Ngốc


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Đến nơi hắn đẩy cửa vào thì phát hiện hai tỷ muội đã ôm nhau ngủ trên giường,
giỏ bánh còn mộ hai cái đang ăn dở. Hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ một tiếng,
hắn đặt chiếc xe xinh xắn qua một góc ở trong phòng liền nhẹ nhàng đóng cửa ra
ngoài.
Hắn đang dự tính ra ngoài đi làm nhiều việc thì trên đường trong Đan gia hắn
gặp cả một nhóm người đi đến, theo hắn đoán chắc là những đệ tử Đan gia luyện
tập xong rồi về phòng.
- Đan Mộc thật kinh, năm nay mới 15 tuổi thôi vậy mà đã đột phá lên luyện thể
tầng 6 rồi.
- Chứ gì nữa, con Đan Phi trưởng lão mà lại, tài nguyên hưởng không hết, chỉ
tội chúng ta ngày đêm cắm cuối cày cuốc mà mới được luyện thể tầng 4.
- Hừ, ngươi còn đỡ, ta mới luyện thể tầng 3 đỉnh này.
- Đan Ngọc cũng không tệ nha, tuổi nha đầu này mới 12 tuổi thôi mà thiên phú
cũng cao ngất ngưỡng nay đã luyện thể tầng 4 đỉnh.
- Nhắc đến nàng lại nghĩ đến tỷ tỷ Đan Mĩ của nàng, 16 tuổi luyện thể tầng 7,
thật là kinh khủng, nghe nói chỉ cần Đan Mĩ đột phá lên luyện thể tầng 8 trước
17 tuổi là được lên Hắc Thanh thành ứng cử nhập học cái học viện gì đó.
- Học viện nổi tiếng kia phải không, nghe nói năm trước Đan gia ta cũng có 2
người trúng cử nhập học.
- Thôi đi mấy chế đừng bàn nữa, lo mà tu luyện, 3 tháng sau là sát hạch gia
tộc cuối năm rồi, không đạt đủ điều kiện thì phải ra ngoài cày thêu cuốc mướn
đấy, năm ngoái cả trăm người bị bỏ ra ngoài làm việc vẫn còn là điển hình cho
các ngươi.
- Úi má ơi, nay ta 15 tuổi rồi, cuối năm mà không lên được luyện thể tầng 4
thì vĩnh biệt mọi người.
- Ê ê, hình như sáng nay thằng Đan Thanh nó bị gì ấy.
- ……
Đám người này bàn tán om sòm rất ít chú ý xung quanh nên Đan Phong cũng luồng
lách qua được, có một số người thấy hắn thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng
lập tức bỏ qua, không hỏi thăm hắn bởi họ cũng như người bình thường, cũng
nghĩ “thằng nào đây, nhìn ngộ ngộ mà thôi kệ”. Nhưng mà trong đây cũng có một
vài thành phần nguy hiểm.
- Ý, các vị tỷ tỷ, tên kia nhìn đẹp trai quá kìa.
- Ưm, thật anh tuấn, lại còn trắng trẻo nữa.
- Đi, chúng ta qua đó hỏi thăm.
Một nhóm nữ thấy Đan Phong thì không khỏi rung động, đã thế còn kết thành bầy
đàn lòng gan cũng to lớn hơn nhiều. Quan trọng là thành phần nguy hiểm không
phải họ mà là những người được gọi là “Hộ hoa chó dữ”.
- Đại ca, cái tên mặt trắng kia dường như đang bỏ bùa Hoa tỷ kìa.
- Tiểu đệ, vị tiểu muội mà ngươi yêu mến vừa bị câu dẫn thì phải.
- Đâu?
- Là tên mặt trắng đó.
- Con bà nó, chúng ta qua đó cho nó một trận nhục mặt.
“Thôi xong, lại tốn thêm thời gian” Đan Phong hắn nghe rồi, hắn cũng thấy rồi,
hắn lúc này đang khổ.
- Tiểu quỷ mặt trắng đứng lại.
Một tên to con tuổi chừng 16 đứng ra chặn đường Đan Phong. Thấy thế những
người đang định tiến đến kiếm chuyện hắn liền dừng lại xem kịch vui, những
người xung quanh cũng hiếu kì xúm lại xem.
“Ông già nó, làm sao đây, làm sao đây?” Đầu hắn không khỏi cấp tốc suy nghĩ.
Nếu là trường hợp khi hắn còn trẻ ở kiếp trước thì một đấm là giải quyết bọn
tôm tép này, nhưng mà hắn đã sống một kiếp rồi, hắn biết tuổi trẻ bồng bột,
thích tỏ vẻ anh hùng, siêu nhân nếu dập mặt tụi nó thì tội nghiệp, vả lại nếu
mà giải quyết oai quá thì cũng sẽ bị nữ giới đeo bám, quấy rầy, nên hắn cần
một cách thoát khỏi tình cảnh này.“À có rồi” Hắn quyết đoán âm thầm thực hiện.
- Hi hi, vị ca ca này hỏi ta hả?
Hắn ngơ ngơ lấy tay chỉ cái bản mặt cười ngốc nghếch của mình, tay còn lại thì
gãi gãi đầu nói. Hành động của hắn lúc này trông như một thằng ngu, thiểu
năng.
Tình cảnh trước mắt này không khỏi khiến người xung quanh biến sắc khác nhau.
- Con mẹ nó thì ra là một thằng khờ. Thôi đi tụi bây.
Có người thì yên tâm
- Nhãm bò
Người thì dường như bị mất thời gian tức tối bỏ đi
- Thật không ngờ trên đời này cũng có những loại người thích ức hiếp người
khờ. Ha ha ha
Người thì trêu chọc, đã kích, cũng có thể là hạ nhục một người trước một người
mà hắn ái mộ
- Ây da, thật may mắn, mém nữa là nhục mặt
Người thì thấy cuộc sống tự nhiên tốt đẹp hơn
- Xì, thật xui mà. Gặp người gãy đã đành, không ngờ lại gặp thêm một người
kinh tởm thích ức hiếp kẻ yếu đuối. Tỷ muội chúng ta đi.
Người thì chán nản bỏ đi. Người thì không cảm thấy gì hết, coi như không có
chuyện gì xảy ra. Đặc biệt lúc này sắc mặt người to con trong cuộc kia cực kì
đặc sắc nha. Ban đầu hắn ngạc nhiên cười gượng nhưng sau khi nghe những lời
nói kia hắn liền trở nên hậm hực, quay đầu nhìn cái bản mặt Đan Phong hắn lại
càng tức giận, máu nóng sôi trào.
- Là ngươi, tức cả là ngươi.
Hắn nghiến răng ken két, hai nắm đấm siết chặt, hầm hừ nhìn Đan Phong như tội
đồ nói
“Con mẹ nó, tránh thóc nhiều thì lại gặp hạt lép” Đan Phong tuy rất buồn bực
nhưng mà vẫn còn không ít người xung quanh nên tiếp tục diễn thêm. “Ông già
ngươi, ngươi mà làm quá là không xong với ta” hắn nghĩ.
- Là ta, là ta cái gì vây? Mà ca ca kêu ta đứng lại để làm gì? Hí, tay ca ca
sao to quá, lớn hơn gấp đôi ta luôn.
Đan Phong ngao ngáo nói.
Nhìn cái bản mặt này của Đan Phong thật tình là thằng to con này chịu không
nổi, hắn đột nhiên đưa tay lên định cho hắn một bạt tai để xả cơn giận, an ủi
tâm hồn ngây thơ của hắn.
- Dừng tay, ngươi định làm gì thế?
Một tiểu cô nương khoảng 12,13 tuổi xinh đẹp đột nhiên can ngăn tên to con
đồng thời kéo Đan Phong ra phía sau nàng để hắn thoát khỏi phạm vi hoạt động
của bàn tay tên to con.
- Đan Ngọc tiểu thư, sao người lại xen vào chuyện của ta.
Tên to con bất ngờ hỏi
- Hừ, ngươi còn hỏi tại sao ư, ức hiếp một người nhỏ yếu vui lắm chắc.
Đan Ngọc lạnh lùng nói khiến tên to con không khỏi mặt đỏ chót, ngay cả nữ
thần cũng nói thế thì hắn sao còn dám níu kéo ở đây, riêng Đan Phong thì hắn
tính toán sẽ đợi dịp khác cho hắn một bài học để xã cơn giận hôm nay
- Ta nhớ mặt ngươi rồi, đi đường cẩn thận.
Hắn nhìn Đan Phong một cái sau đó xoay người hậm hực bỏ đi.
Đan Ngọc lúc này quay đầu lại nhìn Đan Phong đang tựa như một đứa bé vô tội
gãi gãi đầu ra vẻ không biết chuyện, nàng hỏi nhỏ
- Có phải là huynh không Đan Phong ca?
Đan Ngọc ánh mắt mong chờ tựa như một cô bé hàng xóm sang nhà xin kẹo.
“Đứa nào nữa đây, có quen sao ta?” Đan Phong nghi hoặc trong lòng, khù khờ nói
- Phải phải, Đan Phong là tên ta, cúng ta có quen nhau sao?
Hắn lại tiếp tục gãi gãi đầu
Đan Ngọc ngẩn người, tia vui mừng vừa thắp sáng lập tức tắt đi mà thay vào đó
là nỗi buồn không tên. “Hắn quên ta rồi, hắn quên ta rồi, hắn quên…” nàng như
thành một khúc gỗ cứ đứng đó mà lầm bầm mãi một câu không ngừng. “Đúng rồi hắn
thành người ngốc rồi thì sao nhớ được, mình thật khờ” mãi một lúc sau nàng mói
bừng tỉnh nhưng mà Đan Phong đã biến mất rồi.
- Muội muội, coi bộ muội có quen tên tiểu tử đó.
Đan Mĩ không biết lúc nào đã đứng bên cạnh nàng lên tiếng hỏi thăm.
- Không, không có.
Đan Ngọc bất giác mặt đỏ, lúng túng trả lời, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên
những hình ảnh của một tiểu nam tử hay cười đùa, trêu trọc nàng, trong một lần
vô ý hắn còn lõ cởi chiếc váy nàng mặc làm nàng xấu hổ muốn chết nhưng cũng có
lúc hắn rất tốt, thường hay kể chuyện cho nàng nghe, chọc chọc khiến nàng bật
cười mỗi khi buồn, có lần hắn còn làm vòng hoa tặng nàng, cũng thường hay xoa
đầu nàng khiến nàng dễ chịu, lúc đó nàng đã thầm mong trong lòng hi vọng sẽ
được làm tân nương của hắn,.... Càng nghĩ nàng lại càng vui, hắn sau 3 năm
biệt tích nay đã trở về, cho dù hiện giờ hắn có khù khơ nhưng nàng cũng đã
mạnh mẽ, nàng sẽ bảo vệ hắn suốt đời.
- Không có vậy thôi, chúng ta đi về phòng tu luyện, sắp đến kì sát hạch cuối
năm rồi đấy.
Đan Mĩ bề ngoài ung dung nói như thế nhưng trong lòng không khỏi quan tâm muội
muội “Muội à, muội tưởng là ta không nhớ sao, hắn là tên tiểu tử phế vật con
gia chủ mà lúc nhỏ muội hay chơi chung. Ta hi vọng muội sẽ thoát khỏi cái tình
yêu trẻ con này sớm, hắn bây giờ không biết có còn phế hay không nhưng mà khù
khờ thế này thì yêu đương gì, chỗ dựa duy nhất của hắn cũng mất rồi. Ài, nếu
sau này muội không bỏ được thì để ta cho hắn biến mất” càng nghĩ nàng càng
không khỏi lo lắng cho muội muội.
Lại nhắc đến Đan Phong thì hiện giờ đang ở ngoài đường phố trong trấn
“Tự nhiên nói chuyện với người ta thì đứng sững sờ, gương mặt buồn hiu làm như
ta chết rồi không bằng” hắn khó hiểu ngẫm nghĩ., bất chợt tự dưng hắn nhớ đến
một tiểu nữu giận tím mặt nhào vào cào xé hắn khi bị hắn kéo xuống cái váy,
“chắc không phải đâu” hắn cười cười gãi đầu.


Nơi Tận Cùng - Chương #4