Sơ Nhập Thái Thanh Tông


Người đăng: deptrai2k7

Mà trước khi tới đây, Tống Hoàng Tuyết cũng đã giới thiệu. Lão bà đang ngồi
thiền kia là sư phụ của cả vị tu sĩ Trương Kiên và nàng.

" Vậy thì chắc chắn cô nương này với lão bà kia đều là tu tiên giả. " - Diệp
Tiểu Hàn nghĩ nghĩ như vậy. Lúc nãy hắn bóp miệng người ta, không khéo còn bị
oán. Nàng này là tu tiên giả, hắn có thể sẽ bị trả thù. Tốt nhất là nên tỏ ra
tôn trọng đối phương và thu mình lại.

- Đồ nhi bái kiến sư tôn. - Tống Hoàng Tuyết nhẹ nhàng quỳ xuống, thi lễ với
lão bà một cái.

- Diệp Tiểu Hàn bái kiến tiền bối. - Hắn cũng làm tương tự như Tống Hoàng
Tuyết, chỉ thay đổi chút ít về lời nói.

Lão bà chậm rãi mở mắt.

- Được rồi, đứng lên đi.

Tống Hoàng Tuyết lúc này mới đi tới gần lão bà, cung kính đứng 1 bên.

Diệp Tiểu Hàn đứng yên tại chỗ, sắc mặt cố tỏ ra bình thản.

Đột nhiên, hắn có cảm giác mọi thứ như bị nhìn thấu. Từ trong ra ngoài cơ thể,
từ trên xuống dưới đều như bị ánh mắt của lão bà sẻ ra nhiều phần. Cảm giác
này tuy không đau đớn nhưng rất khó chịu.

Bất quá, không lâu sau, lão bà thu lại " pháp thuật". Chỉ nghe lão bà nói với
âm thanh già nua nhưng vẫn còn rõ ràng:

- Ngươi tự biết hoàn cảnh của mình lúc này chứ?

- Ta đã rõ! - Diệp Tiểu Hàn lập tức đáp, âm thanh mang theo vẻ cương nghị khó
thấy ở độ tuổi này. Diệp Tiểu Hàn tuy rất muốn trở lại thành trẻ con, nô đùa
cùng đám bạn nhưng tình cảnh đã đưa hắn tới nơi không trưởng thành không được!

- Tuyết nhi, mau đưa hắn tới Huyền Tiên Điện, làm thủ tục nhập môn giúp hắn
cho ta. Bắt lấy lệnh bài này. - Lão bà vẫn bình thản, vứt cho Hoàng Minh Tuyết
một tấm lệnh bài xanh lá.

- Đồ nhi vâng mệnh.

Diệp Tiểu Hàn bỗng để ý bên trên đỉnh đầu lão bà, có treo một bức họa. Bức họa
này miêu tả bóng lưng một người đang cầm kiếm chỉ vào thái dương...

- Đi thôi, còn đứng đó. - Tống Hoàng Tuyết nói một câu làm Diệp Tiểu Hàn bừng
tỉnh. Hắn có chút xấu hổ, nhẹ nhàng thi lễ với lão bà rồi đi ra theo Tống
Hoàng Tuyết.

Đợi hai người đã ra đến ngoài, lão bà mới thở dài:

- Sao đứa nhỏ này giống hắn ta đến vậy?

...

Tại kinh đô của một quốc gia gọi là Gia Mã Quốc, có một thân ảnh chùm kín
người, đội mũ vành rộng đang đi.

Trong đầu thân ảnh đó vang lên tiếng nói:

- Tiểu tử, ngươi đã tới kinh đô Gia Mã Quốc rồi sao?

- Hừ, nơi nhỏ bé này thì có gì khiến cho ngươi phải để ý? - Thân ảnh tuy
không phát ra âm thanh nhưng vẫn khiến cho chủ nhân giọng nói lúc nãy nghe
thấy.

- Tạm thời thuê một căn phòng trước đã, sự tình này có chút quan trọng, ta sẽ
cùng ngươi bàn bạc.

...

Huyền Tiên Điện là nơi trọng yếu của Thái Thanh Môn, nếu không có trưởng bối
cho phép thì không được vào. Tống Hoàng Tuyết có lệnh bài của sư tôn nên thuận
lợi đưa Diệp Tiểu Hàn vào trong, đến trước một cái bàn nhỏ có một nam tử ngồi
không biểu tình.

Thấy Tống Hoàng Tuyết đến, nam tử kia bỗng tươi cươi, híp mắt vào nói:

- Tống sư muội, hôm nay Ngô Lan trưởng lão có việc gì cần phân phó sao?

Nam tử này là một người béo, mặt mũm mĩm, đầy mụn che đi vẻ trưởng thành. Thái
độ muốn lấy lòng Tống Hoàng Tuyết kia khiến cho Diệp Tiểu Hàn phải đánh giá
nàng lại 1 lần.

- Sư tôn ta nói đưa người này đến làm thủ tục nhập môn. - Tống Hoàng Tuyết
ban đầu mỉm cười đáp lại, sau đó thì hơi né người ra, chỉ vào Diệp Tiểu Hàn
nói.

Mập mạp nam tử nghe xong, chỉ liếc nhìn Diệp Tiểu Hàn một cái rồi đứng dậy, vồ
lấy đôi tay nhỏ Tống Hoàng Tuyết nói:

- Sư muội yên tâm, ta sẽ giúp hắn bằng tất cả khả năng.

Tống Hoàng Tuyết bị nắm tay thì giật mình lùi lại. Nàng vẫn tươi cười, đáp:

- Vậy làm phiền sư huynh.

Nam tử mập mạp đang tươi cười, quay người lại, giọng bỗng thay đổi, trở nên
lạnh như băng nói:

- Đi theo ta.

Diệp Tiểu Hàn tự nhiên biết đấy là mình nên vội vàng đi theo. Khi đi qua Tống
Hoàng Tuyết thì nàng nói nhỏ với hắn một câu:

- Ta ở lại đây chờ ngươi.

...

Diệp Tiểu Hàn sắc mặt tái nhợt, từ trong theo nam tử mập mạp đi ra.

- Kiếm tra đã xong. - Nam tử mập mạp đến trước Tống Hoàng Tuyết lại mỉm cười
như hoa nói ra.

- Kết quả thế nào vậy sư huynh. - Tống Hoàng Tuyết nói, khẽ liếc nhìn Diệp
Tiểu Hàn ở bên cạnh.

- Ngũ Linh Căn, thể chất không có, ngộ tính bình thường. - Nam tử mập mạp
nói. Dù cho đã không biểu lộ nhưng từ giọng nói có thể nhận ra sự khinh
thường.

Y ném ra một cái bọc cho Diệp Tiểu Hàn rồi thao thao bất tuyệt gì đó. Tống
Hoàng Tuyết tất nhiên không muốn ở lại, tìm cơ hội đưa Diệp Tiểu Hàn ra khỏi
Huyền Tiên Điện.

- Tống... sư tỷ, cái linh căn là gì vậy?- Diệp Tiểu Hàn khuôn mặt đã đỡ hơn,
ngượng ngùng nói. Diệp Tiểu Hàn đã chứng thức thành môn hạ của Thái Thanh
Tông, vì vậy phải gọi Tống Hoàng Tuyết là sư tỷ.

- Trên thế giới này chưa ai giải thích rõ ràng linh căn là gì. Chỉ nghe sư
tôn ta nói rằng, nhân tộc phải có linh căn mới có thể tu luyện. - Tống Hoàng
Tuyết tỏ ra ôn tồn, y như 1 vị sư tỷ dìu dắt sư đệ mới. Nhưng việc này suýt
làm cho Diệp Tiểu Hàn cười sặc sụa.

- Tuy linh căn rất hiếm thấy nhưng nhân tộc nhiều vô kể, do đó người tu tiên
khắp nơi đều có. Lại nói, linh căn chia ra làm nhiều loại để phân biệt tu vi
mỗi người. - Tống Hoàng Tuyết nói tiếp.

- Kẻ có thiên tư vượt bậc là kẻ có Thiên Linh căn, gọi như vậy vì mọi người
cho rằng kẻ đó được ông trời ưu ái. Người có Thiên Linh Căn này ở Thái Thanh
Tông ta còn chưa thấy.

- Còn có Địa Linh căn là gần bằng Thiên Linh Căn, cũng rất ít, bất quá cũng
nhiều hơn kẻ có Thiên Linh căn 1 chút. Ta nằm trong số này.

- Dưới Địa linh căn là Huyền và Hoàng linh căn rất dễ thấy, tư chất bình
thưỡng tu luyện chậm rãi, khó thành đại đạo. - Tống Hoàng Tuyết cản thấy mình
đúng là sư tỷ tốt. Nàng còn mấy câu sư tôn nói để khiến vị sư đệ đây kinh ngạc
khi nghe nàng nói. Bất quá nhìn vẻ mặt chỉ tỏ ra đã hiểu của Diệp Tiểu Hàn
khiến nàng ho nhẹ 1 cái.

- vậy ngũ linh căn mà sư huynh mập mạp kia nói là gì? - Diệp Tiểu Hàn hỏi vì
hắn bỗng nhớ vị sư huynh kia nói mình có ngũ linh căn, không thuộc 4 loại cô
nương này vừa nói.


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #3