Người đăng: hanhsin98@
Vị khách nhân kia cũng không rời đi, nàng ta được Cẩm Mạc Huyền đưa tới tiểu
viện sau hoa viên, cũng xem như thành chủ đại nhân cho nàng ta rất nhiều mặt
mũi.
Gần đây cũng có rất nhiều người đến, nhưng hầu hết là những người không quan
trọng, hơn nữa ta cũng không mấy để tâm đến việc nhà của hắn làm gì, nếu chẳng
may dính vào vị nào trong hậu cung của hắn, không phải hậu quả vô cùng thê
thảm hay sao?
" Tiểu Nhật phải không?" Một giọng nói từ ái vang lên sau lưng ta, hình như
giọng nói này ta nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Ta không khỏi bỏ đám cỏ trong tay xuống, đưa mắt lên nhìn người vừa tới.
Đó là một phụ nhân xinh đẹp, nhìn qua tuổi cũng chỉ tầm 30, trên gương mặt nhỏ
nhắn tinh xảo của bà mang một nét cười rất hiền từ, lại mang một loại yêu
thương nào đó ta không rõ. Chỉ là giọng nói này thật quen tai, hình như ta đã
nghe được ở đâu rồi thì phải.
" Vâng?" Ta đáp lời bà ấy gần như là một câu hỏi.
" Những năm qua ngươi sống tốt chứ?" Bà ấy cũng không vì thái độ xa lạ của ta
mà phật ý, chọn một chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống.
Ta không khỏi há hốc mồm nhìn phụ nhân kia, chỗ đó hôm qua Tiểu Mã vừa... ờ,
đi bậy. Tuy đã dọn sạch sẽ nhưng... Cũng không thể tuỳ tiện ngồi như thế được!
Ta lắc lắc đầu loại bỏ ý nghĩ trong lòng, lại hướng ánh mắt thăm dò về phía bà
ta, không kìm được mà nghi ngờ. Bọn ta không quen không biết, vì sao lại làm
ra vẻ thân thiết với ta? Phải biết ta chỉ là một gã ' bật mã ôn' nhỏ bé!
Thế nhưng gương mặt từ ái kia lại không có một điểm nào toan tính, chẳng lẽ ta
lo nghĩ nhiều quá hay sao?
" Cũng rất được." Ta trả lời lấp lửng, tiếp tục công việc của mình.
" Vậy... Trước kia ngươi có mẫu thân không?" Giọng nói của bà ấy dường như có
chút nghẹn ngào, ta không nén nổi tò mà mà ngoảnh lại nhìn người phụ nữ này
một chút.
" Ta không có mẫu thân." Ta thành thật trả lời, lại nhìn thấy khoé mắt đỏ hoe
của vị phụ nhân kia, chân tay không khỏi luống cuống: " Cái kia, phu nhân,
người vì sao lại khóc?" Tiểu nhân cũng không làm gì người nha!
" Ta không sao." Phụ nhân kia gật đầu mỉm cười, nhưng mắt vẫn như cũ đỏ ửng,
tưởng chừng như sắp có nước mắt lăn ra tới nơi.
" Không sao là tốt rồi." Tránh cho tên họ Cẩm kia giận cá chém thớt với ta.
" Vậy ngươi có nhớ mẫu thân không?" Vị phu nhân kia vẫn như cũ nói giọng từ
ái.
Nghe tới đây, không hiểu sao trong lòng ta trào ra chua sót. Ta từ nhỏ đã lớn
lên trong vòng tay của ba, khi ta 5 tuổi ba ta lấy về mẹ kế, bà ấy tuy rằng
đối xử với ta không tệ, nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ kế dỗ cho con gái ruột của
bà ấy ăn, ta thật sự muốn khóc. Ta cũng muốn có mẹ nha, có mẹ rồi, ta có thể
được mẹ ôm đi chơi, được mẹ kể chuyện để ta đi ngủ như em gái ta vậy.
Khi ta chưa hiểu chuyện, ta thường hỏi ba ta rằng mẹ ruột của ta ở đâu, những
lúc như vậy, ba sẽ rất lạnh nhạt mà nhìn ta, nói rằng mẹ ta đã đi theo một
người đàn ông khác, có em bé mới, mẹ sẽ chẳng nhớ còn có một đứa con là ta...
Cho đến khi ta lớn lên, ta vẫn luôn cho rằng như thế, hoặc có thể mẹ ta không
còn tồn tại. Cho nên ta cũng không hỏi thêm về mẹ nữa, còn ba cũng không bao
giờ nhắc tới mẹ với ta một lần nào.
Mà thân thể này so với ta không khác là bao, có lẽ ta và nàng chính vì điểm
chung này mới có thể hoà nhập làm một.
" Mẫu thân... Có lẽ không cần ta nữa." Ta vẫn tiếp tục cúi đầu nhồi nhét đám
cỏ vào chuồng ngựa, giọng nói như thế nào lại run rẩy không áp chế nổi.
"..."
Ta cũng không biết bà ấy đã đi hay chưa, lại càng không biết ta ngồi ngơ ngẩn
nhìn đám ngựa ăn cỏ bao lâu. Chỉ cho tới khi đám ngựa không chịu nổi ta trầm
tĩnh mà hí vang, ta mới ý thức được sắc trời cũng đã tối. Không xong, ta phải
đi lấy phần cơm!
☺☺☺☺☺☺☺Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ☺☺☺☺☺☺☺
Hôm nay Cẩm Mạc phủ lại có khách, ta không khỏi tò mò gần đây Cẩm Mạc Huyền là
đang muốn làm ăn môi giới cái gì, lượng khách trong vài ngày ít ỏi này còn
nhiều hơn cả tháng trước gộp lại, tính ra cũng được ba người...
Ngày hôm nay khách nhân tới là một người lão nhân bộ dáng bần hàn, nhìn qua
giống như nông dân vùng ngoại thành, mà người đến sau nữa lại là một trung
niên nam tử bộ dáng giàu có, hoàn toàn khác xa vị khách nhân đến đây trước đó.
" Bạch đại ca, ngươi nói xem hai người đó tới đây làm gì?" Bạch đại ca tên là
Thiên Bạch, hắn là thư đồng bên cạnh Cẩm Mạc Huyền, cũng là kẻ luôn bị ta lợi
dụng để moi móc tin tức.
Thiên Bạch nhìn ta lắc đầu chán nản, hiển nhiên là cũng không biết bọn họ đến
làm cái gì.
" Hạ Tiểu Nhật, thành chủ tìm ngươi."
" Lại tìm ta?" Ta trợn tròn đôi mắt nhìn tên hạ nhân vừa khuất bóng kia, hắn
thậm chí còn chẳng thèm nhìn ta lấy một giây, chính là vô cùng khinh thường
ta.
Ta mang theo nghi hoặc đi tới sảnh đường, lại không ngờ được nhìn thấy vị phu
nhân mà ta đã nói chuyện cùng hôm trước.
" A Đại..."
Ngay khi ta vừa ló mặt vào trong phòng, một giọng nói run rẩy như sắp khóc
vang lên, nam nhân trung niên ăn mặc lam lũ lập cập đứng lên, ta gần như còn
có thể nhìn thấy giọt nước mắt sắp tràn ra từ khoé mắt đã đỏ hoe của ông. Mà
nam nhân trung niên này là đang hướng về phía ta nói chuỵện, chẳng lẽ A Đại là
gọi ta?
Ta không nén được mà quay đầu tìm kiếm, xem xem có kẻ nào tên là A Đại đang
lấp ló sau lưng mình hay không,. Chỉ tiếc rằng ta không thấy ai cả, mà nam tử
trung niên kia lại vô cùng xúc động túm lấy tay ta mừng rỡ nói:
" A Đại... A Đại, cuối cùng cũng tìm được con..."
Lần này ta khẳng định là không nghe nhầm, ông bác này gọi ta là A Đại, ôi, cái
tên nhà quê đó là kẻ nào nghĩ ra, ta lập tức muốn chém chết kẻ đó. Thế nhưng
nhớ lại một ngày nào đó ở hiện đại, một kẻ nào đó thật vô lương vừa gặm đùi gà
vừa ha ha cười nhạo cái tên nhà quê mình vừa đặt, ta lại không khỏi muốn tự
cắn đứt lưỡi mình.
Suýt nữa thì quên, A Đại chính là tên ta đặt cho nữ phụ bi thảm của mình. Mà
nhìn ông bác này, chắc chắn là cái kia phụ thân của nàng A Đại mệnh bạc này
đi.
Xuyên qua mái tóc muối tiêu của ông bác, ta nhìn thấy gương mặt vô cùng xúc
động của vị phu nhân kia, cũng xem qua gương mặt lạnh lùng của trung niên nam
tử còn lại, cuối cùng là hướng ánh mắt dò xét tới Cẩm Mạc Huyền, mà hắn lúc
này, hiển nhiên là đang mở to đôi mắt hồ ly của mình mà xem trò vui.
Ta không khỏi bối rối nhìn ông bác trước mặt, lung túng phun ra từng chữ:
" Phụ... phụ thân.."
" A Đại, ngươi một năm qua đã đi đâu, vì sao tự dưng lại bỏ nhà rời đi, lại
không nói với ta một tiếng..." 'Phụ thân' ta vô cùng đau lòng nắm chặt tay ta,
siết mạnh đến nỗi ta còn cho rằng ông ấy là có thù với ta chứ không phải là
đang xúc động.
Ta lúc này cũng vô cùng xúc động a, 'phụ thân' đại nhân, người có thể nào đừng
phế tay ta trong buổi trùng phùng này hay không?
Ta cười gượng một tiếng, cố sống cố chết rút bàn tay đã bị bóp đến đỏ ửng của
mình ra khỏi tay của 'phụ thân' đại nhân, vô cùng hợp tác mà bắt đầu vở diễn
huynh đệ trùng phùng... ấy chết, là cha con gặp lại.
" Phụ thân, ta năm đó không may đi lạc, lại không nhớ đường trở về, liền không
thể trở về phụng dưỡng người, khiến người chịu khổ, ta không còn mặt mũi nào
gặp người nữa...."
" A Đại, phụ thân không trách ngươi, đừng khóc..." Phụ thân đại nhân liền nhập
tâm hơn ta, vô cùng đau thương mà chảy nước mắt, giọt nước mắt lăn trên khoé
mắt nhăn nheo khiến cho ta càng thêm cảm phục.
A, từ khi nào mà tình cảm cha con của 'ta' cùng 'phụ thân' lại thắm thiết thế
này? Ta còn nhớ khi đó vì muốn tăng thêm chút hiệu ứng cho truyện, ta đã vô
cùng 'nhân ái' mà viết nên một bi kịch gia đình, cha bán con con hận cha, làm
sao bây giờ lại có thể diễn đạt đến mức mưa gầm gió thét như vậy? Tất nhiên là
nhờ vào tài diễn suất của lão cha này đi.
Ta đảo tròn con mắt khô ráo của mình mấy lượt vẫn không tài nào nặn ra được
một giọt nước mắt, vì thế vô cùng bi thương mà đẩy cục nợ này lại cho Cẩm Mạc
Huyền:
" Thành chủ... Vì sao cha ta lại ở đây được?"
Cẩm Mạc Huyết chớp mắt nhìn ta, rồi lại nhìn 'phụ thân' ta đang khóc đến tê
tâm liệt phế, thật hồn nhiên mà đáp lại lời ta:
" Ta mời phụ thân ngươi đến đón ngươi về, không phải ngươi đi lạc, rất nhớ phụ
thân hay sao? Thế nào, không thích à?"
" Không được!"
Ta còn chưa kịp mở miệng đáp lời, một giọng nói kích động đã xen vào, khiến
cho ta không khỏi tò mò nhìn người vừa phát ra tiếng nói.
" Thành chủ đại nhân, Tiểu Nhật là con gái ta, làm sao có thể đưa nó trở về
nơi ở trước ?" Phụ nhân kia đau thương nhìn Cẩm Mạc Huyền, sau đó lại nhìn lão
cha của ta, nói tiếp: " Lão bá này, nếu như ngươi không nỡ xa Tiểu Nhật, không
bằng cùng Tiểu Nhật vào trong kinh thành, ta muốn đưa con bé vào kinh."
Ta mơ hồ nhìn phụ nhân kia, người này nói ta là con gái mình, lại còn muốn đưa
ta vào kinh gì gì đó... Không phải vị này chính là.... Ta không kìm được mà
nhìn nàng ta lắp bắp:
" Bà... bà là Lam Khanh Nhi?"
" Đúng vậy, sao con biết được?" Lam Khanh Nhi sửng sốt nhìn ta, dường như
không thể nào tin được ta lại biết tên của bà ấy.
Lam Khanh Nhi, cái tên này nói lên bao nhiêu điều nhỉ? Người đàn bà này từng
vì muốn có được ân sủng của hoàng đế mà bất chấp thủ đoạn, ngay cả con gái
mình cũng có thể vứt bỏ, thế nhưng lúc này, người đó lại đứng trước mặt Ha
Tiểu Nhật ta tự xưng làm mẫu thân, người như bà ấy, đáng hay sao? Cho dù ta
khôg phải A Đại, thế nhưng ta cũng không thể chấp nhận người mẹ nào như vậy.
Ta hướng ánh mắt không mấy mặn mà nhìn Lâm Khanh Nhi, nữ nhân này cho dù bây
giờ hối cải, thế nhưng ta cũng không thể nào chấp nhận nổi, một người mẹ có
thể bỏ con vì danh lợi, như vậy đáng làm mẹ hay sao?
" Ta không phải con gái bà!"
" Tiểu Nhật, con là con gái ta, là bào thai ta mang hơn 10 tháng, tuy con khi
đó chưa biết, thế nhưng đó là sự thực." Lam Khanh Nhi nước mắt tràn ra trên
gương mặt xinh đẹp, kích động đứng bật dậy mà hướng về phía ta đi tới.
Ta lập tức tránh đi bàn tay của bà, lại lùi lại phía sau nửa bước:
" Nếu như ta là con gái bà, vậy tại sao bà lại bỏ ta, để ta sống cô đơn một
mình, không nơi nương tựa? Tại sao lại để lại một mình ta? Bà có từng nghĩ ta
ước ao có một người mẹ đến thế nào hay không?" Ta thậm chí tưởng rằng người mẹ
ở hiện đại đang đứng trước mặt ta, ta không tài nào kìm nén lâu hơn nữa, tất
cả cứ thế tuôn ra.
" Tiểu Nhật... ta, là ta không xứng làm mẫu thân con, con trách ta thế nào
cũng được, nhưng đứng rời xa ta nữa... Tiểu Nhật..." Lam Khanh Nhi lại càng
đau đớn hơn, tay bà ta nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của ta, khiến cho ta
cảm nhận được một chút hơi ấm mà ta chưa từng chạm qua.
Ta đã từng mơ về mẹ, đã từng nhiều lần muốn nắm tay mẹ, cảm nhận được chút ít
hơi ấm của mẹ dành cho ta. Thế nhưng không nghĩ tới, giấc mơ đó lại có một
ngày trở thành hiện thực, thế nhưng người trước mắt có thật sự là mẹ ta không?
Ta muốn lừa mình dối người, nói rằng đó là mẹ ta, thế nhưng không phải, ta có
thể lừa dối bản thân, nhưng không thể thay thế hiện thực, mẹ ta làm sao có thể
ở tại cái thời đại này cơ chứ.
A Đại, nếu như lúc này cô ở đây, cô liệu có tha thứ cho mẹ của mình hay không?
Ta nghĩ cô nên tha thứ, bởi vì cho dù người này có sai đến đâu, người đó vẫn
là mẹ của cô, nếu như ta cũng được gặp mẹ, thì tốt biết mấy.
" Mẫu thân..." Ta run rẩy gọi lên một tiếng, lập tức nhào vào lòng người phụ
nữ trước mặt, sợ rằng một giây sau, cảm giác ấm áp ấy sẽ biến mất, thay vào đó
là sự lạnh lẽo của cuộc đời.
A Đại, cô rất may mắn, bởi vì vẫn còn một người thật lòng thương cô, là mẫu
thân của cô lúc này.... A Đại, ta có thể mượn tạm tình thương đó của cô hay
không, cho dù một chút thôi cũng đủ rồi!
" Tiểu Nhật... không được khóc..." Lam Khanh Nhi vỗ lấy lưng ta, giọng nói nhẹ
nhàng mà run rẩy, có đôi chút khàn khàn vì khóc quá nhiều.
" Ta không khóc..." Ta dụi dụi mặt vào tóc của bà, khiến cho những giọt nước
mắt dính lên mái tóc dài mềm mại đó, ta không khóc, rõ ràng từ nhỏ tới lớn, ta
dù có ngã đau cũng chưa từng khóc, thế nhưng nước mắt lúc này lại trào ra...
Phải rồi, đó là nước mắt của A Đại, không phải của ta.
Trước mắt ta một mảnh mơ hồ, thế nhưng ta vẫn nhìn thấy được nụ cười của Cẩm
Mạc Huyền, hắn cười như thế không giống trước đây, nụ cười dịu dàng ấy, ngay
cả sau này trong giờ phút chia ly, ta vẫn muốn nhìn thấy một lần.
Cẩm Mạc Huyền, cảm ơn ngươi, cũng là A Đại cảm ơn ngươi.
....
( He he, nhân đây ta cũng nhắc nhở bạn đọc nhé, mẹ là người yêu thương chúng
ta nhất trên đời, nên cho dù mẹ có là ai, làm gì, chúng ta cũng phải yêu
thương mẹ, giận mẹ cũng không được giận quá lâu. Mẹ là tất cả nhé, bây giờ đọc
xong rồi thì mau mau mà yêu mẹ nhiều hơn đi, đừng để đến lúc mẹ không còn,
muốn nói một lời cảm ơn khó khăn lắm. Bây giờ thì tiếp tục đọc. Chương dài ghê
quá. * lau mồ hôi*)
" Khanh Nhi, không thể mang nàng vào cung được." Nam tử trung niên này không
phải ai khác, chính là đại ca của mẫu thân ta, cha ruột của Lam Nhược Tuyết,
Lam lão gia.
Ta cùng mẫu thân không khỏi tròn mắt nhìn ông ta, chẳng phải ta thân phận là
công chúa hay sao? Không trở về hoàng cung thì đi đâu, chẳng lẽ ông bác này
nhìn ta không vừa mắt, muốn bắt ta ở lại đây tiếp tục làm 'bật mã ôn'?
" Nàng là con gái ta, cũng là công chúa Mạc quốc, vì sao không thể mang nàng
vào cung?" Mẫu thân vô cùng hiểu ý ta, lập tức nói ra nghi vấn.
" Không phải là không thể, nếu như ngươi đưa về cũng không sao, thế nhưng
ngươi năm đó là đưa nó ra ngoài cung, lại lừa dối hoàng thượng, nếu như lúc
này mang trở về, tất nhiên việc năm đó sẽ phơi bày, ngươi không tránh được tội
khi quân đâu."
Ta không khỏi gật gù cái đầu, không sai, nếu mang ta về, chính là thừa nhận
hành vi năm đó, tội khi quân cùng mưu sát công chúa, cho dù cho mẫu thân thêm
mười cái mạng cũng không trả đủ. Có điều, ông bác này xem ra cũng không phải
bình hoa, quả nhiên là người có đầu óc.
" Vậy phải làm thế nào? Ta cũng không thể để Tiểu Nhật ở đây chịu khổ được."
Lâm Khanh Nhi luống cuống nắm tay ta, dường như vô cùng khẩn trương.
" Tại hạ có một biệt viện ở trong phủ, Không bằng cho Tiểu Nhật ở đây." Cẩm
Mach Huyền nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên tiếng, thế nhưng nhìn ánh mắt ẩn ý
của hắn, ta cảm thấy có mùi nguy hiểm nha.
" Mẫu thân, ta không cần vào cung, cũng không thể làm phiền thành chủ được, ta
có thể cùng ngươi lên chùa..."
Nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của ta, Lâm Khanh Nhi thở dài một hơi, vuốt
vuốt tóc ta, đáp:
" Không được, ta biết con muốn ở gần ta, thế nhưng cửa phật không cho phép
người ngoài ở lại, ta cũng không thể mang theo con được."
Nghe tới đây, trong lòng ta không nén nổi thất vọng, cái chùa chết tiệt kia,
không phải sau này còn chứa chất nữ chủ đại nhân mấy tháng hay sao, thế nhưng
lại không cho ta cùng mẫu thân doàn tụ. Đúng là bàn tay vàng chết dẫm, không
hiểu lòng người tý nào!
Lam lão gia dường như nghĩ ra được cái gì, khuôn mặt lạnh lùng thấp thoáng vui
mừng, giọng nói cũng to hơn một chút:
" Nếu không cứ để Tiểu Nhật ở phủ ta, ta có thể chiếu cố cho nó tốt hơn, cũng
coi như nữ nhi mà đối xử."
" Như vậy tốt quá, vậy làm phiền huynh rồi, đại ca." Lam Khanh Nhi vô cùng vui
mừng đáp lại, hoàn toàn không thấy được ánh mắt ai oán của ta. Đến Lam gia
khác nào chui vào hang chơi với cọp?
" Mẫu thân, ta không muốn xa người..." Ta lập tức giở chiêu trò làm nũng,
tuyệt đói không thể đến Lam gia kia được.
" Yên tâm, mẫu thân sẽ thường xuyên tới thăm con. Tiểu Nhật ngoan, phải nghe
lời bá bá, biết không?"
Đối mặt với khuôn mặt hiền từ cùng giọng nói từ ái đó, ta chỉ còn biết gật đầu
như giã tỏi, trong lòng lại âm thầm ai oán lão thiên gia thích trêu người kia.
Quay đi quay lại vẫn phải vào Lam gia, chẳng qua lần này không phải là làm
tiểu thiếp nhà người ta, mà là làm nghĩa nữ người ta, nghe cũng thật vẻ vang.
Thế nhưng ta không cần loại vẻ vang đó.
PS:
Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc và ủng hộ truyện của mình, rất mong nhận được
những ý kiến trái chiều từ mọi người. Lần nào cũng ăn bơ, nhưng mà mặt mình
rất dày nha, các bạn cho mình ăn bơ mình cũng kệ. Thế nhá, cảm ơn tất cả mọi
người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.