Trở Về


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Thiên Không đại lục,

Tại một nơi xa xôi hẻo lánh không ai biết đến nằm khuất sâu đâu đó trong đại
lục có một nơi nhỏ bé gọi là Vũ Dương trấn, một nơi phồn hoa đỉnh cao đối với
những con người vô tri tự coi trời bằng vung, không biết thế giới rộng lớn.
Trong Vũ Dương trấn tồn tại ba đỉnh cao kim tự tháp lần lượt là Ngô gia, Linh
gia và Đan gia, là những thế lực nắm giữ càn khôn trong trấn. Trước đây, ba
thế lực này luôn hình thành thế chân vạc để cạnh tranh và kiềm chế lẫn nhau
nhưng hiện tại đã khác, một nhà lên mây, một nhà bị cưỡng ép, một nhà thì
xuống dốc, thế chân vạc đã không còn.

Sáng sớm tinh mơ, Đan gia, Phòng hội nghị


  • Các vị lão tổ, nay Đan Phương gia chủ đã chết, Đan gia ta một ngày không
    thể không có gia chủ lãnh đạo sự vụ, ta mong các vị lão tổ hãy chọn ra một vị
    gia chủ mới.

Trong phòng hiện chia làm ba dãy bàn ghế, dãy trái và dãy phải đều ngồi lần
lượt 3, 4 vị trung niên, riêng dãy ghế bên trên hai dãy ghế đó ngồi 3 vị lão
giả tuổi chừng 70, 80. Lúc này một vị trung niên cường tráng tên Đan Hải ngồi
bên dãy trái đứng dậy chấp tay với ba lão giả nói.


  • Ngũ ca nói rất đúng, các vị lão tổ, ta thấy nhị ca lên làm gia chủ là tốt
    nhất, dù gì nhị ca cũng đã là luyện thể tầng 11 đủ sức để gánh vác Đan gia ta.
    Một vị áo xanh trung niên cũng ngồi bên dãy trái tên Đan Phi lập tức đứng lên
    kiến nghị.


  • Không đúng thất đệ, ta thấy tam ca chúng ta vừa có mưu vừa có dũng mới
    thích hợp làm gia chủ hơn. Nhị ca tuy thiên phú kinh người nhưng mà về mặt mưu
    mẹo thì còn kém tam ca một đoạn nhỏ.


Vị trung niên áo xám có chòm dâu dê tên Đan Phách ngồi dãy bên phải vội đứng
lên ý kiến.


  • Lục ca nói vậy là như thế nào? Vũ Dương trấn này xưa nay đều tôn sùng cường
    giả, cường giả là chí tôn, nếu không có thực lực thì ai xem trọng đây? Mưu
    mẹo? Ha hả, trước một sưc mạnh tuyệt đối thì mưu mẹo chả là gì.

Đan Phi ngạc nhiên một chút rồi bỗng cười trào phúng đáp lời Đan Phách.


  • Òh! Vậy nếu theo lời thất đệ thì khi chúng ta gặp một người mạnh hơn liền
    buông tay chiu trói, giao cả gia sản?

Đan Phách cười cợt hỏi ngược Đan Phi.


  • Đủ rồi, mọi chuyện đã có các lão tổ quyết định, các ngươi ở đó tranh cãi
    cái gì. Không biết lớn nhỏ.

Người trung niên còn lại bên dãy trái tên Đan Nguyên đứng lên can ngăn nhưng
ánh mắt nhìn về phia Đan Phách ẩn ẩn chứa vẻ tức giận.


  • Nhị ca nói phải đó, các ngươi ngồi xuống đi, trong nhà chúng ta vừa có
    chuyện buồn đừng nên tranh cãi.

Một vị trung niên bạch bào phe phẩy cái quạt ngồi rìa dãy bên phải từ tốn nói
trên mặt còn mang nét buồn không biết là giả tạo hay thật lòng, hắn tên Đan
Bảo là tam ca trong lời Đan Phách nói.


  • Ừm, các ngươi cũng nên trật tự đi thôi.

Lúc này bất chợt một giọng nói già nua đến từ lão giả ngòi bên trái vang lên
xua tan mọi động tĩnh. Tiếp đến lão giả bên phải cũng lắc đầu nói


  • Các ngươi thật là khiến chúng ta thất vọng. Đan Phương chỉ vừa mới qua đời
    thôi mà các ngươi đã tranh giành chức gia chủ, đã thế còn kết bè kết phái chia
    rẽ nội bộ. Đan gia thật sự đã xuống dốc rồi.


  • Ài…nghĩ lại cũng thật tội cho đứa nhỏ Đan Phương! Vợ thì chết vì sinh khó,
    đứa con trai thì mất tích vào 3 năm trước, còn đứa con gái lại đột ngột lâm
    bệnh nặng. Bản thân vì yêu thương đứa con gái mà dám dũng cảm vào nơi nguy
    hiểm tận Bách Thú lâm tìm thuốc để rồi không về được nữa. Ra đi không ai
    thương tiếc, huynh đệ tình cảm ngày nào giờ cũng chỉ chăm chú đến vị trí gia
    chủ mà bản thân để lại, Aì…!!!


Lão không ngừng nói về những sự kiện bi thương mà gia chủ Đan Phương gặp phải
và cũng không khỏi châm biếm 7 người bên dưới khiến ai cũng thẹn không nói nên
lời chỉ biết cuối mặt. Chốc lát sau lão giả người ở giữa bấy lâu luôn nhắm mắt
duy trì sự bình thản bỗng nhiên mở miệng lên tiếng.


  • Được rồi, chúng ta biết các ngươi muốn gì. Các ngươi cũng biết bọn ta sẽ
    không xen vào bất cứ việc gì của Đan gia, bọn ta chỉ là những lão già suy yếu
    còn trụ lại thế gian để bảo vệ an nguy diệt gia, Đan gia phất lên hay thục lùi
    đều được định bởi gia chủ.

Nói đến đây vẻ mặt lãnh liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt uy nghiêm không giận
mà uy nói


  • Hừ, ta sẽ nhắc lại nguyên câu trong điều thứ nhất cũng là điều thiết yếu
    nhất quy định về gia chủ Đan gia là “gia chủ không phải một trò chơi ai muốn
    làm thì làm”. Các ngươi hiểu chứ?

Hết câu khí thế luyện thể tầng 12 đỉnh của lão trầm trọng phát ra trấn nhiếp
bốn phía.


  • Hiểu.

Bị khí thế chèn ép khiến mồ hôi chảy ròng ròng không khỏi làm 7 người đồng
loạt kêu lên một tiếng.


  • Các ngươi về đi, chúng ta cần thời gian suy nghĩ, vì tình thế cấp bách nên
    có lẽ tối đa 3 ngày sau sẽ có kết quả.

Lão thu lại khí thế, lãnh đạm nói. 7 người trung niên liền lập tức thối lui ra
khỏi cửa phòng.


  • Ai tự thấy bản thân thiếu khuyết, không gánh vác Đan gia được thì tự rút
    lui đi.

Đây là câu nói mà họ nghe được khi của phòng đóng lại.


Bên ngoài cửa trấn đông đúc nhộn nhịp người ra vào, lúc này đang đứng một
thiếu niên 13 tuổi tóc tai bù xù có làn da hơi trăng trắng, khuôn mặt tuy nhỏ
tuổi nhưng đã có thể nhìn ra sự tuấn tú, đẹp trai, trên người khoác một bộ
quần áo khá rách nát tựa như một kẻ ăn mày.

“ Kể ra cũng đã 3 năm, ta đã quay trở lại”. Người thiếu niên cảm khái trong
lòng.
Hắn chính là Đan Phong, con trai của gia chủ Đan gia mất tích 3 năm về trước,
người đã từng là phế vật của Đan gia vì không thể tu luyện. Vậy tại sao hắn
lại mất tích? Và tại sao lúc này hắn lại quay trở về?

Đan Phong lần mò theo đường cũ trở về Đan gia, khi muốn tiến vào cánh của to
lớn của Đan gia thì bị những tên lính gác cửa ngăn lại.


  • Tiểu tử ăn mày dừng lại, ai cho phép ngươi tùy tiện vào đây. Mau cút
    Một tên vai u thịt bắp trong bốn tên gác cửa giận dữ lên tiếng nói. Ba người
    kia cũng trợn mắt hùng hổ nhìn hắn.


  • Các ngươi không nhận ra ta sao?


Hắn vén tóc lên cao để lộ rõ khuôn mặt anh tuấn nhìn bốn người nói.


  • Nhận bằng niềm tin, mau cút đi, đừng làm trễ nãi công việc bọn ta, nếu
    không thì ngươi đừng trách.

Bốn người này không ai nhận ra hắn, gắt gỏng nói. Điều này cũng đúng thôi, Đan
Phong ngoài cái danh hiệu phế ra thì hình ảnh của hắn trong Đan gia thật sự
rất mờ nhạt, vả lại lúc ấy hắn còn nhỏ, phế vật trong Đan gia cũng có vài tên
nên cũng chả mấy ai nhớ. Cứ nhắc đến con gia chủ thì cũng chỉ nhớ là tên Đan
Phong chứ có ai nhớ hình dạng hắn như thế nào.

Đan Phong thấy thế liền móc trong túi ra một khối lệnh bài được làm bằng gỗ
tinh xảo có mặt trước khắc “Đan gia”, mặt sau khắc “Gia chủ” phía trên “Đại
thiếu” phiếu dưới đưa cho tên vai u thịt bắp coi.

Giây lát sau tên này liền trả lại khối mộc bài hướng Đan Phong xin lỗi


  • Thì ra là Đan Phong thiếu gia đã trở về, chúng ta thất lễ. Mời Đan thiếu
    vào.
    “Hửm, không phải là Đan Phong đại thiếu sao?” Đan Phong ngạc nhiên thầm nghĩ
    nhưng cũng không hỏi bốn tên gác của này, hắn chỉ cần vào tra một chút là rõ
    ngay thôi.

Hắn vừa bước một chân qua cửa thì chợt nghe sau lưng có tiếng quát to


  • Cái gì đây? Tại sao lại cho một tên ăn mày bước vào Đan gia ta?

Một thiếu niên 15, 16 tuổi vận trang phục màu trắng nhạt quát hỏi bốn tên lính
gác. Hắn là Đan Thanh con trai của Đan Nguyên trưởng lão.


  • À cái này là như thế này Đan Thanh thiếu gia.

Tên vai u thịt bắp lập tức xì xầm mọi chuyện với Đan Thanh. Còn Đan Phong thì
đã đi vào trong rồi, hắn đâu cần quan tâm mấy chuyện thế này.

Quan cảnh Đan gia hiện tại so với trước kia cũng không “thay đổi mấy”, dòng
người tấp nập trước đây nay đã nhạt dần, người làm thì cũng ít đi một chút,
trẻ nhỏ lại thêm vài đứa, người cùng tuổi giờ đều đã lớn thành trai tài gái
sắc, sân luyện võ vẫn đông đúc nhưng mà nhìn họ dường như hơi bị thiếu sức
sống. “Ừmmm còn cái khung cảnh những miếng vải trắng này là sao?”


  • Ê ê ê, thằng ăn mày nào đây?

Đa số các người làm công thấy Đan Phong đều xì xào hỏi nhau nhưng cũng không
ai rãnh lại hỏi hắn bởi họ còn bận lo công việc của mình. Đan Phong cứ vừa đi
vừa quan sát các khu xung quanh âm thầm suy nghĩ phán đoán.


Nơi Tận Cùng - Chương #1