6


Người đăng: Climbingrosa

Buổi sáng, Hoa Lam Tuyết đã thu thập tốt lắm quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Tuần trước S thị thông báo tuyển diễn viên, cô đã gởi video dự thi đến, hôm
trước vừa nhận được thư thông báo, cô cần thông qua lần khảo nghiệm này nữa là
có thể trở thành diễn viên của công ty S thị.

Nhìn thời gian, cô đi đến phòng khách ngồi uống trà, Hoa Băng đặt tách trà
xuống nhìn cô nói:

"Tuyết nhi, con thật sự quyết tâm muốn làm diễn viên?"

"Ân, con chắc chắn."

"Hảo, nhưng bắt đầu từ hôm nay con phải chuyển đi nơi khác, không được phép ở
nhà nữa, và mỗi tháng con chỉ được phép về một ngày mà thôi, giống như nhị ca
của con vậy. Và con không được phép tiết lộ bản thân là con gái của Hoa gia,
thanh mai trúc mã của tiểu Hàn, con làm được?" Hoa Băng nhìn thẳng mắt cô, ánh
mắt uy nghiêm không cho phép cự tuyệt hỏi. Hoa Lam Tuyết mỉm cười, ánh mắt
nghiêm túc nhưng tràn đầy tự tin nói "Tất nhiên là được, con sẽ chứng minh cho
cha xem, trong tương lai không xa, sẽ chỉ có một Hoa Lam Tuyết với kĩ thuật
diễn xuất xuất sắc mà không phải là Hoa Lam Tuyết con gái của Hoa Băng - một
bình hoa di động."

"Ha ha ha, ta biết ngay mà, Tuyết nhi của ta nhất định là tuyệt vời nhất. Đừng
lo con gái, cứ chơi hết mình, còn có chuyện gì cứ để ta lo, ha ha ha."

Ặc, không phải vừa nãy mới đòi phủi sạch quan hệ sao, sao giờ bảo làm gì thì
làm, bản thân thì làm người chống lưng rồi.

Câu lên khóe môi, nhìn đồng hồ cô mỉm cười bảo:

"Thôi, con đi đây."

"Ân, đúng rồi, sau khi con đi ta sẽ chuyển hành lí qua căn hộ của con, không
cần trở về nhà nữa đâu."

"Ách, vâng."

Có cảm giác ... giống như bị đuổi khỏi nhà thì phải...

----------------------------------- Tuyến phân cách

Công ti S.

Trong phòng làm việc, một người đàn ông trung niên đang ngồi tại ghế salon
nhâm nhi tách coffee, một người khoảng 30 tuổi đi đến ngồi xuống, nói:

" Hắc, Trương ca, nghe nói dạo này anh đang tìm người mới cho vai Vương Nhã Kì
à?"

Trương Bắc liếc nhìn anh, trả lời:

"Ân, ta đang muốn tìm người có thể đóng được vai này."

"Cũng là, này vai đặc biệt muốn tìm kỹ một chút, dù sao có sai sót gì chính là
phá hư cả bộ phim. Nhưng sao anh không tìm mấy diễn viên có kinh nghiệm lâu
năm ấy, như thế chẳng phải tốt hơn sao?"

Trương Bắc thở dài nói "Ai chẳng biết như vậy, nhưng mà mấy người có kinh
nghiệm toàn bọn lớn tuổi, trẻ lắm cũng 28, 30 tuổi, lớn tuổi như vậy muốn đóng
Vương Nhã Kì chẳng phải phá hỏng rồi vai diễn sao."

"Nói cũng phải, vậy anh tìm được chưa?"

"Vẫn chưa, dù sao nói thì dễ làm thì có."

"Nếu không anh đến xem buổi tuyển chọn hôm nay đi, hôm nay là ngày xét chọn
diễn viên mới, nếu không biết đâu may mắn anh tìm thấy thì sao."

"Vậy sao, nếu vậy ta cũng thử vận may một chút mới được. Mà sao cậu biết
chuyện này, ta không nghĩ cậu rãnh rỗi đến nỗi không có gì làm phải đi nghe
mấy tin tức này đi?"

Dương Hà Đông nghe vậy cười trừ nói: "Được vậy thì tốt rồi, hiện tại em đang
tìm người mẫu mới cho đợt lần này. Bọn người mẫu kia toàn hàng cũ cả, em đang
muốn tìm khẩu vị mới cho nên phải muốn tìm, mà muốn tìm thì mấy chuyện tuyển
xét thế này không thể nào bỏ qua được. Hắc, cũng chỉ có mỗi anh muốn tìm người
mà chẳng biết tìm như thế nào cả thôi, Trương ca."

"Hắc, tên khốn, đây là chê ta ngốc đúng không."

"Ha ha, không dám không dám."

"Hừ, ngươi mà cũng biết không dám sao."

"Ha ha ha."

--------------------Tuyến phân cách-------------------

Tại tầng 5 công ti S, trong phòng có khoảng 50 người ngồi, nam có nữ có. Hoa
Lam Tuyết là người cuối cùng đến. Khoảng 10 phút sau, một người phụ nữ đi đến
thông báo buổi tuyển chọn bắt đầu, mỗi lần gọi 5 người.

Sau đó từng người bắt đầu bước ra, chủ yếu toàn bắt gặp các gương mặt buồn bã
thất vọng, cực hiếm thấy có người nào mừng rỡ mà bước ra cả. Đó cũng là, dù
sao đây cũng là công ty S, những người được chọn phải là người thật sự có tài
năng xuất chúng.

Thời gian trôi qua càng lâu, không khí trong phòng càng khẩn trương cùng hoang
mang. Khi thấy những người đi ra ngoài 10 người thì đã có 9 người bị loại
khiến ai cũng cảm thấy lo lắng sợ hãi.

Bỗng nhiên một tiếng nói phát ra khiến căn phòng đình chỉ sự xôn xao, lặng
tinh xuống:

"Hừ, toàn bọn kiến hôi chẳng được tích sự gì cả, có vây cũng nháo nhào cả lên.
Đúng là bọ thấp hèn chẳng làm được việc gì nên hồn."

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào người phát ra tiếng nói. Đó là một cô gái khoảng
24, 25 tuổi, mái tóc màu đỏ nâu uốn cong lượn bồng bềnh như sóng, mặc một thân
váy ôm sát người đỏ rực lộ vẻ quyến rũ yêu mị, là một cái khó được mỹ nhân.

Thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, Hoàng Hoa Lan hất cằm nói:

"Ta nói không đúng hay sao mà nhìn, biết bản thân mình vô dụng còn mặt dày đến
nơi này. Đã vậy còn ồn ào như cái chợ. Xem, ít nhất như con nhỏ cận thị này
không phải tốt hơn, ngoan ngoãn lại biết điều."

Nói xong, hất hất cằm nhìn phía từ nãy đến giờ vẫn im lặng Hoa Lam Tuyết.

Ách, thật sự là nằm không cũng bị trúng đạn. Bởi vì hôm trước ra phố nguyên
nhân khiến cô rút kinh nghiệm, mỗi lần ra khỏi nhà nhất định phải hóa trang.
Cô là người tốt, chính vì vậy tất nhiên không cần làm cho người xung quanh vì
bị kinh diễm mà gặp tai nạn. Xem, cô thật là một người tốt nhất quả đất đi, vì
an toàn mọi người mà che giấu bản thân mình. Khụ, thật ra thì trước kia mỗi
lần ra ngoài nguyên chủ đều hóa trang cả, lần trước là vì cô nổi hứng dạo phố
nên quên thôi.

Hôm nay cô thắt bím tóc dài, đeo một đôi kính mắt to không độ, áo T-Shirt tay
dài màu trắng xen kẽ họa tiết đen, váy màu kem dài tới đầu gối cùng đôi giày
thể thao màu hồng nhạt. Không những có thể che đi sự kinh diễm của bản thân
bởi gương mặt này mà vẫn khiến cho bản thân trở nên thanh thuần đáng yêu hơn.


Nữ Phụ Là Ảnh Hậu - Chương #6