Tiểu Muội


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Ngươi, ngươi có phải là Đan Phong đại thiếu gia.
    Bất chợp một người trung niên áo xám khoảng 50 tuổi tiếp cận hắn ngạc nhiên
    hỏi. Lão là đại quản gia của Đan gia.
    Đan Phong ngước mặt nhìn lão một chút rồi hơi mỉm cười nói.

  • Là ngươi à Lan lão.

  • Cái gì mà đại thiếu này, đại thiếu nọ. Lão Lan ngươi già rồi nên lú lẫn à.
    Đan Thanh từ phía sau Đan Phong bước lên nói chen vào, ánh mắt nhìn Đan Phong
    đầy vẻ kiêu căng.
    Đan Phong thờ ơ cũng không nhìn Đan Thanh, hắn liếc mắt nhìn Lan lão một cái
    đây vẻ cần giải thích. Lan lão cười buồn, đôi mắt đỏ lên ngậm ngùi nói

  • Đan Thanh thiếu gia nói phải, lão thật là đã già rồi nên hồ đồ, thiếu gia
    thứ lỗi cho.
    “Hử?” một dấu hỏi hơi to chợt hiện lên trong đầu Đan Phong, hắn nhẹ nhàng xoay
    người cho Đan Thanh một ánh mắt hỏi

  • Rốt cuộc là chuyện gì?
    G RỪ Ừ Ừ

  • MÁ ƠI CỨU CON!!!
    Đan Thanh đột nhiên hốt hoảng la toáng lên, tay chân mềm nhũng ngã lên nền
    gạch, ánh mắt sợ hãi run lên nhìn Đan Phong nhưng chỉ thoáng chốc sau hắn liền
    cảm thấy bình thường trở lại, nỗi sợ ấy dường như chưa từng có. Hắn ngẩn ngơ
    khó hiểu một hồi rồi đứng lên nhìn Đan Phong với ánh mắt bất thiện hỏi

  • Ngươi vừa dùng yêu pháp gì?
    Khí thế nặng trĩu của luyện thể tầng 5 do Đan Thanh phát ra ép về phía Đan
    Phong.
    “Haiiz” Đan Phong thở dài một tiếng, hắn bước ra hai bước tiến về phía Đan
    Thanh rồi dùng tay phải nắm cổ Đan Thanh nhấc bổng lên không, Đan Phong dùng
    ánh mắt lạnh lùng nói.

  • Ta hỏi là rốt cuộc chuyện gì đã xãy ra, ngươi nghe rõ không?
    Đan Thanh lúc này cực kì hoảng sợ, đầu óc hắn rối loạn hẳn lên, từng câu hỏi,
    từng dòng chữ không ngừng hiện ra trong đầu hắn “Vì sao hắn không bị khí thế
    mình chèn ép? Tại sao hắn lại mạnh như thế? Đây là phế vật năm xưa sao?...” Cơ
    thể hắn đã tê cứng, nhìn vào ánh mắt của Đan Phong tim gan hắn như đang gào
    thét, hắn cảm thấy như tử vong đang ùa về, thần chết đang mỉm cười quơ quơ cây
    kẹo bằng xương cốt mời chào hắn. Bây giờ hắn như đơ ra, miệng hắn ồ ồ vang lên

  • R..rõ.

  • Vậy thì mau nói.
    Hình ảnh Đan Phong như trở thành La sát đang hiền hòa nói với hắn.

  • V..vâng. Em gái ngươi đột ngột bị bệnh nặng, ông già ngươi vì kiếm thuốc
    cứu em gái ngươi nên đi gặp Diêm Vương uống trà rồi, bây giờ ngươi và em gái
    ngươi trong Đan gia này chả có chỗ dựa gì, người hầu cũng ra đi, các ngươi đã
    trở thành đệ tử bình thường của Đan gia. Ta…ta chỉ muốn ức hiếp ngươi một tí
    thôi mà sao ngươi dữ với ta quá vậy.
    Ánh mắt Đan Thanh vô thần, hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn cứ
    thuận miệng nói ra một loạt từ ngữ gì đó như một con robot không hơn không
    kém.
    “Thì ra là vậy” Đan Phong vội quăng Đan Thanh xuống đất, nhìn Lão Lan đang quá
    hoảng sợ đứng cả mồm gật đầu một cái rồi chạy đi thật nhanh vào sâu bên trong,
    hắn bây giờ cấp bách muốn gặp tiểu muội của hắn. Ông già hắn chết thì hắn kệ,
    dù sao ngày xưa ổng cũng có quan tâm yêu thương gì hắn vả lại ổng cũng chỉ là
    người “cha giả” mà thôi, nhưng nhắc đến tiểu muội hắn, hắn không khỏi nhớ đến
    những hồi ức đẹp đẽ, những kỉ niệm khiến con tim băng lạnh của hắn trở nên mỉm
    cười ấm áp, hắn thật sự rất yêu thương tiểu muội kiếp này của hắn.

  • Có chuyện gì xảy ra?
    Đan Phong vừa đi cũng là lúc rất nhiều người Đan gia ập đến dò xét. Nhưng điều
    làm bọn họ khá nhạc nhiên là chỗ này đột nhiên nhiều ra hai “khúc gỗ” hình
    người, một khúc thì miệng mở to ra đứng ngây ngất, còn một khúc thì nằm ngữa
    trên đất, dưới quần còn có cái gì đó ướt át.
    Đan Phong đứng trước một căn phòng nhỏ đơn sơ, hàng hoa trước cửa đã héo tàn
    từ lúc nào mà nhắm mắt hoài niệm giây lát. Hắn tiến đến cửa phòng rồi mở ra,
    bên trong phòng xuất hiện trước mắt hắn là một tiểu cô nương tuổi chừng 11
    đang ngồi trên giường khóc thút thít, đôi mắt nàng nhắm chặt không mở nhưng
    những giọt nước mắt vẫn xuôi dòng nhỏ giọt xuống, nàng chính là Đan Tuyết Nhi,
    tiểu muội hắn. Nghe tiếng mở cửa nàng nhẹ nhàng lấy tay lau lau khóe mắt buồn
    giọng nói, đôi mắt vẫn nhắm chặt.

  • Tiểu Thúy là ngươi sao? Dạo này sao ngươi ít đến thăm ta vậy?
    Đan Phong ngỡ ngàng nhìn tiểu muội của mình mà lòng không khỏi đau xót, hắn
    vẫn còn nhớ đó những hình ảnh tiểu muội hắn ngày trước. Nàng là cô bé xinh đẹp
    có mái tóc đen tuyền chải xuôi, làn dan trắng nộm phấn hồng, một đôi mắt to
    tròn lấp lánh như ngọc thạch, đôi môi trời sinh đỏ mộng ấm áp. Hắn nhớ khi ấy
    nàng là một cô bé hay cười, lém lỉnh thường vui đùa ríu rít bên cạnh hắn, nàng
    vẫn thường hay gọi “Ca ca” rất ngọt ngào, nàng hay đòi hắn dẫn đi chơi, nàng
    hay đòi hắn mua những thứ mà mình thích, những viên kẹo, những cái bánh nhỏ,
    những đồ vật mà nàng cảm thấy ngộ ngộ,…nhưng đa số lúc ấy hắn không có tiền
    nên không mua được cho nàng khiến nàng tức giận bĩu môi tru mỏ nhưng lúc quay
    đầu thì nàng lại vui vẻ cười tươi,…Vậy mà giờ đây nàng trước mặt hắn lại trở
    nên gầy gò rất nhiều, đôi môi nhợt nhạt phai úa, da đã trắng bạch như người
    bệnh, cặp mắt ngọc thạch ngày xưa nay đã không thấy, tệ nhất là đôi chân thon
    dài của nàng nó dường như đã không còn một chút động tĩnh khiến khóe mắt hắn
    không khỏi chảy ra một dòng lệ nóng.
    Hắn tiến lại gần tiểu muội mình khiến nàng không khỏi cảnh giác hô lớn

  • Ai? Là ai vậy?
    Nàng bắt đầu cảm thấy nỗi sợ trong lòng lại dâng lên. Đan Phong ngồi xuống
    giường rồi ôm chồm lấy nàng trìu mến nói

  • Là ta đây, ca ca muội đã trở về rồi đây.

  • Ca ca?
    Khi Đan Phong ôm nàng, nàng rất là sợ hãi cố gắn cựa quậy thoát ra nhưng khi
    nghe giọng nói của Đan Phong nàng liền cảm thấy rất quen thuộc, nàng ngừng cựa
    quậy ngơ ngác nói nhỏ tựa như hỏi hắn cũng tựa như hỏi bản thân.
    Đan Phong khẽ “Ừm” mốt tiếng, đưa tay lên nghẹ nhàng xoa đầu nàng chứng minh.
    “Động tác này, cảm giác quen thuộc này…Hu hu hu” Đan Tuyết Nhi cảm xúc dâng
    trào, nàng ôm chặc hắn mà khóc gào, nước mắt nàng không ngừng rơi xuống thấm
    ướt chiếc áo rách rưới của Đan Phong như muốn xui tan đi nỗi buồn, nỗi cô đơn
    mà nàng đã gánh chịu bấy lâu. Ít lâu sau nàng mới thút thít ngừng khóc nhưng
    vẫn ôm chặc hắn không buông như sợ hắn biến mất. Nàng tựa đầu vào ngực hắn hỏi

  • Suốt 3 năm nay, ca ca đi đâu, vì sao bỏ mặc muội không nói một lời?
    Đan Phong đưa tay lau đi vài giọt nước mắt còn vương tên gò má nàng tựa như
    hồi tưởng nói.

  • Ta đi là vì ta có việc cần làm, ta thật xin lỗi khi không báo một tiếng cho
    muội.

  • Những năm nay muội thật cực khổ.
    Nhìn khuông mặt luôn nhắm mắt của Đan Tuyết Nhi hắn chợt sầu muộn.

  • Tại sao muội lại như thế này?
    Hắn ân cần hỏi nhưng sắc mặt lúc này lại tựa như hố sâu địa ngục, âm lãnh đến
    đáng sợ, trong lòng hắn từng ngọn lửa địa ngục đang bốc cháy.
    Nhắc đến chuyện này Đan Tuyết Nhi lại tựa như nhớ đến điều gì đó khiến nàng
    lại bật khóc nức nở, run giọng nói với hắn

  • Hu hu, ca ca, cha của chúng ta, cha của chúng ta…

  • Ta biết rồi, ta biết rồi, muội nín đi.
    Đan Phong vội vút tóc Đan Tuyết Nhi mà an ủi.
    Đan Tuyết Nhi lại xướt mướt thêm hồi lâu mới ngưng, Đan Phong nhân cơ hội hỏi
    thêm lần nữa, lúc này Đan Tuyết Nhi mới kể lại sự việc.

  • Muội nhớ là vào khoảng 2 năm trước, lúc muội cùng một vài tỷ muội khác đang
    ngắm trăng, trăng hôm đó quả thật rất tròn, rất đẹp. Rồi bỗng nhiên muội thấy
    vầng trăng rất khác lạ, nó dần dần xuất hiện những vòng tròn kì quái trong
    chốc lát rồi biến mất, sau đó trong đầu muội vang lên những âm thanh tiếng nói
    quái lạ. Khi muội hỏi những tỷ muội khác thì họ đều nói trăng không có gì khác
    lạ, họ còn cười nói muội bị hoa mắt. Về nhà muội liền ngủ một giấc, đến sáng
    thì đôi mắt của muội đã không thể mở ra được nữa.
    Đan Tuyết Nhi bùi ngùi, tủi thân kể lại.
    Đan Phong nghe xong câu chuyện thì mí mắt không khỏi nhảy lên một cái. Hắn lập
    tức hỏi

  • Muội có thể phát lại những âm thanh tiếng nói quái lạ đó không?

  • Có thể.
    Đan Tuyết Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi nói kêu lên những quái tiếng

  • Li ma ta kha la na mo No i kha le. Muội nghĩ là như vậy.
    “Thì ra là vậy” Đan Phong không khỏi mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn tràn đầy
    âm lãnh tựa như “Ngươi đang chơi tiểu muội ta sao”. “Đây có lẽ là một loại
    truyền thừa của thần vực, Li ma ta kha la na mo No i kha le nghĩa là kế thừa
    nguyệt thần nhãn của ta, phục hưng Nguyệt giáo” Đan Phong suy đoán.

  • Ừm, vậy còn đôi chân muội?
    Nhắc đến chuyện này nước mắt Đan Tuyết Nhi lại rơi lã chả.

  • Muội không biết, tối hôm qua còn đi được, nhưng mà sáng nay, sáng nay…hu hu
    hu.
    Đan Phong lúc này hắn cũng không biết làm gì khác hơn ngoài việc nhẹ vút tóc
    nàng an ủi, lúc nhỏ hắn vẫn an ủi nàng như thế và bây giờ vẫn vậy, vẫn bằng
    cách này.

  • Để ta xem chân muội một chút.
    Đợi nàng khá lên chút, hắn đưa ra kiến nghị

  • Ưm.
    Đan Tuyết Nhi nhẹ gật đầu đồng ý.


Nơi Tận Cùng - Chương #2