Hắc Lão Đại


Người đăng: deptrai2k7

Nghe nói biên giới Kiến Vũ Quốc có 1 cái thành trì tồn tại từ thời cổ đại, đã
rất lâu rồi. Hơn nữa thành trì này do tiên nhân sinh sống, chứ không phải là
hạng phàm nhân như Diệp Tiểu Hàn có thể mơ tới.

Diệp Tiểu Hàn là 1 cư dân của Lâm Viễn Thành, cũng tọa lạc tại biên giới Kiến
Vũ Quốc và An Quốc. Bất quá, tiên nhân chỉ là truyền thuyết vô căn cứ, được
truyền từ đời này qua đời khác. Có người nói rằng truyền thuyết về tiên nhân
chỉ để căn rặn, khuyên bảo chúng sinh. Còn sự thật là không tồn tại cái gì mà
đằng mây giá vũ cả.

Diệp Tiểu Hàn nô đùa cùng đám trẻ trong 1 tiểu viện. Nơi này là nhà ở của
Vương Sơn Công- bạn từ nhỏ của hắn. Ngoài Vương Sơn Công ra thì đám trẻ xung
quanh đều là mấy đứa con nhà khá giả, thân với Diệp Tiểu Hàn và Vương Sơn
Công.

- Sao lâu vậy mà Hắc lão đại vẫn chưa tới? - Diệp Tiểu Hàn bỗng dừng lại 1
chút, hỏi.

- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? - Vương Sơn Công lập tức đáp lời.

- Chắc là đang kéo Tiểu Minh đi chăng?

- Hay là nhà hắn có việc đột xuất?

Mấy đứa trẻ nghe nhắc đến Hắc lão đại thì ngừng nô đùa, nhao nhao trả lời,
nhưng lại giống như hỏi hơn.

Hắc lão đại được bọn hắn nhắc tên ở đây, không ai khác chính là 1 đứa trẻ tên
là Hùng Sơn. Nó thuộc dạng người cao to, khỏe mạnh, lại hơn bọn Diệp Tiểu Hàn
1 tuổi, đã 15 tuổi, nên được gọi là lão đại. Còn chữ " Hắc " là bắt nguồn từ
làn da đen như than của Hùng Sơn.

Hoàng Tiểu Minh cũng là 1 đứa trẻ khác. Nhưng nó lại khá nhỏ con, tỏ vẻ yếu
đuối trái ngược Hùng Sơn. Tiểu Minh khá rụt rè, chỉ thân nhất với Hùng Sơn nên
mỗi lần đi chơi đều là Hùng Sơn đến rủ.

" Chắc lần này cũng vậy. " - Hầu như trong đầu mấy đứa trẻ ở đây đều có suy
nghĩ như vậy.

...

- Muộn quá, ta phải về giúp mẫu thân tưới rau.

- Ta, còn ta có hẹn với 1 tiểu muội đi mua sắm rồi.

- Ta đau bụng quá, về trước nha.

Chơi chán, mấy đứa trẻ bắt đầu tìm cớ ra về, bỏ lại Diệp Tiểu Hàn và Vương Sơn
Công.

- Sao lão đại còn chưa đến nữa? - Vương Sơn Công có chút bực bội với việc đám
bạn lấy lí do này, quay ra hỏi Diệp Tiểu Hàn.

- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? - Diệp Tiểu Hàn nhại lại khuôn mặt Vương Sơn
Công lúc nãy, nói ra.

- Hừ, lại được cả ngươi nữa. - Vương Sơn Công hừ lạnh 1 tiếng. Nhưng nó cũng
không chấp chuyện này, lại nói tiếp:

- Hôm nay, mẫu thân, phụ thân ta đều đi thăm gia gia. Hay là ta với ngươi đi
tìm Hắc lão đại chút xem sao.

- Nên vậy, Hắc lão đại thường không trễ hẹn, mà hôm nay còn chẳng thèm đến.
Khẳng định là có chuyện gì đó. - Diệp Tiểu Hàn cũng có thắc mắc nãy giờ, liền
đáp ứng đi cùng Vương Sơn Công luôn mà chẳng cần suy nghĩ.

Muốn tìm người, hiển nhiên đến nhà người ta trước. Cả 2 cùng đi đến 1 tiểu
viện khác, cách nhà Vương Sơn Công 1 đoạn.

...

- Hùng bá nói sao, có tin tức gì? - Diệp Tiểu Hàn thấp thỏm chờ Vương Sơn
Công vào tìm Hùng Sơn. Lúc này thấy Vương Sơn Công mang bộ dáng lo lắng đi ra
liền hỏi.

- Hắc lão đại đã đi từ sáng rồi. Có thể khẳng định là xảy ra chuyện gì đó.
Cha hắn cũng đã tập hợp thân gia đi tìm kiếm. - Vương Công Sơn bình tĩnh nói
ra. Nhưng không khỏi cảm thấy lời nói hắn có chút lo lắng.

- Vậy đi Trúc Thủy hồ đi. - Diệp Tiểu Hàn lúc nãy đứng chờ đã nghĩ ra. Bình
thường Hắc lão đại thường ra nơi này trước khi rủ Hoàng Tiểu Minh, có thể tìm
được gì đó ở đấy.

- Cũng được, nếu không có, lại đi nhà Hoàng Tiểu Minh một chuyến.

2 đứa trẻ đã bắt đầu lo cho lão đại của bọn hắn. Khẳng định rằng nếu tối nay
không thấy 2 đứa sẽ không ngủ.

Hồ nước được nhắc đến ở đây là Trúc Thủy, cái tên bọn hắn đặt cho 1 cái hồ nhỏ
bên ngoài Lâm Viễn Thành. Vì vậy 2 đứa cầm đèn đuốc, trốn ra khỏi tường thành,
đi đến 1 khu rừng gần đó. Rừng này ngoài cây cối rậm rạp và các loại thú nhỏ
thì chưa nghe tới có mãnh thú. Chỉ cần để ý 1 chút thì sẽ không sợ gì. Nhưng 2
đứa trẻ vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh ma quỷ nên dính lấy nhau đi. Thỉnh
thoảng còn nhìn ngang dọc như để canh chừng.

Hồ nước không rộng lắm, là 1 cái hồ tự nhiên. Chỉ thấy cỏ cây hoa lá mọc một
phía, một phía là khu rừng rậm rạp mà Diệp Tiểu Hàn vừa đi ra. 2 đứa trẻ quyết
định tách nhau ra, mỗi đứa tìm 1 bên.

- Đợi đã, hình như ta thấy... - Chưa để Vương Sơn Công đi, Diệp Tiểu Hàn đã
gọi nhẹ lại, chỉ chỉ sang bên.

- Kia... kia là dấu chân. - Vương Sơn Công nhìn theo kinh ngạc kêu lên.

- Mà dấu chân này còn vừa với ta. Có khả năng chính là của Hắc lão đại. - Rồi
Vương Sơn Công đưa chân ra đo, thấy vừa khít thì kinh ngạc nói.

- Đi, đi mau. - Diệp Tiểu Hàn tất nhiên mừng rỡ, cùng kéo Vương Công Sơn lần
theo dấu chân.

Bọn hắn đã có ý định gọi đám trẻ kia nhưng nghĩ lại thấy nhiều người càng
phiền phức nên lúc nãy mới quyết định cùng đến Trúc Thủy hồ tìm. Bây giờ đã
thấy manh mối, chẳng lẽ lại quay lại?

Dấu chân cứ như là của 1 người đang bước đi đều, chậm chạp, in sâu vào lòng
đất. Đi xuyên qua 1 đoạn rừng, rồi qua cả 1 gốc đại thụ to, 2 đứa trẻ nhìn
thấy dấu chân hướng về 1 cái huyệt động. Tuy gọi là động cũng chỉ là 1 cái
hang nhỏ, tướng dựa lưng vào núi thôi.

Diệp Tiểu Hàn nói:

- Chúng ta có nên vào không?

- Chờ người khác đến bao giờ, cùng vào thôi. - Vương Sơn Công có vẻ dứt
khoát, giơ cao nắm đuốc, đi vào trong huyệt động.

Đập vào mắt bọn hắn là 1 nam tử mặc quần áo thập phần kì lạ, nhiều chỗ rách
nát. Nhưng không lẫn đi đâu được là làn da đen và khuôn mặt ấy. Đúng là của
Hùng Sơn. Vương Sơn Công quá mừng rỡ, quên cả hình dáng ngồi kì lạ của Hùng
Sơn, kêu lên:

- Lão đại.

Hùng Sơn như vừa hoàn thành gì đó. Đồng dạng mở mắt cùng lúc với thời gian
Vương Sơn Công kêu lên. Diệp Tiểu Hàn bỗng chú ý sau lưng Hùng Sơn có 1 cái
xác... Đúng vậy, là 1 cái xác be bét máu, nhìn dáng giống như... Hoàng Tiểu
Minh.

Diệp Tiểu Hàn bỗng kinh dị, thất thanh:

- A...A

- Ngươi bị sao vậy, tiểu...

Chưa kịp dứt lời, 1 ánh sáng vô hình từ ngón tay Hùng Sơn điểm ra. Vèo 1 cái
đã lấy mất đầu Vương Sơn Công. Diệp Tiểu Hàn chứng kiến thì nội tâm chấn động
mạnh. Có 1 luồng suy nghĩ tự động chạy qua đầu hắn: " Hoàng Tiểu Minh cũng do
Hùng Sơn giết ". Khuôn mặt Diệp Tiểu Hàn tràn đầy sự sợ hãi, hắn ngả người ngã
xuống. Quả thật việc chứng kiến giết người đối với 1 đứa trẻ 14 tuổi là vô
cùng kinh hãi.

Miệng Hùng Sơn lầm bẩm gì đấy. 2 tay y lại điểm 1 cái. Ý thức Diệp Tiểu Hàn
tối sầm lại, hắn đã bị đánh ngất. Ngay lúc đó, 1 bóng đen từ vách đá dần lộ ra
1 khuôn măt rồi cả cơ thể. 1 người mặc hắc ý, trùm kín cả người cứ như từ
trong tường bước ra.


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #1