Lãnh Thiên Hàn Lưu Manh (1).


Người đăng: Climbingrosa

Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài rắn chắc kéo cô vào một ngõ hẻm, kéo cô dựa
vào vách tường. Cô chưa kịp định thần lại thì một thân hình thon dài lực lưỡng
đè cô lại, một tay anh đè hai cổ tay nhỏ bé của cô lên đỉnh đầu, một tay nâng
cằm cô lên, sau đó cuối đầu xuống hôn đôi môi mọng tươi chọc lòng người ngứa
ngáy kia.

Sau đó là hàng loạt tiếng bước chân chạy qua cùng xen lẫn tiếng kêu la của các
cô gái

"Đâu rồi, Thiên Hàn, anh ở đâu a!"

"Thiên Hàn, cho em xin chữ kí a."

"Thiên Hàn, em là fan của anh a, anh ở đâu a."

"..."

"..."

Cùng trong lúc đó, Hoa Lam Tuyết cũng nhìn thấy rõ gương mặt đang phóng trước
mắt mình. Cô trừng to mắt, thế nào lại là hắn a.

Có lẽ vì cảm nhận được cô đang không chịu tập trung vào nụ hôn này nên muốn
trừng phạt, ngón tay anh hơi dùng sức nắm cằm cô khiến cô cảm thấy đau "a" một
tiếng. Thừa dịp cô há miệng kêu đau, anh liền công thành đoạt đất. Lưỡi anh
tiến vào khoang miệng cô, càn quét từng tất địa phương trong khoang miệng nhỏ
nhắn này, hút hết mật ngọt trong miệng cô. Từng chút từng chút nhâm nhi đôi
môi đỏ mọng mê người này.

Cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài dứt đi cũng là lúc Hoa Lam Tuyết mất hết
dưỡng khí không thể thở được nữa thì anh mới buông cô ra. Nhưng lúc này toàn
thân cô không còn một tia sức lực, cả người mềm nhũn muốn ngã xuống thì một
cánh tay rắn chắc vòng qua eo thon của cô, ôm cô vào lồng ngực rắn chắc của
mình, anh kề sát vào tai cô hà hơi làm cho tai cô đỏ ửng lên run run vài cái.
Anh cười nói:

"Tuyết Nhi, không ngờ em lại luyến tiếc anh như vậy nha. Xem, vừa mới hôn xong
đã muốn dựa vào người anh không muốn rời rồi."

Cô hộc máu, là cô thiếu dưỡng khí không có sức đứng được không? Không cần như
vậy đề cao bản thân mình a. Cô trừng mắt nói:

"Còn không phải nhờ anh sao."

"Hửm? Nhờ anh làm gì? Tuyết Nhi nha, em phải nói rõ ràng a, ta không hiểu em
nói gì nga."

"Anh..."

"Anh như thế nào."

"Là tên xấu xa ức hiếp con gái nhà lành a."

"Phì..."

"Có gì đáng cười a."

"Không có gì, tốt lắm, không đùa với em nữa."

"Ai thèm đùa a, anh như thế đùa giỡn em, chuyện này không thể bỏ qua được."

Cô khí nha, làm chuyện có lỗi với người khác như vậy mà còn không biết xấu hổ
trêu chọc nữa là sao. Chuyện này không thể bỏ qua được, không thể bỗng dưng bị
ăn đậu hũ mà không trả đũa được.

Lãnh Thiên Hàn nhướn mày, trong mắt ý cười mười phần nói:

"Ân, Tuyết Nhi nói vậy ta mới nhớ nha, Tuyết Nhi, em nói xem, việc em tiết lộ
tin tức anh ra trong lúc nãy anh phải tính sao đây?"

"Ách. Ai bảo anh đi ra ngoài đường vào lúc đó, em chỉ giúp các fan của anh đạt
được nguyện vọng gặp người trong mộng thôi nha. Với lại, lúc đó em bị đám du
côn chặn lại mà không giúp em a."

Cô âm thầm cảm thán, thật sự không biết nên oán hay tạ ông trời đây. Thật sự
mà nói, tính cách nguyên chủ rất giống ta nha. Ngoại trừ bởi vì nàng chưa nếm
trải qua mùi đời nên còn khá ngây thơ thì thật sự cũng quá giống đi. Hơn nữa,
đây thật sự là trùng hợp sao? Bất quá, cái tên Lãnh Thiên Hàn này cũng quá đẹp
đi, ai nha, thật có cảm tình muốn giày xéo hắn ra mà. Chậc chậc, bỗng có cảm
giác mới vừa giây trước ta còn cảm thấy hãnh diện với gương mặt này thì lúc
này lại thấy thật tự ti a, quả nhiên, không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn a. Ta
hận a hận a hận a, ta không cam lòng có kẻ đẹp hơn ta a.

Nghĩ thì là vậy, bất quá chỉ xẹt qua trong giây lát trong đầu của cô thôi.

"Hửm, vậy sao. Nhưng mà em thấy rồi đấy, anh như vậy nổi tiếng, nếu như lộ
diện ra ngoài chỉ có thể bất lợi cho em thêm thôi. Nhưng mà Tuyết Nhi, nghe
nói em muốn vào công ty của anh, thế nào, không bỏ được anh nên mới muốn đến
công ty của anh làm việc?"

Anh vừa nói, cánh tay trái hữu lực của anh vừa siết mạnh hơn một chút vòng eo
của cô lại, tay còn lại vuốt ve môi cô, ngón cái thô ráp thon dài nhè nhẹ ma
sát lên bờ môi vẫn còn ửng hồng vì hôn kia.

Cô trừng mắt, cho xin a, không cần như vậy tự kỉ, không cần như vậy đề cao bản
thân mình a. Hơn nữa, như thế nào cũng cảm thấy tư thế này cũng quá ám muội
đi. Cô quyết đoán nói

"Nếu như có công ty nào tốt hơn công ty của anh, em tuyệt đối sẽ không thèm do
dự mà lựa chọn công ty đó."

"Vậy sao."

"Đúng vậy."

"Tuyết Nhi hôm nay có vẻ giống như ghét bỏ anh nha."

"Còn không phải anh sao."

"Phải không? Tuyết Nhi càng ngày càng không nghe lời nha, cần phải bị trừng
phạt."

Vừa nói, gương mặt anh dần dần kề sát mặt cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
Một hồi báo chuông, nguy nhà, không tốt. Cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống
chế của anh, nhưng mà này có thể hay không được xem sức con kiến đấu với con
voi a, cánh tay tên này sắm bằng gì vậy a, như thế nào lại như vậy cứng rắn.
Thật sự là không thể thoát ra được mà.

Cho đến khi hai gương mặt vừa kề sát nhau, Hoa Lam Tuyết giờ phút này bi thán,
ta hôm nay ra cửa không xem lịch a, này cũng quá xui rồi đi.

Reng reng reng...

Ai nha, ai mà tốt bụng vậy, biết ta đang bị ức hiếp mà đến quấy phá, thật tốt
bụng a. Mỗ nữ nhà ta mừng thầm suy tính xem nên ra đối sách thế nào trừng phạt
tên họ Lãnh. Mà lúc này Lãnh Thiên Hàn cực kì bực mình thả cô ra nghe điện
thoại.


Nữ Phụ Là Ảnh Hậu - Chương #4