lại vài mảnh vỡ nổi lênh đênh trên mặt
nước. Đám tàu khựa không vì vậy mà rụt rè khi thấy đội của hắn đến, đã vậy còn
tỏ ra khiêu khích tấn công. Cuộc chiến cứ như vậy bùng nổ. Hắn bị một phát đạn
bắn thẳng vào bụng ngã xuống trong đầu vẫn còn in rõ khoảng khắc đó. Đồng đội
của hắn kêu gào tên hắn rồi sau đó không nhớ gì nữa, lúc tỉnh dậy thấy mình
lại nằm ở đây…

‘chắc đây là bệnh viện quân y rồi’ trong đầu hắn rất nhanh nghĩ như vậy.

Khoan đã còn một vùng kí ức khác: ‘Nguyễn Quang Toản, Quang Trung, Đại Việt,
Hoàng Đế, Phú Xuân …. Chuyện gì thế này, sao trong đầu mình có mớ lòng bong gì
đây, chắc là mấy đêm nay cày phim cổ trang nhiều quá nên bị nhiễm, mà cái phim
Tây Sơn Hào Kiệt đóng quá dở tệ, phim gì mà cứ như kịch trên sân khấu ấy…’.
Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi tiếng nói.

- Hoàng Thượng đã không sao rồi, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng,
nhưng cơ thể vẫn yếu, ta kê đơn này nhằm để cho bệ hạ bồi bổ thêm.

‘Hoàng thượng!! Đám anh em quân y đang đóng kịch chuẩn bị tham gia văn nghệ
chào mừng ngày quốc khánh sao? Đám này lại nhiễm phim cổ trang nữa rồi, chính
trị viên chẳng phải lần trước đã nhắc nhở không nên quá nhập tâm vào các loại
phim như vậy rồi còn gì, chỉ nên xem để giải trí thôi, đùng nên tin nó là
thật’.

- Ta phải đi báo cho Thái Hậu tin này mới được, chắc người sẽ rất mừng.

- Ấy đừng! Ông đừng quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi, mấy hôm nay người đã không
chợp mắt rồi, lúc nãy ta khuyên lắm mới chịu uống một bát thuốc an thần, nên
đã nằm được một lúc. Hoàng Thượng không sao nữa rồi nên cứ từ từ cũng được.

- Ngọc ngự y nói phải, ta thật không chu đáo rồi, may mà có ông nhắc.

“ nghe như thật ấy nhỉ! Không biết cô em y sỹ nào đóng vai thái hậu đây, không
biết là mình có quen không?” hắn nghe xong đoạn đối thoại bất giác nghĩ như
vậy sau đó gắng mở mắt ra tìm kiếm nhận người quen.

“ thiệt là giống ha, đám quân y cũng chịu khó bỏ tiền đầu tư đạo cụ đấy, như
thật vậy, chắc phải tốn không ít cục xốp, mấy lọ sơn chống gỉ trong kho chắc
cũng bị chúng ‘xin’ mất rồi! Khoan!!! Sao lại thế này! Có cái gì đó không đúng
nha, thật không đúng đâu đấy”

- Hoàng thượng ngài cảm thấy ra sao, đừng cử động nhiều, xin ngài giữ gìn
long thể.

Nếu chỉ nghe thôi hắn còn cho rằng đây là do mấy đồng chí quân y tập kịch
nhưng nếu thêm cả cặp mắt nữa, lại khác, hắn cứ tưởng mắt mình có vấn đề nên
không ngừng chớp chớp dụi dụi mắt.

- Á! Cái tay sao lại nhỏ thế này, mình đang nằm mơ ??

Hắn lấy tay nhéo vào má một cái, rõ ràng rất là đau nha, vậy chắc không phải
là mơ rồi. Chuyện này là sao? Hắn dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn đăm chiêu, cố gắng
tiếp thu chuyện gì đang xảy ra.

- Không lẽ ta đã xuyên việt!!! - hắn lầm bầm một mình trong miệng

Lúc trước đêm đêm hắn vẫn hay cày cuốc những truyện về xuyên không trên mạng
internet nhằm giải tỏa sự tò mò và trí tưởng tượng phong phú, nhưng chẳng bao
giờ tưởng điều đó có thể xảy ra… Lần này chẳng biết nhà hắn phong thủy thế
quái nào mà các thánh Ala, Thích Ca, Gieesssu…vv, cho hắn có cơ hội ngàn triệu
năm, tỉ năm, nói chung là rất lâu năm, được chết sống lại trong kinh thánh.
‘Không biết xuyên việt đến đây rồi có thể xuyên về được hay không nữa, hồi hắn
đọc truyện xuyên không ở trên internet, chẳng thấy ai có thể xuyên việt quay
lại cả. Hầu hết các thánh chỉ cho vé đi thôi chẳng ai có vé về cả.’ Hồi trước
nghe giang hồ ở thời hiện đại đồn ầm trên internet rằng xuyên việt cũng có hai
loại, một là xuyên việt đến thời quá khứ nhưng không được làm thay đổi lịch
sử. Hai là xuyên đến một không gian song song nhưng có thời gian chảy chậm hơn
so với thế giới hiện đại…vv. Có rất nhiều giả thuyết được đưa ra đại loại như
vậy nhưng chẳng ai chứng minh được đúng sai cả. cả đám chỉ biết gân cổ cãi
chán rồi thi nhau kiếm truyện đọc tự sướng đúng với phong cách của mình. Hắn
cũng từng là một trong số đó, nay chuyện xuyên không thế nào lại rớt ngay trên
người hắn. thầm nghĩ ‘có khi nào các thánh thấy ta kiếp trước 30tuổi vẫn còn
zin nên thương hại không nỡ cho ta chết, lại cho ta xuyên việt về quá khứ tán
các em gái ngây ngô ở đây không’.

Nghĩ đến đây khóe miệng hắn cho ra một điệu cười đầy bỉ ổi hèn mọn rớt kèm
theo một ít nước, người xung quanh thấy điệu cười của hắn không kìm được mà
cảm thấy lạnh cả xương sống. Đang mơ màng giọng nói ẻo lả lúc trước lại vang
lên khiến hắn cát đứt dòng suy nghĩ mà các trẻ nam trên 18tuổi thường ao ước.

- Hoàng thượng! Ngài! – nói đến đây lão thái giám chắc e ngại hoặc không biết
phải mở lời ra sao nên không nói nữa.

Tỉnh táo lại sau mơ mộng, mở mắt ra nhìn chăm chú không chớp lướt từ từ chậm
rãi qua mọi góc cạnh, tường đồ vật con người trong gian phòng. Cột gỗ chạm
khắc hình rồng, lư hương, giường ngủ, tường cửa, trần mái..vv cho đến các vật
dụng thường ngày như chén bát ‘toàn đồ cổ không nha! chỉ cần mang một ít trong
những thứ này về thời hiện đại, chắc ta phài giàu to!’. ‘còn tên này chắc là
thái giám rồi, trông tuổi cũng không lớn vậy mà bị cát mất, đúng là tội thật’
ánh mắt hắn đảo vài vòng trên người tên thái giám từ săm soi đến ngạc nhiên
rồi chuyển thành sự thương hại.

Lão thái giám bị ánh mắt của hắn đảo qua vài lần mà không nói năng gì, liền
cảm thấy như mọi bí mật đều bị nhìn thấu ‘không lẽ bệ hạ biết ta lén nhận tiền
đút lót của Bùi thái sư rồi nên mới nhìn ta như vậy’ nghĩ đến đó chân lão như
nhuyễn ra chuẩn bị quỳ gối khóc lóc nhận tội ‘chắc bệ hạ sẽ nể tình công bấy
lâu hầu hạ cạnh bên mà tha cho ta một mạng’.

Nghĩ vậy, đang chuẩn bị quỳ xuống nhận tội liền thấy ánh mắt của hoàng đế
chuyển sang nơi khác, thấy như được tha bổng lão thái giám thở phào một phen
trong lòng, nếu không phải đang đứng trước mặt vua, quả thật lão đã ngã nhào
xuống đất rồi, trong nội tâm hắn thầm thề với trời xanh ‘lần sau quyết không
lấy tiền biếu xén của tên Bùi thái sư kia nữa. không thể lấy cái mạng nhỏ mình
ra mà chơi đùa được. vàng bạc phú quý gì đi nữa cũng phải có mạng mới hưởng
thụ được’.

Hồ Độc Lập chẳng dừng ánh mắt hắn lập tức bị cuốn hút bởi sáu nữ tì đứng gần
cửa ra vào, phải nói con gái ngày xưa dù không son phấn nhưng lại thật đẹp,
thật duyên. Nhìn các nàng tuổi không lớn tầm khoảng mười bốn mười lăm mà thôi,
nước da trắng cổ dài thân hình, hết chê, nếu chờ thêm vài ba năm nữa khi điện
nước được nâng cấp đầy đủ, lại khỏi phải bàn. ‘Mấy em này nếu đem về thời hiện
đại, dù không là người mẫu nổi tiếng, cũng là hotgirl của một trường. (nói nhỏ
với anh em: đặc biệt nữa các nàng đều nguyên tem hết đấy nhá’.. khụ khụ. tội
lỗi tội lỗi a di đà mĩ nữ..)

Haizz… cái thân thể này thật ra cũng không được tốt cho lắm, nói ra, thật
ngượng ngùng, phía dưới còn bé tẹo cho dù có nhiều cô em hơn, cũng chỉ biết
lấy mắt nhìn thèm, theo suy đoán của hắn, cái thân thể này chắc đang bước vào
tuổi dậy thì, còn chưa phát triển hoàn toàn.

Hồ Độc Lập đứng dậy khỏi giường rồi bảo lão thái giám đi lấy cho hắn cái
gương. Hồ Độc Lập giờ này đều không quản mình là ai, thấy xung quanh có nhiều
người đẹp như vậy việc hắn quan tâm nhất lúc này là khuôn mặt đẹp trai của
mình ở kiếp trước nay biến thành cái dạng gì không biết có phải trúng nhằm tên
có vẻ ngoài xấu xí bỉ ổi hay không.

Cầm trong tay chiếc gương đồng tên thái giám mang cho. Khá bất ngờ, nghi hoặc
nhìn lại tên thái giám làm cho tên này lo sợ bị bắt tội gì đó không giám ngước
mặt lên. Hồ Độc Lập, lại tự nghĩ ‘không lẽ bây giờ thủy tinh vẫn chưa ra đời
hay sao’ chẳn thèm nghĩ nhiều, gạt bỏ thắc mắc qua một bên, hắn lại đem tâm tư
tập trung vào nhan sắc của mình…

‘ôi lạy trời, tên này còn đẹp trai hơn mình kiếp trước nữa cơ, không lẽ những
tên vừa xấu tính lại vừa vô dụng, lại rất đẹp trai, theo kinh nghiệm của hắn,
kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng vậy những tên càng bẩn tính lại càng có nhan
sắc, ví dụ như tên Quang Toản này , làm trái mệnh cha, tin dùng nịnh thần, ham
chơi, vô dụng… vậy mà lại có khuôn mặt bảnh bao như vầy nhưng mà lúc này đây
ta lại thích, thank you gods’. Đúng là ông trời rất công bằng cho người ta bên
trong xấu, bên ngoại sẽ đẹp và ngược lại, chẳng thiên vị ai bao giờ.

Quay sang nhìn người thái giám bên cạnh, lục lại trong kí ức của Quang Toản.
lão tên là Phúc thường ngày Quang Toản vẫn gọi lão Phúc, lão coi sóc hắn từ
lúc 5 tuổi đến bây giờ là người thân cận hằng ngày.

- lão Phúc! ta vừa bệnh dậy có một số chuyện nhất thời quên mất”.

Không muốn ai biết bí mật của mình nên hắn đổ tất cả lý do về những hành động
cổ quái vừa rồi cho việc giảm mất trí nhớ do bệnh

- Chúng ta không có gương thủy tinh sao?

Nhìn biểu hiện từ vẻ mặt lão phúc như nghe được một cái tên lạ hoắc chưa nghe
bao giờ.

- Thủy tinh sao, hoàng thượng! không biết thủy tinh là gì, nô tài ngu muội
không biết.

Quang Toản nói:

- thủy tinh là thứ trong suốt, hay còn gọi là lưu ly đó.

- lưu ly, nô tài biết, nhớ năm đó có một đoàn pháp sư tây dương đậu thuyền ở
bến Vân Đồn có dâng lễ vật lên cho tiên hoàng trong đó có một bình hoa lưu ly
trong suốt, còn gương lưu ly, nô tài chưa nghe qua bao giờ.

Hắn thầm nghĩ: ‘ nếu đã có bình thủy tinh sao lại không có gương thủy tinh,
không thể chưa ra đời được, với lại công nghệ làm thủy tinh cũng không khó, từ
thế kỷ 14 ở châu âu thủy tinh đã được sản xuất khá là đại trà rồi, chắc có lẽ
thủy tinh là đồ dễ vỡ, tàu thuyền châu âu vượt đại dương qua đây không thiếu
sóng gió, với lại các thương nhân phương tây thời bấy giờ vẫn chưa đánh giá
hết tiềm năng của vật dụng đồ thủy tinh tại phương đông”.

Nghe vậy rồi thôi hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. lão phúc lên tiếng

- nô tài vừa cho người dọn thức ăn, mời hoàng thượng dùng bữa.

Hắn bây giờ mới để ý bụng mình sôi lên nãy giờ vì đói, Hồ Độc Lập không để ý
đó là do theo quan tâm đến chuyện nhan sắc mà quên lo cho cái bụng mình

- được! dọn lên đây luôn đi, ta cũng cảm thấy đói rồi.

-

Cầu Thanks, Vote, Like :)

Ảnh minh họa
http://s107.photobucket.com/user/nguyenhongthai3a1991/media/h11_zpsyjuqzlng.jpg.html


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #1