Tống Hoàng Tuyết


Người đăng: deptrai2k7

Khuôn mặt hắc y nhân bị một lần sương bao phủ lấy. Hắn vừa hiện ra, đã nghe
Hùng Sơn lên tiếng:

- Sao giờ ngươi mới xuất hiện. Làm hại ta bị phá đám, suýt không thể ngưng tụ
ra tia chân khí cuối cùng.

Hắc y nhân cười nhạt, bình thản trả lời:

- Hôm nay ta còn phải xử lí vài sự tình. Nếu ngươi đã đạt đến Luyện Khí tầng
7 thì đi thôi, không nhiều lời nữa, nơi này đã không còn hữu dụng rồi.

Hùng Sơn thầm hừ 1 tiếng, đặt 2 cái xác chết cạnh nhau.

- Để ta giải quyết 1 chút.

Nói rồi hắn bắn ra hỏa cầu đốt cháy xác của Hoàng Tiểu Minh và Vương Sơn Công
thành tro bụi. Vết chân, vết máu cũng bị xóa sạch. Hắn đang định xử lí tiếp
Diệp Tiểu Hàn thì đúng lúc đó, từ xa có 1 đạo thanh quang phá vỡ màn đêm đen
bay đến hạ cánh ngay trong hang.

- Tên gia hỏa này mang ra khí tức ma đạo, Thái Thanh Tông sẽ ta thay trời
hành đạo!

Thanh quang vừa dứt, 1 nam tử liền vác kiếm xông lên, chẳng hề nói đạo lý.

- Không ổn, tên này có thực lực Trúc Cơ kỳ. Nếu lúc trước thì con sâu, con
muỗi này ta tiện tay bóp cái là chết. Nhưng bây giờ muốn toàn mạng phải mất
chút sức lực. - Hắc y nhân vẫn rất trấn tĩnh. Y cảnh báo Hùng Sơn 1 cái, rồi
hắc khi từ cơ thể lượn lờ ra xung quanh.

- Được, để ta trợ giúp ngươi. - Nếu đơn đấu Hùng Sơn chắc chắn không có lực
hoàn thủ. Nhưng lúc này gã đang ở cạnh Hắc y nhân. Hùng Sơn có niềm tin vào
thực lực của Hắc y nhân, mà đối phương muốn chém giết mình vậy, chỉ còn cách
là cùng liên thủ chống đỡ.

Nghĩ vậy, gã ném ra 1 thanh kiếm đen kịt tỏa ra hắc khí. Nếu so với hắc khí
xung quanh Hắc y nhân thì là cùng 1 loại. Nhưng kiếm của Hùng Sơn tỏa ra hắc
khí mỏng và thưa hơn không ít.

...

- Ta đang ở đâu đây? - Diệp Tiểu Hàn tỉnh dậy nhưng đầu vẫn đau nhức, không
khỏi kêu ai da 1 cái.

Rồi theo bản năng hắn nhìn xung quanh. Căn phòng này quả thực giống phòng của
người giàu có, từ cột nhà đẽo gọt tinh xảo đến chiếc rèm giường, tấm bình
phong cũng trông xa hoa hơn nhà hắn rất nhiều. Diệp Tiểu Hàn nhìn 1 lúc, chẳng
có tâm trí nào nữa. Hắn lại nằm xuống khóc lóc. 2 người bạn của hắn đều bị 1
người ta quý mến giết chết khiến ta ngất xỉu khi chứng kiến. Khi tỉnh dậy lại
chẳng biết đang ở đâu? Đối với Diệp Tiểu Hàn thì toàn bộ sự việc này là cú sốc
đầu tiên trong cuộc đời hắn. Hắn nhớ mẫu thân, phụ thân, nhớ đám tiểu hữu, nhớ
gia gia, nhớ bá bá...

Cảm giác đau nhức không ngừng truyền tới, đứa trẻ 14 tuổi cứ như đang trong
vòng tay mẹ nhắm mắt ngủ, khóe mắt vẫn ướt ướt...

...

1 lần ngủ này của Diệp Tiểu Hàn là 2 ngày 2 đêm. Không biết lúc ngủ, năng
lượng thần kì từ đâu tự chữa trị vết thương tinh thần hắn hay sao mà Diệp Hàn
cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi tỉnh dậy. Đầu óc cũng rất thanh tỉnh, thân thể
thoải mái hơn nhiều. Hắn cũng không còn cảm giác sốc hay sợ hãi nữa. Mà thay
vào đó là lòng căm thù Hùng Sơn và thương tiếc cho 2 người Hoàng Tiểu Minh và
Vương Sơn Công.

Diệp Tiểu Hàn vẫn mặc y phục ngủ, duỗi duỗi tay chân, cảm giác được sống thật
tốt. Nghĩ tới đây hắn lại thương tiếc cho 2 người bạn của mình hơn một chút.

Diệp Tiểu Hàn vô ý liếc mắt xuống cuối giường.

Giờ mới để ý! Ở đây có 1 nữ tử. Còn là 1 nữ tử xinh đẹp nhất hắn từng gặp,
nhìn cũng trạc tuổi Diệp Tiểu Hàn, lúc này đang ngủ say sưa.

Sự bối rối làm Diệp Tiểu Hàn không nhịn được kêu nhẹ 1 tiếng:

- A.

Dù hắn đã cố đè nén âm thanh nhưng tiếng kêu vẫn làm thiếu nữ tỉnh giấc hoàn
toàn.

Chỉ thấy thiếu nữ khuôn mặt thập phần ngây thơ với da thịt trắng noãn. Nàng
không nói gì, bắt đầu ghé sát Diệp Tiểu Hàn mà không để ý Diệp Tiểu Hàn đang
run run, vô thức lui mông về đầu giường.

Chưa để nàng lên tiếng, Diệp Tiểu Hàn đã nói:

- Có phải ngươi định, đinh làm việc... ấy? - Diệp Tiểu Hàn đỏ mặt. Hắn ít khi
tiếp xúc nữ nhân cùng tuổi. Lại càng không nói là có nữ nhân ghé sát mặt thế
này.

- Làm chuyện ấy là làm chuyện gì? - Thiếu nữ thấy Diệp Tiểu Hàn đỏ mặt thì
ngừng lại. Nàng hỏi lại 1 câu càng làm Diệp Tiểu Hàn càng thêm bối rối.

- Là... là việc người lớn hay làm... - Diệp Tiểu Hàn lấy hết can đảm nói ra.
Vấn đề này rất nhạy cảm, Diệp Tiểu Hàn không khỏi đỏ mặt như nữ nhân xấu hổ.

Bất quá, đúng là không thể so sánh với nữ nhân xấu hổ được. Chỉ thấy đôi má
hồng của thiếu nữ này dần đỏ lên, như say nắng vậy.

- Tên biến thái... - Thiếu nữ kêu rất to, nhắm mắt nhắm mũi vào hét không
khác sư tử hống là bao.

Tình huống gì thế này? Rõ ràng nàng ta ghé sát mặt mình, rồi sau đấy lại kêu
mình là biến thái? Diệp Tiểu Hàn tuy không biết đây là đâu. Nhưng nữ nhân này
kêu to như vậy, chỉ sợ đã có người nghe thấy, cứ kệ có lẽ không ổn.

Nghĩ vậy hắn liền nhảy xuống giường, lấy tay bịt miệng thiếu nữ. Hắn đâu biết
hành động của mình lại càng giống 1 tên hơn cả biến thái...

...

Trên 1 hành lang giống trong cung cấm của vua chúa có 2 người đang đi.

Người đi trước là 1 thiếu nữ, má hơi đỏ đỏ, đi đến đâu, gặp ai đều mỉm cười
chào hỏi. Người đi sau là 1 thiếu niên, nét người cao ráo, vừa vặn. Chỉ là
thiếu niên cúi đầu xuống, chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

2 người đi,1 trước 1 sau, qua mấy cái hành lang. Mà quang cảnh xung quanh hành
lang này quả thực rất đẹp: có đài phun nước với vài cánh hoa lả lướt rơi, có
thảm cỏ xanh rờn như vừa được tưới nước mưa, có bức tượng điêu khắc hình sư tử
oai phong,...

- Đến nơi rồi. - Thiếu nữ này tên là Tống Hoàng Tuyết, dẫn Diệp Tiểu Hàn đi
ra khỏi nơi có mấy căn phòng ở kia, lại đi tiếp đến 1 tòa lầu các thì dừng
lại.

Lúc Diệp Tiểu Hàn ngẩng mặt lên thì thấy Tống Hoàng Tuyết đang nói chuyện với
1 nữ tử khác, thỉnh thoảng lại che miệng cười.

- Đi vào thôi. - Sau 1 lúc, thấy Diệp Tiểu Hàn không nhịn chờ được nữa, Tống
Hoàng Tuyết bắt đầu chào tạm biệt nữ tử kia, rồi bước vào trong tòa lầu các
này.

- Từ từ, chờ ta với. - Diệp Tiểu Hàn nhanh chân bước theo. Trái ngược với
quang cảnh ở căn phòng Diệp Tiểu Hàn lúc tỉnh dậy và hành lang kia, bên trong
lầu các trang trí vô cùng giản dị. Nếu có gì đặc biệt hơn những thứ không đặc
biệt này thì chỉ có 1 lão bà giống như đang thiền, ngồi trên 1 đóa hoa sen
phát ra ánh sáng êm dịu.

Khi nãy, 2 người Diệp Tiểu Hàn và Tống Hoàng Tuyết đã giải quyết hiểu lầm.
Tống Hoàng Tuyết cũng đã giải thích tình cảnh của Diệp Tiểu Hàn cho hắn hiểu.

Ra là khi hắn ngất đi, có 1 người tên là Trương Kiên đã đến đánh nhau với Hùng
Sơn. Nhưng tiếc là Hùng Sơn được ai đó trợ giúp, đã trốn thoát được. Trương
Kiên vì bị thương nên không đuổi theo. Lúc đó, y thấy Diệp Tiểu Hàn đang bất
tỉnh nên mang hắn về cái gì mà Thái Thanh Tông.

Diệp Tiểu Hàn nghe đến đây thì nghĩ rằng có lẽ đây là môn phái của những người
luyện võ, nhưng Tống Thanh Phong liền làm hắn chấn động bằng 1 câu nói mang
cảm xúc tự hào không thôi: " Chúng ta là những người tu tiên, được gọi là tu
tiên giả hay tu sĩ. Còn Thái Thanh Tông chính là 1 trong tam đại môn phái ở An
Quốc. "

Nếu như Diệp Tiểu Hàn sốc vì việc Hùng Sơn ra tay giết 2 người bạn của hắn là
1 phần thì việc có người nói truyền thuyết tu tiên là thật khiến hắn sốc 10
phần. Nhưng khi nghĩ kĩ, phân biệt thật giả thì Diệp Tiểu Hàn thấy không sai.
Chính mắt hắn đã nhìn thấy Hùng Sơn cách không giết người, chưa chạm vào đã
lấy mất đầu của Vương Sơn Công... Có lẽ Hùng Sơn cũng là 1 tu tiên giả... Chỉ
có tiên sư mới có sức mạnh thần kì như thế. Nếu khi ấy không có vị tu sĩ
Trương Kiên đến thì khẳng định mình sẽ cùng đi xuống âm phủ với Vương Sơn Công
rồi.

" Sau này có cơ hội, phải đến cảm tạ mới được " - Diệp Tiểu Hàn thầm hạ quyết
tâm. Hắn từ bé đến giờ chưa đối mặt thời khắc sinh tử bao giờ nhưng đã hiểu
một chút đạo sinh tử ra sao kể từ khi mẹ hắn mất. Vì vậy Diệp Tiểu Hàn càng
quý trọng mạng sống của mình. Do đó Trương Kiên kia chính là đại ơn nhân của
hắn!

Bất quá, Diệp Tiểu Hàn sẽ không biết được, rằng: Trương Kiên kia lúc đó thất
bại khi làm nhiệm vụ trở về. Khi đi ngang qua thì cảm thấy khí tức khác thường
của 1 tu sĩ. Lúc y đến gần, mới khẳng định Hùng Sơn có liên quan ma khí. Vì y
đã là Trúc Cơ kỳ tu sĩ nên muốn ra tay với Hùng Sơn để về tông môn coi như lấy
công chuộc tội, mong được giảm hình phạt. Nhưng y không ngờ Hùng Sơn biểu lộ
thực lực hơn xa Luyện Khí kỳ tầng 7, vả lại y còn bị đánh lén bởi 1 tên mặc
hắc y nên mới để Hùng Sơn cùng đồng bọn chạy thoát.


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #2