Cao Nhân


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

“Nơi này có cái tiệm may mặc, vào xem thử” hắn bước chân quẹo vào một cửa tiệm
to lớn. Ít lâu sau.
- Thằng tiểu tử chết tiệt mau cút ra ngoài, quần áo kiểu gì quái dị có phải
cho người mặt đâu, sao mà may được.
Đan Phong ủ rũ rời tiệm, than trách bản thân “Đúng là ngu mà, sao lại trông
cậy vào bọn khỉ núi chưa đến thế giới đó được, vả lại nơi này không có tài
liệu thích hợp để chế tạo. Có lẽ sau này cần tự kiếm rồi tự may vậy”.
Hắn tiếp tục hành trình dạo phố cho đến khi dừng bước tại một tiệm y chuyên
khám chữa bệnh cho người dân thường, trước của có để cái bảng “Miễn phí cho
người nghèo”. Hắn bước vào thấy nội thất bên trong cũng mới mẽ, bệnh nhân
trong tiệm cũng không nhiều lắm, chừng le que vài ba người. Phía trước quầy
khám ngồi một thiếu nữ dung nhan bình thường “trong mắt thường nhân” tầm 17
tuổi đang bắt mạch cho một bệnh nhân trung niên ho “khù khụ”, phía bên phải là
một thanh niên 20 tuổi trông khá đẹp trai đang bốc thuốc cho một cặp vợ chồng,
còn một phòng bên trong tiệm có rèm che thì không ngừng có
Á A A À Á A
Tiếng la hét, rêu rĩ kêu lên.
Đan Phong ngồi trên một cái ghế chờ, đợi coi có ai rãnh thì hỏi. Hơn nữa giờ
sau, khi các bệnh nhân đã được xem xét bệnh tình xong, hắn liền tiến đến hỏi
vị thiếu nữ dung nhan bình thường.
- Xin hỏi vị tỷ tỷ xinh đẹp, ở quán có dư bộ kim châm nào không? Tiểu đệ có
việc gấp cần mua một bộ cứu người.
Thiếu nữ ngạc nhiên một chút nhưng cũng không chừng chừ, nàng tiếng vào phòng
trong lấy ra 3 bộ kim châm, kim châm mỗi bộ đều có sự to nhỏ khác nhau, nguyên
liệu làm kim cũng chỉ là sắt bình thường. Nàng hỏi
- Ngươi chọn bộ nào?
Nhìn ba bộ kim này con mắt Đan Phong không khỏi giật giật “chơi ta sao”, hắn
hỏi
- Không có bộ nào làm bằng trúc sao tỷ tỷ xinh đẹp.
Thiếu nữ hơi ngẩn một chút nhưng nhanh chóng khôi phục, lắc nhẹ đầu nói
- Không có, ai lại làm kim châm bằng trúc cơ chứ.
- Nhiêu đây thôi, không mua thì mời vị tiểu đệ này về cho.
Nàng tiếp tục nói.
Đan Phong mỉm cười một cái không nói gì mà cứ tiếp tục ngồi nơi đó mặc cho
thiếu nữ đuổi vài tiếng hắn cũng không đi, nàng cũng mặc kệ mà móc ra một
quyển sách dược thảo đọc. 5 phút sau người đợi thuốc cũng ra về, 20 phút sau
tiếng la hét cũng mất, một người thanh niên áo rách và một lão giả chừng 70 có
râu trắng dài đi ra. Đợi thêm giây lát khi người thanh niên đi về hắn mới rốt
cuộc lên tiếng.
- Ta muốn mua một bộ kim châm làm bằng tử trúc châm.
Hắn không nhìn lão giả râu bạc nói lớn.
Lão giả này liền vút chòm râu cười hiền hòa nói với hắn
- Vị tiểu huynh đệ này thật kì quái nha, kim châm làm gì có loại làm bằng
trúc chứ.
“Ông già ngươi chơi lầy với ta à” Đan Phong hơi bực tức rồi, hắn tốn thời gian
cho việc này hơi bị lâu so với dự tính. Hắn không thèm giấu diếm nữa.
- Một vị Ngưng Linh cảnh hành y mà không có tử trúc châm, lão già ngươi đùa
chắc.
Hắn cao giọng nói.
Không khí lúc này đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
“Rầm” Cửa tiệm tự nhiên đóng lại. “Xoẹt” một thanh kiếm kề cổ Đan Phong từ lúc
nào.
- Ngươi là ai?
Vị thiếu nữ sát khí lan tràn, âm lãnh hỏi. Người thanh niên kia cũng âm tràm,
ánh mắt sắt bén.
Đan Phong thì vẫn cứ ngồi đó cười cười tựa như không có chuyện. “Con mẹ nó,
đừng có kéo nha, chết thật đó” trong lòng hắn thầm hô.
- Ngưng nhi, bỏ kiếm xuống đi, chỉ là một luyện thể tầng 12 thôi, không có gì
đáng lo ngại cả.
Lão giả điềm nhiên nói, “tiểu tử này tính làm gì” lão hiếu kì
Nghe vậy, thiếu nữ mới nhẹ lòng buông kiếm, nhìn Đan Phong một cách quái lạ.
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật thú vị, có hứng thú nói chuyện với ta một chút.
Lão cười cười nói với Đan Phong.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, thật may cho ngươi.
Đan Phong quay đầu nói với vị thiếu nữ một câu rồi nhìn lão giả, nhàn nhạt nói
- Muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi, ta không có thời gian. Vả lại ý định của
ta cũng rõ rồi, ta chỉ muốn mua, à không, là làm một cuộc trao đổi để lấy tử
trúc châm thôi.
Lúc nói “mua” hắn nghĩ lại cũng thấy hơi kì, tử trúc châm đâu thể dùng vàng
bạc tính toán nên hắn chuyển thành trao đổi, bởi hắn có một chỗ dựa chắc chắn
sẽ khiến hắn vừa không bị gì mà cũng vừa có được tử trúc châm.
- Dám vô lễ với sư phụ ta.
Người thanh niên đầy sát khí kêu lên định tiến đến nhưng bị lão giả ngăn lại,
thiếu nữ cũng lạnh lùng nhìn Đan Phong.
- Được rồi, ta cũng có vài bộ tử trúc châm ở đây, nhưng mà ngươi sẽ trao đổi
cái gì?
Lão biến mặt nghiêm túc nói. “Tiểu tử này thật quái lạ” lão nghĩ thầm.
Đan Phong cười hì hì nhìn thiếu nữ nói
- Kéo dài mạng sống cho nàng thêm 6, 7 năm.
Lời vừa ra ba người đều biến sắc. Đặc biệt là người thiếu nữ, mắt sáng nhanh
nhưng tắt cũng nhanh bởi nàng cảm thấy đều này vô lí, nàng đã không có lối
thoát rồi.
- Hừ, ngươi thật biết nói giỡn, sư tỷ của ta làm gì cần ngươi kéo dài tính
mạng.
Người thanh niên tức giận nói.
- Nghiêm Chính, không được nói nữa.
Lão giả nghiêm giọng nói.
- Sư phụ, nhưng mà…
- Im đi.
“ Làm sao tiểu tử này biết chuyện này?” Lão bắt đầu nhìn Đan Phong bằng con
mắt khác, cách nói chuyện vào xưng hô cũng không như trước.
- Tiểu hữu, đừng có đùa giỡn. Bệnh tình của Ngưng nhi ta rất rõ, cũng…
Lão đang thăm dò nói thì Đan Phong xen vào.
- Mệt, ta không có thời gian để nghe lão già ngươi kể. Có đồng ý hay không
thì lẹ đi, nói thật ta muốn đi lúc nào là đi lúc đó. Cho các ngươi thời gian 3
giây.
- 1, 2…
Đan Phong bắt đầu đếm.
- Được, ta chấp nhận. Nhưng ta muốn biết ngươi sẽ giải quyết như thế nào.
Lão quyết đoán nhanh nói, cho dù vô lí, lão cũng phải thử.
Mất một bộ tử trúc châm để đổi lấy thiếu nữ được thêm vài năm sống thì đã rất
lời với lão rồi. Tử trúc châm đối với lão nó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều,
không phải nói là đồ trang trí thôi, nó bất quá là xúc tác quá trình khiến
thời gian khôi phục bệnh tật nhanh hơn, nhưng mà nó chỉ được dùng để chữa bệnh
cho người bình thường, phàm nhân. Linh sư như hắn thì chỉ có ăn đan dược, châm
cứu đối với bọn hắn là vô dụng. Còn Ngưng nhi của lão theo tính toán thì chỉ
còn khoảng 3 năm nữa là nàng sẽ chết do một căn bệnh quái lạ bẩm sinh nhưng
nếu có thêm vài năm, Ngưng nhi của lão sẽ có thêm nhiều cơ hội mặc dù không
cao nhưng có còn hơn không.
- Ta mà để lão biết thì ta còn trao đổi được gì nữa. Bản quyền không cho
nhái.
Hắn cười cười nói
- Được rồi, nếu vậy thì 3 ngày nữa ta sẽ quay lại. Bây giờ đưa ta bộ tử trúc
châm.
Hắn xòe bàn tay ra chờ đợi
- Cái gì, tiểu tử ngươi còn chưa chữa trị cho sư tỷ ta mà đã đòi tiền, nào có
tiện nghi…
Cuộc nói chuyện khiến cho người thanh niên ngộ ra. Hắn bực tức nói nhưng giữa
câu thì bị lão giả chặn lại.
- Ta tin tiểu hữu.
Nói xong, lão liền sờ lên chiếc nhẫn đang đeo trên tay, bất chợt tay lão xuất
hiện một hộp gỗ, lão đưa cho Đan Phong.
- 3 ngày sau, hi vọng tiểu hữu sẽ đúng hẹn.
Lão nói
Đan Phong mở hộp ra xem xét, bên trong là những cây châm màu tím được làm bằng
gỗ trúc, hắn đếm sơ sơ thì có khoảng 100 cây. Hắn hài lòng, cười nói
- Tất nhiên, trấn này nhỏ thế nào lão đều biết mà, ta chỉ là một luyện thể
cảnh sao mà chạy thoát được tay lão. À mà có giấy bút gì không, ta cần vài
dược liệu để trị bệnh cho nàng.
Hắn đột nhiên như nhớ ra điều gì đó rồi hỏi.
Lúc này lão giả cũng chỉ đẩy thuyền theo bến nên liền kêu người thanh niên
mang giấy bút lại đưa cho Đan Phong. Đan Phong ra vẻ suy tư, sau đó cắm cuối
viết ra hơn hai mươi cái tên của dược thảo đưa cho lão giả.
- Nhớ chuẩn bị đầy đủ, sau ba ngày mà không có thì chịu.
“He he, quà đến tay” Hắn bề ngoài nghiêm chỉnh nói nhưng bên trong thì cười
cực gian.
Lão giả cầm tờ giấy đọc thoáng qua thì hơi sững sờ bởi vì trong này viết toàn
dược thảo cùi mía, đa số là dùng để tăng tu vi cho luyện thể cảnh, có vài cái
thì là linh dược cho linh sư cấp thấp, vài cái linh thảo thì thuộc dạng khôi
phục.
- Được rồi, ta còn việc nên đi đây.
Mặc kệ lão giả đang khó hiểu, Đan Phong đứng lên rời đi.
- Tiểu hữu, ta thật lòng là không thích bị lừa, vì thế ngươi phải hiểu là
chuyện gì sẽ xảy ra.
Lão nhìn Đan Phong đang đi ra mở cửa, nói một câu không đầu không đuôi nhưng
khiến cho Đan Phong ảo giác thấy được một khung cảnh máu me đầy mình. Hắn quay
đầu lại một cái cười mỉm, cho lão một ánh mắt nói.
- Ta tất nhiên là hiểu và cũng chẳng thèm lừa lão.
“Bịch bịch bịch…”
Một câu nói, một ánh mắt rất bình thường này khiến cho lão không khỏi sợ hãi
lui về sau vài bước, cơ thể không ngừng run rẩy.
- Sư phụ, người sao vậy?
Thanh niên thấy dị biến liền nhanh tay đỡ lão khiến lão trở lại bình thường,
mọi cảm giác vừa nãy của lão như chưa từng có.
“ Đây là chỗ dựa khiến ngươi nói muốn đi là đi sao?”
Lão nhìn bóng dáng Đan Phong đã khuất bên ngoài mà suy nghĩ. Lão quay lại nói
với người thanh niên.
- Ta không việc gì, hôm nay đóng cửa sớm đi, ta thấy hơi mệt.


Nơi Tận Cùng - Chương #5