Giết


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

“Thật là trúng mánh mà, khà khà. Ban đầu dự tính vào mua kim châm bình thường
nào ngờ gặp phải cao nhân, may thay lúc đó lại có người bệnh, thế là vừa được
tử trúc châm vừa được quà khác mà lại không sợ bị giết. Vậy là tiểu muội ta có
thể rút ngắn thời gian xuống còn hai ba ngày rồi” Đan Phong mặt mày hớn hở
tung tăng ngoài đường, lát sau nét mặt hắn bỗng trở nên gian tà “Lão già,
chuyện này sẽ không kết thúc dễ vậy đâu, ta sẽ còn lợi dụng nhiều hơn nữa để
giúp ta trở thành linh sư nhanh nhất có thể”
Ai bảo nơi này quá nhỏ bé, linh khí lại ít, người trong trấn cao nhất cũng chỉ
có luyện thể tầng 12, hôm nay tự nhiên gặp một vị Ngưng Linh cảnh có điểm yếu
để hắn lợi dụng phát triển bản thân nên làm sao hắn có thể buông tha đây.“Kế
tiếp ta nên đến dược điếm mua vài loại phụ kiện cần thiết” hắn nghĩ, sau đó
hắn hỏi vài ba người đi đường một chút.
Tân Dược Các là dược điếm to nhất trong trấn, nó được chia thành 2 lầu, lầu
một chuyên bán các loại linh thảo dành cho luyện thể tầng 1 đến tầng 5, lầu
hai thì bán các loại thảo dược từ luyện thể tầng 6 đến tầng 10, dược thảo cho
luyện thể tầng 11, 12 rất hiếm có ở quán, nhưng lâu lâu cũng có 1 cọng, có thể
là 10 năm không chừng.
Đan Phong vừa bước vào tiệm liền đi đến nói với người đứng quầy
- Nơi này có mua thảo dược không?
Người đứng quầy là một người đàn ông có ria mép khoảng 33 tuổi, nghe hắn nói
thì không khỏi kì quái nói lại
- Ngươi óc à, nếu chúng ta không mua thì lấy gì bán.
“Ông già ngươi mới óc” Hắn mắng thầm trong lòng, còn bề ngoài vẫn bình tĩnh
như chuyện chẳng đáng quan tâm
- Vậy nơi đây có Khan Mộc thảo, Ô Tích thảo, Hoa Hoàn thảo không?
Hắn hỏi
- Đợi lát.
Người đàn ông ria mép đáp, rồi hắn lấy ra một quyển sách nhỏ mở ra xem. Một
phút sau người đàn ông ria mép này chỉ hướng cầu thang nói
- Ở đây không có, ngươi thử lên lầu kiếm đi.
Đan Phong cũng theo lời hắn bước lên cầu thang. Nhìn lên, nhìn xuống hắn không
thấy ai liền sờ sờ chiếc nhẫn lấy ra hai cái cây nhỏ màu đỏ bỏ vào túi áo rồi
mới bước thẳng lên lầu 2.
Lên đến nơi hắn cũng lại người đứng quầy hỏi về 3 loại linh thảo kia
- Có. Khan Mộc thảo, Ô Tích thảo là thảo dược cấp 7, Hoa Hoàn thảo là thảo
dược cấp 8. Ba món cộng lại là 2900 lượng bạc.
Người trung niên gãi gãi nốt ruồi nói với gương mặt tỉnh bơ.
- Vậy nếu ta bán hai cây dược thảo này thì được bao nhiêu?
Đan Phong đặt hai cây màu đỏ lên bàn nói
Người trung niên nhìn sơ qua liền ngẩn người, xoa xoa mắt rồi lấy cái kính lúp
nhìn cho kĩ hơn. Lát sau lão âm trầm nói
- Vừa đủ 2900 lượng bạc.
Đan Phong nhếch miệng cười nói
- Hai cây Xích Thi thảo này mà được nhiêu đó? Ngươi tưởng ta là gà sao? Nếu
không phải ta cần tiền gấp thì ta mang lại hội đấu giá trong trấn bán đi cho
rồi.
Thấy ánh mắt và nụ cười tự tin của Đan Phong, người trung niên liền không khỏi
cười gượng nói
- Là ta nhầm, hehe. Hai cây này là 1 vạn bạc.
- Ta không có đùa với ngươi. Mỗi cây 1 vạn, chịu thì bán không thì nghỉ.
Đan Phong bực tức nói.
Thật sự hắn cũng trả biết giá trị là bao nhiêu, mấy cái loại dược liệu cùi bắp
này kiếp trước, kiếp này hắn cũng chả đặt vào mắt nhưng vì tiền bạc nên “lúc
đó’ hắn tiện đường “cướp” vài cái bởi hắn biết cái này có tác dụng rất lớn cho
luyện thể cảnh. Nãy giờ là hắn chỉ dựa vào trực giác của bản thân, nét mặt,
ánh mắt của người trung niên nốt ruồi mà nói.
- Thôi được ta mua, giá thật khi bán chúng chỉ là lên đến 11 ngàn thôi đấy.
Người trung niên hơi buồn nói nhưng trong lòng âm hầm cười “He he, cái này vốn
giá là 14 ngàn lượng, lời lời”
- Vậy ngươi có mua ba loại dược thảo kia không?
Người trung niên hỏi thêm
- Tất nhiên. Mỗi loại lấy cho ta 3 phần, còn tiền dư thì đưa đây
Đan Phong bình thường nói.
Người trung niên cũng không nói gì thêm, thu lấy hai cây Xích Thi thảo rồi lục
đục đi lấy dược thảo gói lại cho Đan Phong.
- Của ngươi đây. Tổng cộng chi phí là 8700 lượng, vậy ngươi còn 11300 lượng.
Ngươi có thể kiểm tra lại.
Người trung niên đưa cho Đan Phong một túi đựng 3 gói dược thảo và 5 tờ ngân
phiếu có lớn có nhỏ.
- Không cần, ta tin tưởng quán ngươi. Vậy chào tạm biệt.
Đan Phong quay người đi xuống lầu chuẩn bị đi ra cửa tiệm.
“Rập rập rập”
Thấy hắn đã xuống lầu, người trung niên liền đạp mạnh xuống dưới sàn nhà 3
lần, mặt mày cười hiểm.
Đan Phong ra khỏi tiệm, liền vu vơ đi trên đường nhìn trái nhìn phải
“Nơi này được đấy” Hắn thầm nguy hiểm mà tiến vào một hẻm nhỏ, cực kì hẻo
lánh, nhà bỏ hoang cả đống.
- Lẻo đẻo sau lưng hoài, nơi này rất tuyệt đấy, ra tay đi còn ngại ngùng gì.
Hắn đột ngột dừng lại, quay đầu ra sau nhìn 4 người mặt đồ đen che mặt tiếc
nuối nói.

Bốn người đồ đen kinh ngạc cùng thốt lên. Một người trong số đó bước lên tỏ vẻ
ra là đội trưởng
- Ngươi biết bọn ta đi theo à.
Hắn lấy ra một cây mã tấu giấu sau lưng chỉ chỉ Đan Phong nói
- Không. Ta làm sao biết, ta chỉ cảm giác thấy có bốn con cẩu đang theo thôi.
Đan Phong cười he hẻ nói móc.
- Tiểu tử láo xược.
Hai người trong số đó giận dữ chuẩn bị ra tay nhưng bị người dẫn đầu ra hiệu
chờ chút.
- Tiểu tử khá lắm. Bọn ta cũng không có ác, bây giờ cho ngươi cơ hội giao ra
hết các thứ ngươi có, bọn ta có thể suy nghĩ tha cho một mạng.
Hắn nói ra vẻ nghiêm túc nhưng mà trong lòng hắn đang muốn bỡn cợt “con cá”
trong tay này.
- Sũa lắm, ta không có thời gian, cùng xông lên cắn đi.
Đan Phong đưa tay quắt quắt, khiêu khích nói.
- Con mẹ nó, lên làm thịt con cá này.
Tưởng rằng “con cá” sẽ sợ hãi sau lời nói của mình nhưng không ngờ nó lại phun
nước bọt lên mặt khiến người dẫn đầu tức giận gầm lên.
Bọn họ móc ra đao kiếm bắt đầu chia ra thành bốn hướng bao vây Đan Phong lại,
sợ hắn chạy thoát.
- Mẹ ngươi, bọn ta có 3 người luyện thể tầng 5, riêng ta là luyện thể tầng 6
thì coi ngươi một thằng nhóc thoát đường nào.
Đò đen dẫn đàu cười gian nói
- Đại ca, đừng giết tiểu tử này. Mấy ngày nay ta nhịn đủ rồi, nhìn hắn trắng
trẻo thế này chắc lỗ sau sẽ tuyệt cú mèo. He he, lúc đó cho ngươi la hét đến
sướng.
Một người trong đó âm tà nói, miếng vải che mặt cũng bị ướt sũng.
Đan Phong đang đứng ung dung trong vòng vây nghe thế khổng khỏi trợn to con
mắt, vô ý sờ cái mông.
- HAHAHA
Bốn người cùng cười lớn.
- Ông già ngươi, ngươi là đứa sẽ chết sau cùng.
Đan Phong chỉ vào tên biến thái nói, rồi lao về hướng về phía tên dẫn đầu dành
quyền phát động tấn công.
- Ha hả, đại ca bọn ta là luyện thể tầng 6 nha, ngươi tuổi chừng 13, 14 cho
dù có là thiên tài thì cũng chỉ luyện thể tầng 4, 5 thôi, làm sao là đối thủ
của đại ca bọn ta.
Ba người đồ đen thấy Đan Phong lao đến một hướng liền không truy kích mà đứng
tại chỗ trêu chọc.
- Ngu xuẩn
Đồ đen dẫn đầu thấy Đan Phong lao đến, cười ác nói, hắn đưa cây mã tấu lên cao
mà chém thẳng về phía Đan Phong.
Đan Phong vừa đến gần liền nằm trong vùng chém của cây mã tấu, hắn nhếch mép
khinh thường, hắn vặn mình về trái một góc 45 độ.
“Vụt’
Mã tấu chém xoẹt qua lớp không khí sát cạnh người Đan Phong, Đan Phong thừa
thế vung quyền đấm ngang vào tay của đồ đen dẫn đầu.
“Rắc” tiếng xương gãy
A aaa aa
Đồ đen dẫn đầu đau đớn la hét, mẫ tấu rời tay rơi xuống liền bị Đan Phong bắt
được.
“Vù” một nhát chém
“Phốc”
Đầu lâu tên đồ đen dẫn đầu rơi xuống, cột máu phun ra đầy áo Đan Phong.
- Ông già nó, hư mất bộ đồ mới của ta.
Đan Phong nhìn quần áo trên người, tức giận mắng.
Ba người đồ đen còn lại đang đứng xem phim hay bỗng ngẩn người, nỗi sợ hãi
dâng lên.
- Không thể nào.
Bọn hắn người run lên, miệng lẩm bẩm.
Bọn hắn đã mất đi ý chí chiến đấu rồi. Trước đến giờ mọi chuyện làm ăn với mấy
người Tân Dược Các đều rất thuân lợi, bọn họ chưa từng thất bại và cũng quá dễ
dàng. Nhưng mà bây giờ đai ca mạnh nhất mà bọn hắn ngưỡng mộ đã chết quá
nhanh, hầu như là chỉ mất 4 giây kể từ khi Đan Phong lao đến, điều này chỉ có
thể nói thực lực Đan Phong quá mạnh, vượt xa đại ca bọn hắn. Bọn hắn không thể
chấp nhận, bọn hắn thật sự sợ hãi.
“Trốn” là ý nghĩ duy nhất của bọn hắn.
- Á á á
- Gra graaaa
Bọn hắn kêu gào lên mà mỗi người một hướng chạy đi.
- Chạy được sao.
Đan Phong cười mỉm, mặt hắn lúc này như kẻ biến thái đang săn con mồi vậy.
Hắn lấy chân sút mạnh vào đầu lâu của tên đồ đen vừa chết về hướng hai người
áo đen cùng chạy, rồi ngay lập tức ném thật mạnh cây mã tấu về hướng ngược lại
đang có một tên áo đen bỏ chạy. Bản thân liền chạy nhanh đuổi về hướng hai
người áo đen.
“Bộp” đầu lâu trúng đầu tên áo đen biến thái lúc trước đòi làm chuyện ấy với
Đan Phong khiến người này phun ra một ngụm máu mà nằm bất tỉnh.
- Áaaaaa
Tên áo đen ở hướng ngược lại chết rồi, nguyên nhân là bị mã tấu chém sâu vào
lưng gần như đứt làm đôi cơ thể.
Tên còn lại vẫn tiếp tục chạy nhưng mà hắn đang sợ hãi, chân tay run rẩy thì
làm sao chạy nhanh được, vả lại hắn và Đan Phong đâu cùng trình độ nên rất
nhanh liền bị Đan Phong đuổi kịp.
- Thiếu gia tha mang, thiếu gia tha mạng.
Hắn quỳ xuống đất hướng về Đan Phong dập đầu liên tục, đáy quần cũng đã ướt
nhẹp.
Đan Phong bước đến gần nhìn hắn một cái nói
- Được rồi, đứng lên đi.
“Hả” tên áo đen này ngạc nhiên trong lòng, vội ngước đầu lên nhìn.
“Bốp” một cước mãnh mẽ của Đan Phong hướng đến
“Crộp”
Tên áo đen mất ý thức văng qua bên trái một đoạn xa, xương cổ hắn gẫy rời, một
bên xương sọ lún sâu vào bên trong, một con ngươi rơi ra ngoài, cơ thể không
ngừng giật giật, máu họng trào ra.
Đan Phong phủi phủi chân một chút liền quay lại tiến đến tên áo đen đang nằm
gục trên đất, lạnh lùng nói
- Dám đánh chủ ý xấu xa lên người ta. Xem ngươi chết như thế nào.
Đan Phong kéo tên này lại gần cây mã tấu đang nằm sâu trên lưng một tên áo đen
khác. Hắn lấy cây mã tấu ra dự định thực thi suy nghĩ cực kì tàn nhẫn, ác độc
của mình nhưng đột nhiên hắn như bừng tỉnh lại mà không khỏi thở dài.
- Đúng là dù kiếp trước, hay kiếp này, bản tính của ta vẫn không đổi.
Hắn lẩm bẩm một mình rồi dùng mã tấu chém bay đầu tên áo đen nằm bất tỉnh.
- Có lẽ như vậy là được rồi, đừng ác quá.
Hắn như nói với bản thân điều gì đó, rồi quay mặt bỏ đi ra ngoài đường cái.
- Mẹ ơi, sao quần áo vị ca ca kia có nhiều vết đỏ vậy?
Bên ngoài đường ai thấy hắn máu me thê cũng tránh ra xa, sợ hắn đột nhiên nổi
khùng giết chóc hoặc bị vạ lây. Lúc này có một tiểu nam tử nép bên người mẹ
mình tò mò hỏi
- Suỵtttt
Người mẹ nhanh chóng ra hiệu cho đứa nhỏ im miệng. Đợi Đan Phong đi xa, bà mới
nói
- Ca ca đó vừa mới ăn thịt người đấy, sau này khi gặp con đừng có lại gần
nhé.


Nơi Tận Cùng - Chương #6