5. Chương 5:hệ Thống Thức Tỉnh.


-“Hả, ngươi là ai “,chàng trai trẻ tuổi nói với nét mặt tái mét và giọng sợ hãi như bầy cừu bị lũ sói vây quanh.

“Chẳng nhẽ là hắc bạch vô thường đến bắt ta sao,hay là lại có một cường giả
ngoài tinh không,….”,bao nhiêu suy đoán xuất hiện trong đầu của hắn về thân
phận của vị khách không mời mà đến này.

Nếu là điều thứ nhất,vừa nghĩ đến sẽ bị đưa đi âm giới, chịu những cực hình
thống khổ, không có cơ hội tìm lại được người thân mình,không còn cơ hội được
nếm mùi gái nữa,thân hình chàng thanh niên trẻ người non dạ vừa bước vào đời
của chúng ta đã không rét mà run, như một con dê béo bị bắt phải đối mặt với
một con lão hổ bị bỏ đói nhiều ngày vậy.Còn những thân phận khác ,quên đi thôi
,dù gì khả năng xác xuất trúng tỉ lệ của nó rất chi là bé nhỏ.

Ý nghĩ trong đầu thì nhiều vô số kể,nhưng thời gian lại có hạn nên cũng chỉ
suy đoán được chút ít,thì giọng lạnh lùng như máy móc cũ kĩ của người đối diện
có thân phận thần bí,khó lường vang lên:

-Ta xin tự giới thiệu,ta là mama hệ thống mang số hiệu ‘’10a724’’,là một hệ thống do cường giả “vô danh’’ đi qua khổ luyện, tìm những vật liệu quý hiếm để tinh luyện và kết tinh vô số tri thức của nhân loại mà sáng tạo ra,được cài vào một chú vịt con xinh xắn dễ thương,có chức năng bồi dưỡng chú vịt thành một bá vương,một đấng tối cao “anh hùng vịt” để cứu các hành tinh gặp nạn.

Hệ thống gào to hết cỡ lên mà nói ,như sợ người ta không nghe được về nhiệm vụ
mà nó coi là sự vinh quang,cao quý của nó vậy.

Thần sắc của anh thanh niên sau khi nghe xong lời tự thoại của hệ thống
rởm,thì bắt đầu bình tĩnh,bình thản lại,cố gắng tiếp thu những thông tin khổng
lồ vừa truyền đến .

Một lúc lâu sau,sắc mặt hắn bắt đầu chuyển từ sợ hãi sang hưng phấn,miệng cũng
bắt đầu lẩm nhẩm một cách vô thức như một thằng vừa trốn trại tâm thần về .

“Ta có ngón tay vàng”,đầu như bị rung động nặng,anh thanh niên bắt đầu gào to
một tiếng ở trong nội tâm một câu,mang theo giọng ngạc nhiên ,khó có thể tin
được.

Qua 15 phút hò reo chập mạch của anh thanh niên,hắn đã giữ lại được phần tỉnh
táo ở trong người,và bắt đầu phân tích mục đích của hệ thống là gì,khi chọn
mình làm chủ kí sinh,dù sao đi nữa lòng người khó đoán,à nhầm là lòng hệ thống
khó đoán,chưa biết thật giả trong thông tin mà hệ thống đưa ra.

Chàng thanh niên bắt đầu hỏi,giọng mang theo sự nghi hoặc nồng đậm :

-Sao ngươi lại chọn ta làm chủ kí sinh?,điệu bộ mang theo vài sắc thái của sự nghi ngờ.

Hệ thống trầm mặc trong giây lát,rồi nói với thanh âm máy móc lạnh lùng bất
biến:

-Nếu muốn nói đến, thì tất cả là do lỗi người bố ngu xuẩn của ngươi!.

Vừa nói,vừa mang theo giọng điệu tức giận nồng đậm.

-Hừ,ngụy biện,Ba ba ta thì có liên quan gì đến chuyện này!.

Lời vừa nói ra,có chút xíu của sự giận dữ và kèm theo đó toát ra nồng nặc sự
bất an len lỏi trong nội tâm ngây thơ trong sáng.

“Hừ ,dám đổ oan cho ba ba của ta”, đó là tiếng lòng mang theo vô tận sự lửa
giận của một chàng trai trẻ yếu ớt luôn phải đối mặt với sinh tử nan đề.

Hệ thống bắt đầu kiên nhẫn trả lời, với giọng lạnh bănng:

-Tất cả mọi thứ là do ba ngươi mà ra,khi chủ kí sinh của ta đang sinh linh trí,chính ba ngươi đã giết chết nó,khi nó còn tấm bé để ăn vì đói! Ta không có chỗ dung thân nên mới nhập vào chiếc đồng hồ hàng vỉa hè của ba ngươi.

Hệ thống nói với giọng thương cảm,thương tiếc tận cùng lên tận tinh không bao
la,rồi chốt một câu quyết định:

-Và rồi, chính những thằng ngu như ngươi bị một cây gậy rởm,dùng để đánh trẻ con làm bị thương,mới kích hoạt ta qua bao nhiêu năm ngủ say.Cho nên đã tích huyết nhận chủ với chủ kí sinh ngu xuẩn nhất hệ mặt trời như ngươi.

Hệ thống nói với giọng điệu tức giận và bất đắc dĩ vô cùng.

Chờ hệ thống nói xong, trong không gian đen tối bao la vô tận,chỉ để lại một
chàng thiếu niên soái ca ngời ngợi, chân dạng một chữ đại thật lớn,miệng há
hốc mồm,mắt trợn tròn xoe,râu hùm vểnh ngược,đơ người như trời chồng,ngơ ngẩn
nhìn lên trời như người bị điên cuồng kích điện vào người vậy.

Vài giây trôi qua, vài giờ trôi qua ,chàng thanh niên vẫn như thế lặng im thin
thít,duy trì hình dạng bất biến.

Thời gian như thoi đưa,chẳng mấy khi vài ngày đã qua, tiếp nối lẫn nhau,trong
một không gian kì dị,vẫn có một người cố gắng,cần cù,chịu khó, kiên trì thi
cuộc vui không động đậy với hệ thống vạn năng,đó là chàng trai trẻ trâu của
chúng ta.

Một tháng sau,vẫn trong không gian đó, vẫn một khung cảnh đó,nhưng bây giờ
chàng trai trẻ tuổi không còn đứng nữa mà là nằm bệt ra đất mà thở,phải nói là
“mệt như chó”.

Nếu ai cũng vậy thôi,đứng vài ngày liền mà không di chuyển, thì mọi người cũng
biết máu sẽ không lưu thông dễ dàng được,mà hậu quả các bạn biết rồi đấy.Hơn
nữa,đằng này đứng một tháng cố gắng,cần cù,chịu khó và kiên trì trong điều
kiện thiếu thốn mà cố gắng chịu đựng mà qua,thì có thể nói là kì tích.Và từ
những suy luận trên,có thể nói,chàng thanh niên trẻ tuổi đã đi lên một tầng
cao mới qua những dấu chân thất bại của mấy cuộc chơi lần trước.


Nguyên Sơ Huy Hoàng Thời Đại - Chương #5