4.chương 4:chết Vì Đói.


Vài giờ tiếp theo đi qua, hai phương vẫn lâm vào tình trạng bế tắc,tuy vậy
thay vào đó hai người cũng mang theo đôi vài nét dáng dấp của một vài vị cư sĩ
đang khổ hạnh,tiềm tu,cực khổ suốt bao nhiêu năm tìm tòi sách vở,chu du khắp
thế gian rồi đến khi gần hết duyên thọ,giống như những ông già tìm một chỗ
hoang vắng, có tuyền thạch* để tập làm tao nhân ,hoặc cố gắng thiền tu với ước
mơ bước vào tu tiên giới trong thâm uyên cùng cốc không thấy ánh sáng mặt trời
bên ngoài.

Bây giờ nội tâm của chàng trai rất hoảng loạn và bất đắc dĩ,bởi vì đói, đúng
vậy mọi người không nghe nhầm chính là đói ,nói đến từ tối hôm qua đến giờ
chàng trai trẻ của chúng ta không ăn được cái gì vào bụng, ai cũng thế thôi
nếu như không ăn mà ngồi thiền vài tiếng đồng hồ còn không động đậy chắc không
chịu nổi đâu.Đằng này, phải ngồi thiền hơn cả chục tiếng đồng hồ,mà vừa đói
vừa khát nữa,không cần phải nói đến thảm mức nào rồi.

Đến lúc không chịu được nữa, chàng trai mới bắt đầu chú ý đến người đối diện
là người gây ra tràng cảnh bi thảm và tráng lệ này.

Nói đến, bây giờ mặt chàng thiếu niên trông hơi …soái ….soái ….ca và mang theo
đôi chút ngây thơ vô số tội này, luôn luôn trong trạng thái tỉnh táo,sẵn sàng
tiếp nhận mọi cuộc chơi,và không có dấu hiệu của kiệt sức và đói khát, ánh mắt
luôn nhìn lên tinh không xa xăm ba la bala bala rộng lớn đầy những điều lạ kì,
huyền bí, không để ý đến mình đã gây nên người trước mặt một nỗi tuyệt vọng to
lớn đến cùng cực,mang theo nồng đậm của mùi thương cảm,xót xa.(thực tế hắn
đang ngủ gật).

“Chẳng lẽ ta phải chết ở đây ư”,đó là âm thanh trong nội tâm của chàng trai
bây giờ.

“Chẳng lẽ ta không chết vì sói đói mà vì chết bởi đói ư”,đó là âm thanh nội
tâm của chàng trai lần thứ hai+1+1.

“Không,ta không thể bỏ cuộc,ta còn không tìm được cha ,tìm được mẹ,còn không
tìm được lão bà,và ta vẫn chưa biết mùi gái là như thế nào ,hơn nữa còn chưa
nối dõi tông đường hiếu kính với cha mẹ,thế thì chết có còn nghĩa gì,…”,đó là
âm thanh nội tâm của chàng trai lần thứ ba +1+1+1.

Rốt cuộc,khi hắn chuẩn bị hành động tìm thức ăn để khỏi phải chết đói ,thì
chàng thiếu niên ăn không ngồi rồi vô tích sự rốt cuộc động.

Chàng thiếu niên đứng dậy, chọn một hướng lặng im không nói gì mà từ biệt ,còn
phía sau để lại một chàng trai trông khôi ngô ,tuấn tú với hình dạng há
mồm,râu dựng ngược .

Và một lời bài hát đột nhiên vang lên :

“Người đừng lặng im đến thế”

Vì lặng im sẽ giết chết con chim…”

Tác giả :- “Đang viết thằng nào hát sai làm phá kịch bản của tao”.

Chàng trai trẻ tuổi : -“Dạ, thưa tác là thằng thiếu niên trong truyện ạ”.

Tác:-“Thằng thiếu niên đâu,hôm nay mày ăn gan sói mật lang hả”.

Thiếu niên:-“Đâu phải em là thằng Soobin Hoàng Sơn đi ngang qua hát



Con tác:-“Còn cãi, anh chị em đâu, mau cầm một đống nguyệt phiếu,kim đậu cho
ta nện thẳng vào mặt nó cho hả giận’’.

Quần chúng:-“Vâng ạ!!!!!!!”.(xin lỗi thiếu niên)

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………....

Truyện ngoài lề.

Chàng thiếu niên thẳng tắp đứng dậy,như có điều suy nghĩ,chàng trai bắt đầu
lấy trong túi áo một cây tích trượng huyền bí ,dài khoảng ba tấc làm bằng tre
,trên đầu cây tích trượng còn có một khỏa ngọc châu màu đỏ trông rất yêu dị,
tỏa ra những ánh sáng chói mắt và có vài phù văn khá là kì quái bay lượn xung
quanh .

"TRương Tiểu Phàm và Phệ Hồn”,chàng trai trẻ bật thốt lên tiếng lòng.

Chàng thiếu niên bắt đầu bước từng bước chân bình ổn, vững vàng ,chắc chắn,vừa
đi từ từ lại vừa lẩm nhẩm đọc như niệm kinh , thi pháp ,tỏa ra những từ ngữ
rất khó hiểu ,bước lại gần chàng trai trẻ của chúng ta.

Khi bước chân của chàng thiếu niên đến gần sát người đối diện,mặt chạm mặt
,súng bên súng ,đầu sát bên đầu thì đột nhiên buông lỏng tay ra để mặc cây
tích trượng rơi xuống rồi ngã ngửa xuống đất.

Nhưng lạ thay,khi cây tích trượng gần chạm xuống đất , nó đột nhiên lơ lửng
giữa không trung,rung động toàn thân một lần rồi phóng về chàng thanh niên với
một vận tốc khó có thể tưởng tượng.

Những này điểm sự vật tự nhiên không thể qua mắt được chàng thanh niên trẻ
tuổi của chúng ta,tuy đã có đề phòng nhưng thấy cây tích trượng đột nhiên
chuyển hướng bắn sang mình thì chỉ kịp hô :

-“Nguy hiểm”,gào to lên rồi để mặc cho cây tích trượng va chạm vào trên người hắn.

-“Ầm ,ầm”

-“Rắc, Rắc”.

Tại hiện trường gây án,bây giờ tình trạng của chàng thanh niên rất tồi tệ,cây
tích trượng đã đánh bay hắn ra vài trượng và đâm ra một u cục rất to trên
đầu,tình trạng thực tế của hắn bây giờ có thể ví như một con vịt gầy gộc bị
một đàn chuột vây quanh cắn xé,đang thoi thóp giữa bờ vực sinh tử.

Còn hung thủ gây án, vẫn là khuôn mặt bất biến, bình thản,vẫn là gương mặt xa
xăm nhìn lên bầu trời xanh biên biếc,nhìn như đang ngồi để hồi phục thể lực do
vận dụng bí thuật, trên thực tế là đang chìm sâu vào một giấc mộng đẹp.

Vài giây đi qua,máu của miệng vết thương cũng bắt đầu chảy xuống cây tích
trượng ,khiến cho quang mang của nó dần chuyển sang huyết mang trông càng thêm
yêu dị và khủng khiếp,gần như cả cây tích trương đều bị phủ bởi một lớp máu
dày.

Tuy nhiên,nếu không để ý kĩ thì không thể thấy được,vẫn có một giọt máu chảy
xuống chiếc đồng hồ trông cũ kĩ và bẩn thỉu ở trên cổ tay của chàng trai trẻ.

-“Ta chết rồi sao’,linh hồn của chàng thanh niên trẻ bị chết oan tự thoại.

-“Ngươi vẫn chưa chết’’,một âm thanh lạnh lùng như tiếng máy móc vang lên với giọng cao to và rõ ràng.

p/s;*tuyền thạch:cảnh núi non khe suối.

*khắc kỉ:tự kiềm chế nén mình,gạt bỏ ham muốn dục vọng.


Nguyên Sơ Huy Hoàng Thời Đại - Chương #4