Lam Nhược Tuyết.


Người đăng: hanhsin98@

Cẩm Mạc Phủ hôm nay là một mảnh náo nhiệt, trước cổng phủ là hai cỗ kiệu lớn
mười người khiêng xa hoa tráng lệ, người trong thành xúm xít lại dòm ngó,
không biết là vị nào mới được thành chủ đãi ngộ tốt như vậy.

Trong phủ cũng không hề yên ả, bởi vì nơi này đang diễn màn kịch chia ly thấm
đẫm nước mắt, mà người trong cuộc là ta lại không hiểu một cái gì.

Các ngươi nhìn xem, mấy vị ở hậu viện của Cẩm Mạc Huyền cùng ta có quan hệ gì
hay sao? Thậm chí có người ta còn chưa từng thấy qua, thế nhưng mấy kẻ này nữ
nhân thì khóc mếu long trời lở đất, nam nhân thì bày ra bộ dáng tiểu thụ ưu
sầu, vô cùng phù hợp với khung cảnh chia tay này.

Lại nói đến đám hạ nhân trong phủ thường ngày ghét bỏ khinh thường ta, thế
nhưng hôm nay lại bày ra bộ mặt đáng thương, nhìn ta đầy khổ tâm, thậm chí có
vị còn rơi nước mắt, vô cùng xúc động.

"Tiểu Nhật, ngươi đi rồi nhớ chiếu cố cho mình, đừng ngược đãi bản thân."
Thiên Bạch, người anh em thân thiết luôn bị ta lợi dụng vừa chấm nước mắt vừa
dặn dò ta, thật giống như mẫu thân tiễn nữ nhi về nhà chồng.

"Được rồi, ngươi cũng phải giữ gìn sức khoẻ." Ta vỗ vỗ bờ vai run rẩy của hắn,
thấp giọng an ủi.

"Tiểu Nhật, ta sẽ rất nhớ ngươi, những lúc ấy, ta chỉ có thể tới gặp Tiểu Mã,
thấy ngựa như thấy người..." Thiên Bạch vẫn không ngừng dùng ống tay áo của ta
lau nước mắt nước mũi, bi thương mà lên tiếng.

Ta run rẩy nhìn hắn, ý hắn nói chính là, ta và Tiểu Mã giống nhau?

"Hạ Tiểu Nhật, đi đường nhớ bảo trọng." Ngay cả 'mặt đá tảng' đại nhân thường
ngày lạnh lùng cũng tới đây chia tay, ta quả thật là vô cùng cảm động, nếu như
không có giọng điệu lạnh như băng kia, ta chắc chắn sẽ cảm động hơn đấy.

"Được rồi, Tiểu Nhật là trở về nhà của nàng, các ngươi đừng làm bộ mặt như thể
đưa đám tang thế." Giọng nói của Cẩm Mạc Huyền vừa vang lên, đám hạ nhân rất
thức thời mà tản ra, nhường đường cho vị đại gia nào đó xuất hiện.

Ta nhìn gương mặt vẫn tươi cười như trước của Cẩm Mạc Huyền, sống mũi không
khỏi cay cay. Tuy rằng hắn thường ngày hay bắt nạt ta, cũng thường kiếm cớ
trêu chọc ta, thế nhưng hắn đối xử với ta không tồi, chẳng qua cho ta tiền
lương quá ít.

"Cẩm Mạc Huyền, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta thời gian qua."

"Chiếu cố? Sao ta không nhớ đã từng chiếu cố ngươi nhỉ?" Cẩm Mạc Huyền dùng
quạt gấp gõ nhẹ mấy cái vào đầu, làm bộ nhớ lại: "Bất quá, ta chiếu cố ngươi
cũng vì ngươi là người của ta, trước sau cũng như vậy cả."

"Hả?" Ta lập tức tròn mắt nhìn hắn, thật sự không hiểu hắn nói cái gì. Ta
thành người của hắn từ khi nào thế nhỉ? Lại còn trước sau cũng như vậy cả, làm
ra vẻ bí hiểm nữa chứ.

"Sau này ngươi sẽ biết." Cẩm Mạc Huyền dùng quạt giấy gõ vào đầu ta một cái,
sau đó đột nhiên kéo ta vào lòng, dùng sức ôm chặt.

Ta cũng không có thoát ra, mặc kệ cho hắn ôm, trong lòng không khỏi ấm áp. Cẩm
Mạc Huyền tuy là tên biến thái, thế nhưng hắn cũng rất có tình người. Nếu
không phải hắn mời mẫu thân tới đây, ta cũng sẽ không gặp được người....

Ta cùng mẫu thân ngồi trên xe ngựa cả nửa ngày mới tới được Lam Gia, vừa mới
tới cổng, ta lập tức nhìn thấy một đám người đông đúc đứng ngăn nắp trước cửa
phủ.

Đứng đầu là một vị phu nhân béo tốt, gương mặt tươi cười phúc hậu, thế nhưng
ánh mắt lại vô cùng giảo hoạt không phù hợp với hai chữ 'phúc hậu' chút nào.
Mà chiếu theo lượng trang sức nhiều muốn gãy xương của bà ta, ta khẳng định vị
này chính là đại phu nhân Lam gia, Tô thị Tô Phương Ngạn.

Lại nhìn tới bên cạnh bà ta, một mỹ thiếu niên gương mặt tuấn tú, tuổi ngoài
đôi mươi, bộ dáng phong lưu kiêu ngạo, hẳn nhiên là đại thiếu gia Lam gia, Lam
Tư Điền. Mà vị cô nương yểu điệu nhỏ nhắn bên cạnh, chốc chốc lại nở ra một nụ
cười e lẹ kia, chắc hẳn là Lam gia nhị tiểu thư, Lam Lạc Nhạn đi.

Ta ngó nghiêng quanh quất một hồi, ngoài những người đó ra, ta chỉ thấy một
đám hạ nhân cung cung kính kính, hoàn toàn không thấy vị nữ chủ Lam Nhược
Tuyết kia ở nơi nào.

"Tiểu Nhật, con đang tìm gì à?" Lam Khanh Nhi nhìn ta quan tâm hỏi.

"Không, chỉ là phủ đệ bá bá thật lớn nha, so với Cẩm Mạc phủ còn muốn lớn
hơn." Ta lập tức trợn mắt tìm bừa một lý do. Chẳng qua nói đi cũng phải nói
lại, Lam gia phủ đệ không hổ danh là phú khả địch quốc, vừa nhìn cổng phủ đã
muốn hoa mắt...

Cái tay nắm cửa kia không phải làm bằng vàng đấy chứ? Thật là chói mắt nha,
cũng không sợ kẻ gian bẻ mất hả? Lại nói tới hai con sư tử đá trước cổng kia,
quá mức khủng bố đi, nhìn thật giống như thật, nhìn qua chỉ sợ nó cắn cho một
cái. Được rồi, ta thừa nhận bản thân là đang nói nhảm a~~~

"Là Tiểu Nhật đây sao? Lớn lên quả nhiên là xinh xắn, giống hệt nương ngươi
a." Một giọng nói vô cùng 'hiền từ' vang lên, ngọt ngào khiến ta không khỏi
rùng mình liếc nhìn một cái.

Tô Phương Ngạn lúc này nhìn ta tươi cười thật thân thiết, thậm chí còn hướng
tới ta ôm ấp một phen, làm ta suýt chút nữa bị đám thịt mỡ của bà ta làm nghẹn
chết. Ách, ta với ngươi vừa mới gặp nha, cũng không cần tỏ ra thân thiết như
vậy, hơn nữa dung mạo của ta không có giống mẫu thân a, ta là giống với tam
nha đầu nhà ngươi kia.

"Khụ" Ta không khỏi bối rối ho lên một tiếng, ném một ánh mắt cầu cứu tới cho
mẫu thân. Lam Khanh Nhi nhìn ta mặt đỏ tai đỏ, còn tưởng ta ngại ngùng, liền
cười cười trêu đùa:

"Tiểu Nhật nhà ta da mặt mỏng, tẩu tử cũng không cần khen ngợi nó như vậy."
Nói rồi lại quay qua nhìn Lam lão gia "Đại ca, muội rời khỏi Tam Nhân tự cũng
được một thời gian, cũng phải cáo từ rồi, Tiểu Nhật đành nhờ cả vào huynh và
đại tẩu vậy."

"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ coi Tiểu Nhật như con ruột mà đối đãi." Lam lão gia
bên này chưa trả lời, đại phu nhân đã giương lên tươi cười mà đáp lại. Ta rùng
mình một cái, không khỏi lo sợ cho kiếp sống sau này của ta... Con ruột a,
mong bà đừng đối xử với ta giống như đối xử với tam nha đầu nhà bà là được.

Mẫu thân sau khi nhờ vả xong, lại đến bên cạnh ta ôm một cái, ta cảm nhận nước
mắt bà thấm vào cổ ta, cảm giác lành lạnh khiến ta không khỏi có chút xúc
động. Dược rồi, ta quả thực là xúc động, nước mắt của ta cũng sắp trào ra đến
nơi rồi này.

Từ biệt mẫu thân, ta theo sau đại gia đình Lam gia đi đến tiền viện, trên
đường đi qua biết bao nhiêu là sân viện, ngay cả đình nghỉ chân ở hoa viên
cũng lớn bằng một ngôi nhà của dân thường... Ta không nến được mà tiếc rẻ thay
cho nhà này. Tiền bạc đối với họ như rác, còn đối với ta nó vô cùng quý giá
nha.

"Phụ thân." Một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai khiến ta không khỏi ru
run một cái.

Giọng nói thanh lãnh mà nhẹ nhàng, khí chất tựa như sương sớm mùa thu, đạm mạc
mà thanh nhã... Cái kia, cuối cùng ta cũng được diện kiến nữ chủ đại nhân rồi!

Oh yeeee~~ lâu quá mới ra một chap~~~sorry mọi người nha, chờ ta đăng kí NV1
xong, ta thề cứ 5 ngày lại ra một chap~~ ta thề đấy. Cảm ơn mọi người đã ủng
hộ và theo dõi truyện của mình nhoe. Ta cũng đã sửa một lỗi nho nhỏ trong
truyện, ai biết lỗi gì thì giơ tay... Gợi ý, đây là lỗi đánh máy nhé!

À mà còn nữa... Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ☺☺☺☺☺


Nữ Chủ, Ta Là Mỗ Tác Giả - Chương #9