6:khách Tới Thăm.


Người đăng: hanhsin98@

Sau lần được đưa tới tiểu quan quán, ta lại phải ở trong phủ làm một con cá
cảnh.

Ngày ngày lượn ra lượn vào, ngẩng mặt nhìn thấy ngựa, cúi mặt cũng là ngựa, ta
thực sự là chán đến phát bực rồi. Ta không cần ngựa, ta cần thần tiên tỉ tỉ,
cần mĩ nam a~~~

" Hạ Tiểu Nhật?" Gần đây thành chủ đại nhân rất thường xuyên đến thăm chuồng
ngựa, ta nghi ngờ là hắn chuyển sở thích quái đản từ nam nữ đều ăn sang luyến
ngựa, trực tiếp muốn đưa vài con ngựa vào hậu viện của hắn.

Chẹp, nghĩ tới, ta lại thấy khả năng này vô cùng cao.

" Đại nhân có gì phân phó?" Ta đối mặt với gương mặt ngàn năm không đổi của
hắn mà phát ngán, cười cười cười, hắn trước mặt ta ngoài cười thực phong tình
vạn chủng ra thì còn việc gì khác hay không?

" Ngươi có gì bất mãn với ngựa của ta à?" Hắn vô cùng 'tốt bụng' nhắc nhở hành
vi ngược đãi ngựa của ta.

" Không có, tiểu nhân đang tắm cho ngựa... phải kì sạch một chút."

Hừ, gã thành chủ này cũng thực quái thai đi, hắn không cho phép ta tắm cho
ngựa theo phương pháp công nghiệp*, lại muốn ta cọ rửa từng con từng con, nhờ
đó ta mới biết trong chuồng ngựa của hắn có vô số ngựa đực, ngựa cái có không
quá hai con... Ách, ta chính là không cố ý nhìn hết của bọn nó đâu, là nó tự
đập vào mắt ta.

*Phương pháp phun nước vào trong chuồng, con nào con nấy sạch bong sáng bóng, mát dịu hương thơm.

" Ờ, tắm cho sạch một chút." Cẩm Mạc Huyền vừa nhắc nhở vừa gật gù cái đầu,
lại ném cho ta một tia nhìn khó nắm bắt: " Tuổi ngươi cũng không nhỏ đi."

" Dạ?" Ta không hiểu hắn dò hỏi cái gì, lập tức trưng cái mắt ếch lên mà nhìn
hắn. Từ chuyện tắm cho ngựa lái sang chuyện tuổi tác, rất liên quan nhỉ?

" Chắc cũng khoảng 15." Giọng điệu gần như là khẳng đinh.

" Vâng."Ta vẫn là nên tắm cho ngựa đi thôi.

" Cũng nên gả ra ngoài..."

" Khụ... cái đó, thành chủ, ta vẫn còn nhỏ." Ta lập tức đình chỉ công việc,
hướng ánh mắt thăm dò nhìn hắn.

Hắn dùng từ 'gả' là có ý gì? Chẳng lẽ phát hiện ra ta là nữ nhân rồi?

" Không nhỏ, nam nhân 15 tuổi là có thể dựng vợ gả chồng, mà dạng người thấp
bé như ngươi chắc chắn không dựng vợ được, vì vậy chỉ có thể gả đi, làm một
tiểu thụ nép trong vòng tay nam nhân a~~~" Ai đó rất tốt bụng khuyên giải,
thậm chí còn kéo dài giọng nói của mình.

Ta quên mất, kẻ này là một kẻ biến thái, làm sao nói chuyện như người bình
thường được. ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng bị phát hiện,
suýt chết.

" Không vội không vội, ta còn muốn ở lại hầu hạ thành chủ đại nhân, không vội
gả." Ý của ta chính là, ngươi nuôi ta thêm vài năm nữa, đợi ta có món tiền kha
khá sẽ tạm biệt ngươi, trở về với anh em cái bang yêu dấu. Còn về phần Toàn
Cầu của ta, cũng chỉ đành tạm biệt bọn chúng thôi.

Nghĩ đến A Toàn và A Cầu, ta thực sự rất nhớ nha.

" Cũng đúng, ta còn muốn ngươi chăm ngựa cho ta cả đời."

Cẩm Mạc Huyền tính toán một chút, sau đó nhìn ta bằng ánh mắt ngây thơ:

" Tiểu Nhật, hay là ta gả ngươi cho ngựa của ta nhé!"

"..." Ta có thể đạp vào mặt hắn một cái được không?

Hôm nay Cẩm Mạc phủ đón một khách nhân vô cùng quan trọng, chỉ cần nhìn thành
chủ đại nhân đích thân tiếp đón là biết, nếu không phải là lão hoàng đế thì
cũng là thân vương nào đó.

Thế nhưng đó không phải việc của ta, chẳng qua Cẩm Mạc Huyền lại không cho ta
bước chân ra khỏi phạm vi chuồng ngựa nửa bước, khiến cho ta phải ngồi ngốc ở
đây.

Ta thực không hiểu, ta đi ra ngoài cùng với vị khách nhân kia có quan hệ gì
với nhau, vì sao lại không cho ta bước chân ra khỏi cửa, chẳng lẽ sợ ta làm ô
nhiễm không khí?

" Tiểu Mã, ngươi nói xem vị khách kia là ai? Không phải nam chủ đại nhân giá
lâm đấy chứ?" Ta vỗ vỗ đầu Tiểu Mã, nhàn rỗi hỏi nó.

Tiểu Mã là con ngựa non ngoan ngoãn nọ, bây giờ nó cũng đã cao bằng ta, chăm
bẵm thêm vài tháng nữa không khéo sẽ trở thành một ' đại mã' to lớn a...

Lại nói tới chuyện vị khách viếng thăm kia, cũng không thể là nam chủ đại nhân
được, hai người đó quen nhau không phải là ở trên giường hay sao? Mà đã là ở
trên giường thì làm gì có chuyện bắt ta loanh quanh bên chuồng ngựa? Vậy thì
là ai nhỉ?

" Hạ Tiểu Nhật, thành chủ cho gọi ngươi."

Vừa nghe tới giọng nói lạnh băng sau lưng, ta không nén nổi rùng mình một cái,
' mặt đá tảng' đại nhân, người đi lại có thể phát ra tiếng cho ta nghe hay
không?

Đi theo ' mặt đá tảng', ta được đưa đến sảnh đường Cẩm Mạc phủ, nơi đó chỉ có
đúng 2 người, một người là thành chủ đại nhân, còn người kia là một người mang
mạng che mặt, dáng người nhỏ nhắn, dường như là nữ nhân.

" Đến rồi à?" Thành chủ đại nhân vừa nhìn thấy ta lập tức lại bày ra một nụ
cười ôn nhu vô cùng tình ý.

Phụ nhân kia cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, vừa nhìn, tay nàng ta có chút run rẩy
khiến cho nước trà sóng sánh ra tay, thế nhưng cho dù nước trà nóng bỏng có
thấm ra tay nàng, phụ nhân đó vẫn như cũ nhìn ta, không hề ý thức được đau
đớn. Ta hướng ánh mắt kì quái nhìn nàng, vị này vì sao vừa nhìn thấy ta lại
run rẩy sợ sệt như vậy? Ta cũng không ăn thịt nàng nha?

" Thành chủ có gì dặn dò ạ?" Ta rời mắt khỏi vị phụ nhân nọ, hướng về phía Cẩm
Mạc Huyền hỏi.

" Cứ ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Cẩm Mạc Huyền cũng không
vội vã hỏi ngay, còn tử tế mới ta ngồi xuống.

Ta ném cho hắn ánh mắt nghi hoặc, tên này hôm nay không phải bị chập dây thần
kinh nào rồi đấy chứ? Tự dưng lại đối xử tử tế với hạ nhân như vậy, chắc chắn
có mưu mô, tên này mặt người dạ thú, làm sao có thể bị vẻ ngoài của hắn lừa
cho được?

Nghĩ là thế nhưng ta cũng không thể kháng mệnh chủ nhân, lập tức ngoan ngoãn
ngồi xuống ghế cách hắn xa nhất. Cẳm Mạc Huyền nhìn ta cũng không phật lòng,
hắn lại hướng vị phụ nhân kia nói:

" Người có tín vật gì không?" Giọng nói quả thực là mười phần kính trọng, xem
ra vị phụ nhân này bối cảnh cũng không nhỏ đi.

Ta hướng ánh mắt tò mò nhìn vị phụ nhân kia, nàng thở dài một hơi nặng nề, sau
đó lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng từ ái:

" Khi đó ta không nghĩ tới còn có ngày này, cũng không để lại tín vật gì."

" Ồ..." Thành chủ đại nhân ồ một tiếng, giọng điệu dường như cũng không mấy
ngạc nhiên đối với câu trả lời của phụ nhân nọ, sau đó hắn lại quét mắt sang
nhìn ta hỏi: " Tiểu Nhật, ngươi từ nhỏ đã là ăn mày?"

Trong đầu ta hiện lên một dấu hỏi to đùng, hắn chuyển hướng cuộc nói chuyện
cũng rất liên quan nha, từ đầu đến đuôi ta chẳng hiểu cái quái gì cả.

" Không có, từ nhỏ ta sống cùng phụ thân ở thôn Đông Quan, sau đó... ờ, là ta
đi lạc, sau đó thì phải đi làm ăn mày." Ta vô cùng thành khẩn nói, chỉ là lý
do 'ta' rời nhà có chút bốc phét, nhưng không sao, hắn cũng không cần biết
nhiều quá.

Nghe ta nói, người phụ nhân kia càng kích động hơn, bàn tay thon dài trắng
muốt của nàng ta nắm chặt lấy tay ta khiến ta có cảm giác hơi nhoi nhói:

" Ngươi nói thôn Đông Quan?"

" Phải nha, phụ thân và ta sống ở đó từ khi ta còn nhỏ, cũng không có chuyển
đi." Ta khẽ cau mày trả lời nàng, tay theo phản xạ rụt lại một chút.

Người phụ nhân kia cũng nhận ra mình quá mức kích động, lập tức buông tay ta
ra, sau đó lấy lại bình tĩnh mà hướng tới ta hỏi tiếp:

" Vậy phụ thân ngươi tên là gì? Sống ở đâu trong thôn?"

" Cái này..." Ta thực ra cũng không biết ông lão nuôi nấng 'ta' tên là gì nha,
còn về nhà ở đâu, cái này ta cũng chịu.

Thấy ta do dự không trả lời, phụ nhân kia tưởng rằng ta nghi ngờ ý định của
nàng, lập tức mở miệng giải thích:

" Ta chỉ là muốn hỏi thăm tin tức từ phụ thân ngươi thôi, sẽ không gây khó dễ
cho phụ thân của ngươi."

Nghe nàng nói, ta không khỏi đỏ mặt:

" Không phải ta nghi ngờ phu nhân, mà là ta cũng không biết phụ thân ta tên
gì, nhà ở đâu."

" Ngươi không biết?" Âm lượng của Cẩm Mạc Huyền cao lên vài bậc, hiển nhiên là
không tin tưởng điều ta nói.

" Không biết." Ta quả quyết gật đầu nhìn hắn bằng ánh mắt mà ta cho là 'chân
thành' nhất có thể.

" Thật sự?" Hắn vẫn quyết tâm hỏi đến cùng.

" Thật sự!" Ta quả quyết bảo lưu ý kiến đến cùng.

" Có ai từng nói ngươi đần một cách kì diệu chưa?" Cẩm Mạc Huyền vỗ vỗ cái
trán xinh đẹp của mình mà cảm thán.

" Rồi." Ta vẫn là nên thành thật thừa nhận.

" Ai nói thế?" Hắn dõi ánh mắt hứng thú nhì ta.

" Thành chủ đại nhân." Ta quả quyết khẳng định.

"..."

Cho dù không để ý tới phụ nhân kia, nhưng ta biết ánh mắt của nàng ta luôn dõi
theo ta, hơn nữa ta còn cảm nhận được sự ưu thương nồng đậm trong ánh mắt ấy,
rốt cuộc nàng ta là ai?

☺Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ!☺

►Chương sau: Nơi ở mới.◄


Nữ Chủ, Ta Là Mỗ Tác Giả - Chương #7