Khám


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Đan Phong vội đi ra chốt lại cửa phòng rồi quay lại. Hắn kéo chiếc vấy hoa của
Đan Tuyết Nhi xuống làm lộ ra cặp chân trắng nỏn, mềm mại, thon thả hơi dài
dài, dù sao thì nàng cũng chưa phát triển hết nếu không chắc chắn sẽ là một
cặp chân mộng nước, có thể ức hiếp tư tưởng người nhìn. Hắn đưa tay bóp nắn
vài cái, thấy nàng không phản ứng liền trầm mạc nhưng vẫn không ngừng quan sát
từ trên xuống dưới.
- Hử?
Hắn giơ bàn chân nàng lên, phát hiện dưới góc chân nàng có một chấm đen rất
nhỏ. “Là một cây kim?” hắn thầm nghĩ. Hắn đưa tay nhấn nhẹ vào chấm đen đó hỏi
- Muội có cảm giác gì không?
- Không. Sao vậy ca ca?
Đan Tuyết Nhi nghi hoặc hỏi
- Không có gì đâu, muội đừng lo.
Hắn tiếp tục quan sát chấm nhỏ, có khi cũng động tay động chân. Lúc lâu sau,
bằng những kiến thức, kinh nghiệm vô tận của hắn, hắn đưa ra kết luận “Không
phải kim, đây là một loại dung dịch độc dược được cô đặc lại thành chất rắn có
thể tan, người hạ độc đã chế biến khiến cho nó trở nên mảnh và nhọn ở một đầu
tựa như một cây kim. Khi vào cơ thể nó sẽ tan ra dần khiến cho chỗ bị đầu độc
tê liệt từ từ và lan rộng ra khắp cơ thể, nếu như không kịp tống nó ra thì khi
nó tan hết nạn nhân sẽ bị bại liệt hoàn toàn không thể chữa trị.”
“Khi một người không còn ai che chở, trở thành người thường chả ai quan tâm
sống chết thì hành động, quả thật là biết lựa thời gian đấy. Thật là ác độc”
Không cần phải nói tâm trạng của Đan Phong lúc bây giờ thì cũng đã hiểu, hắn
đang giận dữ, hắn đang có suy nghĩ tàn ác.
- Hôm qua muội đã từng nói chuyện, gặp mặt với những ai vậy?
Đan Phong mặc váy lại cho Đan Tuyết Nhi, ngồi trở về cạnh nàng hỏi
Đan Tuyết Nhi liền tựa vào người hắn nói
- Không có, cả ngày muội đều ở trong phòng. Chỉ có vài lúc là có người làm
đưa cơm và chắm sóc muội ăn uống, tắm rửa.
- Họ có từng đụng vào bàn chân muội không?
Hắn hỏi tiếp.
- Không.
Nàng thành thật đáp. Đan Phong lại rơi vào trầm tư.
“ Coi bộ hơi khó nhằng đây. Nếu như không ai động muội ấy lúc minh bạch vậy
thì họ chỉ có thể làm lúc mờ ám. Đơn giản là vào lúc buổi tối khi muội ấy ngủ
thì thổi chút thuốc mê vào, sau đó hành động. Nhưng mà tại sao lại chỉ muốn
phế mà không giết chết?. Dường như muội ấy chẳng có thứ gì để khiến người ta
âm mưu giết cả, mẹ thì do sinh nàng khó khăn nên qua đời, cha thì cũng vừa
chết đây thôi, người thì lại tàn tật ở mắt. Không, không, vẫn có một nguyên
nhân để khiến một người hành động chuyện này” Hắn chợt nở lên một nụ cười tà
hiểm.
“Thời tuổi trẻ kiếp trước ta đã gặp nhiều rồi, và ta cũng đã từng phải gánh
chịu. Đó chính là sự ganh ghét, một sự thù hận chỉ muốn người đó mất đi tất cả
và họ phải sống để đau khổ chứng kiến cảnh đó. Có lẽ tình lang của ai đó đã ái
mộ tiểu muội nhà ta nên thành ra thế này.” Hắn khẳng định trong đầu.
“ Đương nhiên chuyện ganh ghét này đa số cũng chỉ xảy ra ở phái nữ giới kiểu
tựa như tại sao là nó không phải ta, nó có gì hơn ta, lòng dạ đàn bà thì ai
cũng biết rồi. Cũng có một số trường hợp là phái nam nhưng hầu hết thì theo
kiểu ngươi phải biến mất vĩnh viễn, sự giết chóc đẫm máu” Hắn diễn giải ra.
- Tiểu muội của ta không biết có được ai ái mộ gì không nhỉ?
Đan Phong đột nhiên cười cười hỏi Đan Tuyết Nhi khiến nàng ngẩn người
- Ca ca, ái mộ là gì vậy?
Nàng hiếu kì hỏi.
“Bộp” Đan Phong không khỏi vỗ trán mình một cái, thầm trách mình dở hơi lại
đem chuyện này nói với một tiểu cô nương 11 tuổi. Hắn cười gượng nói khiến cho
Đan Tuyết Nhi rất khó hiểu
- Đợi muội lớn lên một chút nữa muội liền sẽ hiểu.
“Bây giờ giúp nàng giải độc cái đã rồi sẽ đi làm việc ác” Hắn âm thầm tính
toán trong đầu
Cóc cốc, cóc cốc
Bỗng lúc này vang lên tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói lanh lảnh, non nớt
nhưng đầy ma mảnh truyền vào.
- Tuyết tỷ tỷ, là muội, tiểu Thúy đây, sao tỷ đóng cửa vậy?
- Là tiểu Thúy, ca ca, mau mở cửa giúp muội.
Đan Phong chợt thấy Đan Tuyết Nhi trở nên vui vẻ hẳn lên hắn cũng thấy thoải
mái, gương mặt trầm tư bấy lâu cũng giãn ra. Hắn không khỏi nói
- Vậy thì ta cũng về phòng một chút, ta cần chuẩn bị vài thứ, lát ta sẽ quay
lại.
Thấy nàng gật đầu hắn liền xoa đầu nàng vài cái rồi đứng lên đi ra mở cửa
phòng.
“Két”
Xuất hiện trước mặt hắn là một tiểu cô nương tầm 10 tuổi, da trắng, mắt to
tròn, trông rất xinh xắn, trên tay đang cầm một cái giỏ bánh thơm. Nàng là Đan
Ngọc Thúy, con gái của Đan Phách trưởng lão.
- Ý ý, một tên ăn mày?
Nhìn thấy Đan Phong, mắt nàng mở to ngạc nghiên nói.
Đan Phòng mỉm cười nhìn nàng, rồi đưa tay lên xoa nhẹ đầu nàng biểu thị cho sự
yêu mến bởi vì nàng có lẽ là người bạn thân nhất mà tiểu muội hắn có khi hắn
biệt tích.
“Cảm giác này…thật dễ chịu”
Đan Ngọc Thúy vui vẻ hưởng thụ nhưng giây lát sau nàng liền bừng tỉnh vội
tránh thoát tay hắn, cay cú nói
“Tên ăn mày vô lễ, dám đưa bàn tay bẩn thỉu lên đầu ta”
Nàng giơ tay múa vuốt làm lộ ra hai cái ranh hổ trông rất đáng yêu, giận dữ
nhìn hắn.
Đan Phong bật cười một cái không thành tiếng, dịu dàng nói với nàng
- Mau mang bánh vào đi, có lẽ Tuyết tỷ của ngươi đang rất đói.
Không biết tại sao nhưng khi nghe xong câu này của Đan Phong, Đan Ngọc Thúy
như bị ma câu hồn mà răm rắp đi vào phòng Đan Tuyết Nhi. Đi được hơn 7 bước
nàng mới chợt bừng tỉnh tức giận quay lại tìm hắn, nhưng hắn nào còn bóng dáng
nơi đây.
Đan Phong trở lại căn nhà rách nát ngày nào của hắn, nó chỉ nằm cách phòng của
tiểu muội hắn khoảng 1 phút đi bộ, 5 gian nhà to lớn. Đã qua 3 năm nhà cũng
còn kiên cố lắm nhưng mà bụi bặm, tơ nhện treo khắp trốn, có lẽ hắn cần ít
phút dọn dẹp.
Dọn nhà cửa xong, hắn bèn ra sau nhà nơi có những hàng cây to cao, chặt vài
cây rồi dùng con dao sắt nhọn luôn theo bên người mà ngay cả yêu thú cấp 12
cũng đã từng nếm mùi đau khổ, đục khoét, cắt tỉa. Công việc đang tiến hành đột
nhiên bị dừng vì thiếu thiết bị, hắn liền đi vào nhà lôi búa, đinh, cưa ra
tiếp tục làm. Một giờ đồng hồ sau, một chiếc xe đẩy siêu gọn nhẹ, đẹp đẽ với
hai chiếc bánh xe gỗ đằng trước và một chân chống đứng đằng sau ra đời.
Đan Phong ngắm nhìn một chút thành quả của mình, hắn hơi gật đầu rồi đưa tay
đụng vào chiếc nhẫn xanh biếc tựa ngọc thạch đang đeo trên ngón trỏ bàn tay
trái sờ sờ gì đó. Đột nhiên trước mặt hắn chợt xuất hiện một khối bông sợi
trắng tuyết mềm mịn, hắn ôm khối bông này đặt lên chỗ ngồi duy nhất trên chiếc
xe và sắp xếp cho nó yên ổn trên xe, mỉm cười hài lòng.
Khoảng thời gian kế tiếp, hắn liền ngồi nhóm lửa nấu nước ấm để tắm rửa. 30
phút sau, hắn ngồi trước một tấm gương trong suốt với một bộ đồ xanh trắng
nhạt mà hắn đã mua khi đi ngang qua tiệm may mặc, tay phải cầm con dao nhỏ
không ngừng cắt ngắn tóc lại trông khá kì quái, bởi nơi đây ai ai cũng để tóc
dài dù là nam hay nữ. Phải nói lúc này hắn rất chăm chút cho mái tóc của mình,
hắn tính toán từng li từng tí để không phải sai lầm dù chỉ một chút. 3 phút
sau, một cái đầu với mái tóc ngắn kì quặc xuất hiện nhưng khi trực diện nhìn
nó thì càng cảm thấy thuận tiện đẹp mắt, đã thế nó còn tôn nên vẻ phong trần,
tuấn tú cho Đan Phong mà không hề gây cảm giác nhức mắt khó coi.
“Tiếc quá, phải chi có thêm bộ vest hoặc comple cộng thêm đôi giày da thì
tuyệt. Lát ra tiệm may đặt làm vài bộ vậy” ngẫm nghĩ một hồi hắn liền cầm giấy
bút nhanh tay phát họa ra một vài bộ trang phục kì quái cực kì chi tiết rồi
nhét vào túi quần.
“Đến lúc quay lại rồi” Hắn ra khỏi căn nhà nhỏ của hắn, đóng cửa lại rồi đẩy
chiếc xe đẹp đẽ hướng về phía phòng tiểu muội. Kể ra từ lúc hắn rời đi cũng đã
hơn hai tiếng rồi, trời bây giờ cũng đã quá trưa, nắng hơi gắt, dù sao thì
thời tiết cũng đã gần sang đông.


Nơi Tận Cùng - Chương #3