Lãnh Thiên Hàn Lưu Manh (2).


Người đăng: Climbingrosa

"Alo."

"..."

"Tốt, bây giờ tôi sẽ về, cậu ở đó đợi đi."

"..."

Lãnh Thiên Hàn tắt máy, nhìn cô nói:

"Đi thôi, anh đưa em về."

"Không cần, em tự về được rồi."

"Không được, nếu như em lại gặp bọn lưu manh như lúc nãy thì sao?"

Anh mới là kẻ lưu manh, cả nhà anh đều là lưu manh. Cô bĩu môi nói:

"Không cần, anh quên em biết võ à? Em có thể bảo vệ bản thân mình tốt lắm, anh
không cần lo."

"Sao có thể không lo cho được, lúc nãy là anh em cũng không phản kháng được là
gì?"

"Anh là quái vật a, ai mà đánh lại nổi. Với lại, em chưa nói, anh đã nhắc đến
rồi, chuyện lúc nãy anh định đền bù cho em sao đây?"

"Hửm? Tuyết Nhi nói chuyện gì? Anh không nhớ, em nhắc lại xem."

"Anh... Tốt lắm, em sẽ mách cho gia gia anh khi dễ em."

"Hửm? Anh khi dễ em cái gì? Sao anh không biết nga. Hơn nữa ông của anh vừa
mới đi Anh quốc rồi, hiện tại chưa trở về liền đâu."

"Anh.."

"Ừ, anh làm sao?"

Cô bực bội rồi nha. Hoa Lam Tuyết híp mắt lại nhìn anh, trong lòng thì lôi tám
đời tổ tông nhà tác giả ra mắng. Ai nói hắn lạnh lùng a, ai nói cho tôi biết
đây là nam chính lạnh lùng tàn nhẫn mà mọi người nghe nói a.

Lãnh Thiên Hàn thấy cô thật sự giận rồi thì không tiếp tục trêu chọc cô nữa,
cười nói:

"Được rồi, không trêu em nữa. Chuyện này cũng không thể trách anh được, nếu
không phải em làm lộ thân phận của anh thì anh làm sao phải trốn trốn đâu nào.
Hơn nữa ai bảo em đến chỗ anh đang trốn làm gì, tình thế bắt buộc nga."

"Anh... Anh không cần như vậy vô liêm sỉ không biết xấu hổ được sao? Anh trốn
không được cần phải có em che giấu mới được sao? Đừng đùa, nói ra còn không sợ
bị người cười chết hay sao a."

Lãnh Thiên Hàn rất là bé ngoan, có lỗi thì sẽ xin lỗi nói:

"Hảo, là anh sai rồi, được sao? "

"Nào có dễ dàng như vậy a, xin lỗi là xong sao? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng
không có."

"Vậy em muốn gì?"

"Biệt thự ở Hawaii."

"Tốt. Lát nữa sẽ đưa cho em."

"Tốt."

Year, cô trong lòng làm cái V tự thắng lợi. Có thế chứ, đâu thể nào có chuyện
ăn không đậu hũ của cô được. Khụ, mặc dù mình cũng chả hiếm lạ gì cái này biệt
thự, nhưng đó là trước đây a. Hiện tại mình chỉ là một cô tiểu thư ăn bám cha
mẹ a, có người giúp mình gia tăng tài sản, mình không có lí do gì để từ chối
nha.

"Được rồi, về thôi, để anh đưa em về."

"Hảo."

_ Ta là tuyến phân cách vui vẻ __

Tại một căn biệt thự.

Lãnh Thiên Hàn ngồi trên một ghế sofa, tay cầm một ly rượu khẽ đẩy. Đối diện
anh là một người đàn ông tầm 25 tuổi, anh có khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp
tỏa nắng khiến các thiếu nữ phải mê đắm.

Lãnh Thiên Hàn liếc mắt nhìn anh, hỏi:

"Tại sao đột nhiên tên đó lại muốn đến đây?"

Âu Dương Cẩn nhướn mày đáp:

"Này chẳng phải cậu đang làm khó tôi hay sao a? Cái tên tùy hứng đó sáng nắng
chiều mưa luôn như vậy, tôi làm sao biết được. Có điều, thế nhưng trong lúc
tôi điều tra chuyện này có liên quan đến Liễu Tố Tố."

"Liễu Tố Tố?"

"Đúng vậy a, nghe đâu cô ta từng gặp qua hắn một lần, hơn nữa còn nói chuyện
riêng với hắn nửa tiếng đồng hồ mới đi nga."

Nếu lúc này Hoa Lam Tuyết có ở đây nhất định sẽ ngạc nhiên, bởi vì Liễu Tố Tố
bọn họ đang nhắc đến có chăng chính là một người cái kia nữ chủ ảnh hậu Liễu
Tố Tố?

Lãnh Thiên Hàn cau mày nói:

"Nếu vậy cậu cho người theo dõi cô ta đi, có động tĩnh gì lại nói tôi. Hơn
nữa, nếu bị phát hiện lập tức rút lui, không cần đánh rắn động cỏ."

"Đã biết, với lại tên kia chuẩn bị cũng sắp về rồi."

"Đã giải quyết xong?"

"Ân, nghe đâu là đang chán, không có gì làm lại nghe nói hắn ta có động tĩnh
nên đến đây xem kịch hay đâu."

"Mặc kệ hắn đi, không cần quan tâm. Chuyện kia, chuẩn bị cho tốt."

"Tốt, tôi biết rồi. Với lại, hắc hắc, sau đợt này ngươi có thể cho ta nghỉ
ngơi ít lâu được sao lão đại? Ngươi xem a, ta đã lâu rồi không được nghỉ phép
quá? Ta nghĩ muốn tìm bạn gái a."

Lãnh Thiên Hàn liếc mắt nhìn anh, sau đó nói:

"Tốt."

"Hắc hắc, vậy lão đại, ta đi nghỉ trước đây, vừa mới ra khỏi sân bay chính là
chạy đến chỗ này đây, vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu."

"Đi đi."

Sau khi Âu Dương Cẩn bỏ đi thì anh cũng đứng dậy, bỏ đi ra ngoài.

_ Ta là tuyến phân cách đáng iu ^-^ _

Tại Hoa gia.

Hoa Lam Tuyết chán chường nằm, suy nghĩ chuyện hôm nay.

'Nếu cứ như vậy thật là không tốt nga, dù tính cách giống nhau tới đâu đi nữa
nhưng ý nghĩ, bản chất cùng khí chất của con người hoàn toàn bất đồng, không
thể nào giống nhau được.

Tính cách là thói quen dưỡng ra, nhưng bản chất con người là từ khi sinh ra đã
có, không thể thay đổi được, cứ như vậy chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ bị phát
hiện ra mà thôi. Nhưng nếu cứ một bộ ngây thơ của nguyên chủ thì khó mà hành
động đối phó với nữ chủ được. Không được phép khinh thường đối thủ, đó là
nguyên tắc sống từ trước tới nay của cô.

Khoan, theo như những gì mình biết thì nguyên chủ bị hãm hại và hiểu lầm rất
nhiều lần, nếu như vậy thì vấn đề có thể bị phát hiện có thể được giải quyết
rồi nga. Nữ chủ a, ta cảm thấy cô ít chướng mắt hơn rồi nga.'

Có một vấn đề mình muốn giải thích một chút để mọi người tránh hiểu lầm. Về
việc Hoa Lam Tuyết vừa mới kế thừa hết thảy ký ức của nguyên chủ thì biết được
nữ chủ là nhân vật phản diện.

Có thể có nàng sẽ cho rằng cái này quá hư cấu, vừa xuyên đã biết rõ chân tướng
mọi việc, nhưng thật ra không phải đâu nga, nữ chính là dựa vào trí nhớ, tính
cách của nguyên chủ để suy ra nga. Còn tại sao biết nữ chủ là nhân vật phản
diện thì, hắc hắc, cứ theo dõi là biết ^-^ .


Nữ Phụ Là Ảnh Hậu - Chương #5