Hồng Y Chi Lệ


Người đăng: phamquocan98

Đã bảy ngày trôi qua từ sau trận chiến với con hổ, Tiểu Thạch cũng đã bình an
đến được U Minh Lâm. Sau “đại chiến công” của mình, giờ đây hắn cảm thấy không
còn bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn sợ hãi được nữa. Hắn đã lang thang suốt
bốn ngày qua trong rừng miệng cứ lẩm bẩm “Thịt hổ, thịt hổ”. Cái món thịt hổ
nướng mà hắn ăn mấy ngày trước ngon đến nỗi làm hắn quên đi việc suýt chút đã
mất mạng. Bảy ngày chỉ ăn lương khô khiến cho sự thèm khát của hắn ta lên đến
đỉnh điểm. Hắn lùng sục khắp các hang đá mà hắn gặp được nhưng vẫn chưa tìm
được dù là một sợi lông hổ. Nhưng đúng là ông trời không phụ lòng người. Sáng
hôm nay, khi hắn dường như từ bỏ hi vọng được ăn thịt hổ thì bỗng hắn phát
hiện nhiều dấu chân in trên mặt đất. Những dấu chân kích thước khác nhau và
khá mờ nhưng sự thèm khát của hắn thúc giục hắn nhận ra đây đích thị là những
dấu chân hổ. Men theo những dấu chân hắn cuối cùng cũng đã lần mò đến được bên
cạnh một cái hang đá khá lớn. Những âm thanh gừ gừ nho nhỏ phát ra từ trong
hang khiến cho hắn mừng rơn:

- Tuyệt vời! Cuối cùng thì ta cũng lại được thưởng thức món thịt ngon nhất
thế gian này rồi.

Hắn còn đang mường tượng lại vị ngon của món thịt hổ nướng thơm lừng mà hắn đã
thưởng thức thì trong hang đá mấy con hổ con to bằng bắp đùi người lớn trông
như những chú mèo nhỏ đáng yêu lon ton chạy ra. Ánh mắt hắn sáng lên còn hơn
cả lúc trông thấy Nhược Thủy Kích:

- Đúng là ý trời! Thịt lợn thì lợn non là ngon, ngọt và mềm nhất thì chắc
chắn thịt hổ con cũng phải ngon gấp nhiều lần thịt con hổ què hôm nọ. Tuyệt!
Quá tuyệt!!! Ha ha ha ha…

Hắn không giữ được bình tĩnh, cười lớn, tay nắm chặt, nhảy ra định một kích
quét sạch bầy hổ con. Cùng lúc đó, từ bụi cây đối diện một con hổ lớn hơn bước
ra. Trong miệng con hổ lớn hơn này đang ngậm ngang cổ một con nai. Một người
một hổ bất chợt trông thấy nhau, thời gian như đột ngột ngừng lại. Sự xuất
hiện mất chợt của con hổ lớn khiến cho mọi hân hoan trong lòng hắn biến đi đâu
mất. Hắn thầm rủa tại sao sớm không về, muộn không về lại về đúng lúc hắn sắp
săn được những con mồi non béo bở như vậy. Những con hổ con nhìn thấy con hổ
lớn hơn này liền chạy về phía nó. Con hổ lớn thả con mồi trong miệng xuống cho
bầy hổ con ngấu nghiến. Mọi việc bên phía gia đình nhỏ kia diễn ra khá thong
thả và bình yên nhưng đối với hắn là những giây phút căng thẳng tột cùng dài
lê thê. Kể từ lúc con hổ bước ra khỏi bụi rậm cho đến lúc nó nhả con mồi ra
ánh mắt của nó vẫn không rời hắn một li. Mồ hôi trên trán hắn đã túa ra ướt
đẫm. Tuy căng thẳng, tự vấn bản thân liệu có thể đánh thắng một con hổ to khỏe
mạnh như thế này không nhưng hắn vẫn tiếp tục bình tĩnh mà đứng im như tượng.
Sau khi suy xét cặn kẽ hắn cảm thấy hắn vẫn có nhiều cơ hội thắng hắn liền
siết chặt thanh kích trong tay chuẩn bị tung đòn. Nhưng suy nghĩ của hắn chưa
kịp chuyển được thành hành động thì âm thanh sột soạt lần nữa vang lên và một
con hổ còn to lớn hơn đang tha về thêm một con nai nữa. Hắn chưa từng suy nghĩ
đến tình cảnh này. Hắn chưa từng nghĩ rằng hổ lại sống thành cặp. Hai con hổ
đứng im nhìn hắn. Mọi suy tính của hắn đã bị dập tắt, một con thì hắn có thể
may mắn giết chết được nhưng có đến hai con thì hắn chắc chắn sẽ chết không
toàn thây. Không còn thời gian để suy nghĩ hay chần chừ, hắn biết hi vọng cuối
cùng của hắn chỉ có thể là bỏ chạy. Hắn quay đầu chạy thật nhanh. Chạy trong
rừng không thể nào ngoái đầu lại nhìn được, nhưng hắn có thể cảm thấy rõ ràng
những tiếng động và tiếng gầm gừ của hai con hổ đang đuổi theo phía sau lưng
hắn. Hắn vừa chạy vừa vung kích mở đường, nhảy qua những thân cây đang mục
rữa. Nhưng cho dù hắn có cố chạy như thế nào đi nữa những âm thanh của hai con
hổ vẫn luôn gần sát bên tai. Hắn gần như đã nắm chắc một cái chết cực kì đau
đớn trong không bao lâu nữa. Tuyệt vọng hắn vừa chạy vừa khấn lâm râm:

- Phu phụ nhà hổ ơi. Ta biết lỗi của ta khi muốn ăn con của các ngươi rồi. Ta
xin hứa từ nay xin chừa không ăn thịt hổ nữa. Tha cho ta, đừng có đuổi theo ta
nữa.

Đang cắm đầu chạy thì bỗng dưng hắn có cảm giác như vừa chạy xuyên qua một lớp
màng mỏng. Hắn chạy thêm được vài bước nữa thì nhận thấy những tiếng bước chân
và gầm gừ phía sau xa dần rồi im bặt. Tiếp tục chạy một lúc vẫn không nghe
thấy tiếng bước chân hổ hắn mới thu hết can đảm quay đầu lại. Cảnh tượng trước
mắt khiến hắn cực kì kinh ngạc. Hai con hổ dừng lại chỗ hắn cảm thấy như chạy
xuyên qua tấm màng mỏng vừa rồi. Chúng loay hoay một lát không cách nào tiến
lên được. Bỗng nhiên có điều gì đó khiến bọn chúng giật thót mình tỏ ra vẻ sợ
sệt rồi quay đầu bỏ chạy. Hắn há hốc mồm ngạc nhiên nhưng cũng dường như lập
tức khuôn mặt hắn trở nên rạng rỡ:

- Thoát rồi, thoát rồi! Không ngờ chúng có thể nghe và hiểu được những lời
cầu khấn của mình.

Vừa dừng chân thở dốc được một lát thì từ đằng xa vọng tới tiếng quát của nữ
tử:

- Ngươi là ai sao chỉ dám trốn chui trốn nhũi mà dùng cái trò đánh lén kia?

Hắn ta ngạc nhiên tự nhủ:

- Ơ! Ta tưởng nơi này chỉ có hoang thú và yêu quái thôi chứ sao lại có tiếng
nói của nữ tử?

Câu trước vẫn còn vang vọng chưa dứt thì tiếng quát thứ hai lại tiếp tục vang
lên:

- Ngươi có gan thì xuất đầu lộ diện đi bổn tiểu thư sẽ cho ngươi cháy ra tro
rồi mang bảo vật của gia tộc về.

Tiểu Thạch chú tâm lắng nghe nhưng vẫn không hiểu người phụ nữ này đang muốn
nói gì. Hắn chỉ nghe mỗi giọng nữ tử chứ không hề nghe bất cứ âm thanh trả lời
nào. Tuy vậy tiếng nói ấy lại tiếp tục vang lên:

- Đừng có ở đó mà ba hoa, ra đây ta cho ngươi một tiễn.

Câu nói vừa dứt chưa được bao lâu thì tiểu thạch cảm nhận được từ đằng sau có
gì đó đang bay tới. Những mũi tên hỏa diễm bay vun vút xuyên qua đốt cháy toàn
bộ những thứ cản đường đang lao thẳng về phía hắn. Hắn hốt hoảng nhảy qua một
bên tránh né khiến hắn vướng phải sợi dây leo mà mất thăng bằng. Vừa ngã xuống
đất chưa kịp phản ứng thì hai mũi tên khác lại tiếp tục lao tới nhằm thẳng vào
mặt hắn. Hắn ta chỉ vừa kịp thời đưa thanh kích lên chắn trước mặt. Hai mũi
tên đâm vào mũi kích phát ra những tiếng xèo xèo một hồi rồi bốc khói biến
mất. Hắn cảm thấy có điều gì không đúng ở đây. Chẳng lẽ những gì hắn vừa nghe
được là đang nói với hắn? Hắn cảm thấy khá vô lí vì hắn chỉ vừa bị hổ đuổi đến
đây chưa bao lâu. Vả lại hắn cũng làm gì có đánh lén ai hay hắn cũng chưa từng
lên tiếng trả lời sao lại bị gọi là ba hoa. Nhưng ngược lại mọi chuyện lại trở
nên khá hợp lí vì cả ba mũi tên vừa rồi đều nhằm thẳng vào hắn. Nếu như hắn
không kịp thời phản ứng có lẻ đã mất mạng oan uổng. Hắn đứng dậy chạy đến nấp
sau một tảng đá gần đó đề phòng những mũi tên lại bay đến lần nữa. Hắn ta mở
miệng hét lên cố gắng thanh minh:

- Cô nương tại hạ chỉ vừa mới đến đây. Nếu tại hạ có lỡ như đắc tội với cô
nương mong người hạ tiễn cho ta được một cơ hội tạ lỗi với người.

Không có tiếng trả lời mà những mũi tên cứ vun vút bay đến cắm xuống những chỗ
xung quanh hắn mà bốc cháy dữ dội. Rồi đột nhiên một mũi tên đặc biệt lao
thẳng đến chỗ tảng đá mà hắn đang trốn. Trên đầu mũi tên mang theo một đốm lửa
nhỏ hình một con tiểu tước. Mũi tên lao đến phá tan tảng đá rồi bùng cháy biến
mất. Đốm lửa hình tiểu tước rơi xuống nằm bất động trên mặt đất. Hắn ta hoảng
hồn bỏ chạy cố gắng hét lên một lần nữa:

- Tiễn xạ vô tình mong người ngừng tay để ta có thể từ từ nói chuyện.

Lần này tiếng trả lời thực sự vang lên:

- Xem lần này ngươi còn chạy đi đâu?

Câu trả lời khiến cho Tiểu Thạch như rơi vào tuyệt vọng mà cố gắng chạy đến
nấp vào những tảng đá gần nhất. Tuy nhiên những mũi tên bay đến ngày một
nhiều. Cứ mỗi lần hắn ta vừa dừng chân ở một tảng đá thì những mũi tên lại bay
đến cắm phập vào khiến tảng đá nổ tung. Hắn cứ chạy và trốn còn tên thì cứ bay
đến tới tấp.

- Cuộc đời ta sao cứ mãi đen đuổi thế này. Vừa thoát khỏi hai con hổ kia thì
đột nhiên bị hỏa tiễn truy sát. Ông trời quyết diệt ta đây mà.

Vừa than thở cho bản thân hắn vừa cố gắng tìm chỗ nấp. Những tảng đá xung
quanh đã hoàn toàn bị phá hủy chỉ còn lại duy nhất tảng đá sau lưng hắn. Hắn
thầm cầu mong cho cơn mưa hỏa tiễn này dừng lại. Nhưng lời nguyện cầu của hắn
hoàn toàn vô tác dụng. Ba mũi tên nữa tiếp tục lao đến chỗ tảng đá mà hắn đang
ẩn mình phá tan nó ra. Hắn lại tiếp tục đứng dậy vừa chạy vừa hét to:

- Làm ơn tha cho ta đi mà!

Lần này khác với những lần trước, hắn vừa lên tiếng thì những âm thanh của hỏa
tiễn cũng ngưng lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm định bụng lên tiếng thanh minh một
lần nữa thì một tiếng quát phẫn nộ vang lên:

- Ngươi chết đi cho ta!!!

- Thôi xong!

Hắn buông một tiếng thở dài cho số phận đen đủi của mình. Nhiệt độ trong khu
rừng đang tăng lên một cách đột ngột. Hắn xoay người lại trông thấy từng mảng,
từng mảng rừng sau lưng đang bị hỏa thiêu chỉ trong chớp mắt. Hắn lại co giò
mà bỏ chạy thục mạng. Hắn chạy nhanh hết mức có thể bỏ lại sau lưng những mảng
rừng bị biến mất một cách kì lạ bởi những làn sóng nhiệt kinh thiên. Hắn chạy,
chạy mãi cuối cùng cũng thoát khỏi cái nóng khủng khiếp của những làn sóng
nhiệt uy hiếp sau lưng nãy giờ. Hắn thở dốc:

- Cũng may là chạy thoát…

Chưa kịp nói dứt câu thì tiếng quát phẫn nộ lại vang lên mang theo sự tức giận
đã lên đến đỉnh điểm:

- Aaaaaaaaa!!! Ngươi chạy không thoát đâu!!!

Kèm theo với âm thanh phẫn nộ ấy một luồng sóng nhiệt ầm ầm lao tới từ đằng
sau sượt qua vai áo bên trái của hắn. Làn sóng nhiệt sượt qua khiến cho lớp da
trên vai hắn như vừa bị nướng chín tỏa hương thơm phưng phức. Còn y phục của
hắn bắt nhiệt từ vai rồi lan ra khắp nơi. Chỉ trong chốc lát y phục của hắn
hóa thành tro tàn rơi xuống đất như những cái cây xung quanh. Làn sóng nhiệt
vẫn tiếp tục thổi đi xa hơn tàn phá mọi thứ mà nó phóng qua. Nhìn thấy tầm xa
của làn sóng nhiệt hắn chắc mẩm rằng cho dù có cố gắng chạy ra xa nữa cũng
không bao giờ chạy cho kịp nên hắn quyết định chạy sang bên phải tránh xa làn
sóng nhiệt ấy. Hắn bây giờ chỉ còn mặc mỗi cái quần dài, tay phải khoác hành
lí, tay trái cầm bảo kích chạy thục mạng. Nhưng dường như vị cô nương kia vẫn
nhìn thấy hắn ta đang chạy trong rừng tiếp tục đưa làn sóng nhiệt khủng khiếp
kia đuổi theo sau lưng hắn. Hắn cố khom người xuống trong lúc chạy để giữ mình
thoát khỏi tầm mắt người đang cố gắng truy sát hắn dù rằng hắn ta chẳng làm gì
nên tội. Làn sóng nhiệt quái đản kia vẫn đuổi theo hắn sát nút. Và rồi một cảm
giác nóng rát dữ dội truyền đến từ mông hắn. Làn sóng nhiệt kia vừa chạm trúng
mông hắn thiêu cháy phần vải cuối cùng trên người hắn ta. Còn cặp mông trắng
trẻo của hắn vừa bị nướng mất một miếng. Hắn cố giữ vững tốc độ mặc kệ cơn đau
nhưng miệng hắn đang phát ra những tiếng rên rỉ đau thương. Hắn chỉ cắm đầu
chạy về phía trước mà không nhận ra rằng khi vừa chạm được đến hắn những làn
sóng nhiệt quái ác kia đã đột ngột đổi hướng. Tiếp tục chạy thêm một quãng nữa
hắn cảm thấy hơi nóng từ phía sau đã biến mất. Quay đầu nhìn lại khoảng rừng
vừa chạy qua vẫn còn nguyên vẹn nhưng rút kinh nghiệm những đợt tấn công trước
hắn chỉ giảm bớt tốc độ. Đi thêm một đoạn thì trước mặt hắn là một khoảng rừng
bị đốt cháy, mặt đất vẫn còn bốc khói nghi ngút nhưng những làn sóng nóng đã
không còn nữa.

- Chắc nơi này cũng chỉ vừa bị thiêu rụi không lâu. Vẫn phải cảnh giác không
khéo lại bị đốt thành than.

Hắn cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh nhưng mọi thứ đã trở nên im lìm.
Không còn tiếng tên bay hay tiếng nổ lép bép của cây cối bị thiêu rụi như vừa
nãy. Bỗng từ phía những tiếng quát của nữ tử vang lên lúc nãy phát ra tiếng
cười khả ố của nam nhân. Tiếng cười và giọng nói ma mị ấy pha lẫn với những
thanh âm dâm dục khiến cho một nam tử như Tiểu Thạch cũng không khỏi cảm thấy
ớn lạnh.

- Nàng bây giờ đã là người của ta! Ha ha ha ha…

Vốn với bản tính của Tiểu Thạch sau khi trải qua biết bao nguy cơ vừa rồi hắn
sẽ nằm ườn ra mà nghỉ ngơi. Tuy nhiên não hắn hôm nay có vẻ hoạt động mạnh hơn
bình thường. Hắn cảm thấy mọi việc vừa diễn ra có chút gì đó bất thường. Hắn
không dám chắc chắn nhưng có một cảm giác cứ thôi thúc hắn bước từng bước nhẹ
nhàng đến bên một bụi cây về phía những âm thanh phát ra. Nấp vào đó hắn cẩn
thận đưa mắt nhìn. Hắn trông thấy một nam tử mặc lục bào đang đứng đó ngửa mặt
lên trời mà cười ha hả, tay phe phẩy chiếc quạt giấy trông khá gai mắt. Còn
đằng sau bóng lưng hắn ta là một nữ tử tóc đỏ, tay cầm cung đang quỳ một chân
trên mặt đất. Tay nàng nắm chặt cây cung chống xuống đất giữ cho cơ thể khỏi
ngã xuống. Trông nàng có vẻ như không còn chút sức lực, ánh mắt nàng căm giận
nhìn tên nam nhân lục bào kia. Một lần nữa não hắn hoạt động mạnh mẽ hơn bình
thường, hắn khẽ thốt ra những gì đang nghĩ trong đầu:

- Chẳng lẽ vừa rồi mình chỉ vô tình bị kéo vào cuộc chiến của hai người này?
Hai người đó rốt cục là ai mà có thể đánh nhau một trận hoành tráng thế này?

Hắn nhìn quanh khung cảnh rừng đã bị đốt cháy đến cả tro than cũng không còn
thế này khiến hắn ta chắc chắn rằng nếu như hắn bị phát hiện sẽ chết không
toàn thây. Hắn ta cố gắng ngồi im hết mức có thể mà tiếp tục quan sát.

Mặc cho Ngọc Nhi đang nhìn hắn với ánh mắt căm ghét đến cực độ nhưng vẻ mặt
hớn hở của Vạn Thụ Yêu Vương vẫn không một chút thay đổi mà càng ngày càng tỏ
ra thích thú.

- Nàng đúng là kiểu phụ nữ mà bản vương thích. Ahhh. – Hắn ta uốn éo cơ thể
như một con rắn, tay cầm chiếc quạt che lấy nửa khuôn mặt kinh tởm của mình
hắn ngửa mặt lên trời mà thở ra một hơi – Ta không thể đợi được nữa rồi. Nơi
này nàng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Có lẽ ta nên sủng ái nàng ngay tại đây
thôi.

Những lời nói của hắn ta khiến Ngọc Nhi cảm thấy bị xúc phạm đến tột cùng.
Đường đường một đại tiểu thư của Chu gia tiếng tăm lừng lẫy lại rơi vào hoàn
cảnh nghiệt ngã như thế này. Những tưởng cô sẽ mạnh mẽ mà mắng chửi hắn như
bình thường nhưng lần này cô lại khóc. Những giọt nước mắt sợ hãi chảy ra từ
hai bên khóe mắt cô. Cô cắn chặt môi đến nỗi bật cả máu để tránh việc khóc
thành tiếng. Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt đánh mất vẻ đanh đá, hung hăng vừa
nãy thay vào đó là khuôn mặt yếu đuối đẫm nước mắt như hiện tại khiến Vạn Thụ
Yêu Vương không khỏi cảm thấy hả hê:

- Tốt! Rất tốt! Ta thích vẻ mặt đáng yêu của nàng như thế này hơn. Nhìn đôi
mắt đẹp của nàng lại ướt át thế này khiến ta cảm thấy đau lòng lắm nàng biết
không? Để ta lau đi giúp nàng nhé…

Nói đoạn hắn ta đưa bàn tay thô ráp của mình tiến gần đến khuôn mặt cô. Khi
hắn sắp chạm vào được thì cô quay mặt sang hướng khác cố lấy hết phần sức lực
còn lại mà hét lên:

- Ngươi tránh xa ta ra. Đồ quái vật!

Những phản kháng yếu ớt cuối cùng của cô khiến hắn khẽ mỉm cười gian trá, nhẹ
nhàng rụt tay lại:

- Nàng thừa biết giờ đây nàng có ngoan cố như thế nào thì cũng không thoát
khỏi bàn tay của ta được đâu. Nơi này giờ chỉ còn lại có hai chúng ta mà thôi.
Ngoan ngoãn phục tùng ta rồi ta sẽ đối xử nhẹ nhàng với nàng.

Hắn vẫn giữ lấy cái giọng tởm lợm dâm đãng như trước mà nói những lời đường
mật kia với cô. Hắn quỳ xuống trước mặt cô, khẽ đưa khuôn mặt lại gần. Cô đang
quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở phì phò của hắn ta đang
phả thẳng vào cổ mình. Ngọc Nhi nhắm mắt lại dường như muốn chấp nhận lấy số
phận nghiệt ngã của mình. Cô giờ bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã quá bướng
bỉnh lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình. Cô hối hận vì đã bỏ nhà ra đi. Cô
thầm nghĩ đáng ra giờ này đáng lẽ ra cô đang dạo chơi mua sắm khắp thành Nam
châu hay đang ngồi uống trà thưởng hoa ở hoa viên Chu phủ. Cha cô trước giờ
luôn lo lắng, chăm sóc cho cô, yêu thương cô hết mực bù đắp cả phần người mẹ
yểu mệnh. Cha cô luôn luôn chấp nhận mọi yêu cầu của cô dù cho những yêu cầu
đó có vô lí đến nhường nào. Cha cô sẵn sàng đem những món bảo vật mà người yêu
thích nhất ra cho cô làm đồ chơi. Sẵn sàng bỏ qua cho mọi việc phá phách mà cô
gây ra. Cha cô luôn mong cô sẽ có một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc suốt cả cuộc
đời. Nhưng rồi cô lại trốn nhà ra đi bỏ lại sau lưng tất cả để giờ đây rơi vào
cái tình cảnh éo le này. Những giọt nước mắt của cô chảy xuống ngày một nhiều.
Mặc cho cô đang khóc lóc, dằn vặt thì tên Vạn Thụ Yêu Vương vẫn tiếp tục đùa
giỡn đưa chiếc mũi của hắn đến sát cổ cô mà hít một hơi thật dài:

- Mùi hương này thật là quyến rũ làm sao. Không thể nhầm vào đâu được nàng
vẫn còn là một trinh nữ. Ha ha ha ha. Thật là diễm phúc cho ta khi được trở
thành lần đầu tiên của nàng.

Những lời nói của hắn ta như càng bóp nghẹt trái tim cô. Ngọc Nhi tuyệt vọng
vận chuyển hỏa khí tập trung tại đan điền hòng thi triển bổn nguyên chi thuật
của Chu gia. Hỏa khí là bổn nguyên của Chu gia tộc, mỗi Chu gia tộc nhân từ
khi sinh ra đã sở hữu loại khí này trong người. Hỏa khí phân tán khắp cơ thể
giúp cho việc thi triển hỏa thuật của tộc nhân Chu gia dễ dàng hơn và uy lực
cũng mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần. Hỏa khí không giống như chân khí. Lượng hỏa
khí trong người mỗi tộc nhân Chu gia là cố định từ khi sinh ra cho đến lúc
chết đi. Chúng không biến mất mà chỉ vận chuyển khắp cơ thể theo ý người sử
dụng. Một lượng lớn hỏa khí tập trung tại đan điền sẽ trở thành sự quá tải và
hỏa khí sẽ thắp lên Bất Diệt Chân Hỏa – ngọn lửa mạnh mẽ luôn bao quanh chân
thân của Bất Diệt Thánh Thú – Chu Tước. Ngọn lửa này một khi bùng lên sẽ đốt
cháy thân thể rồi lan ra thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Bổn nguyên chi
thuật mà cô muốn thi triển vốn là cấm thuật, chỉ được thi triển trong tình thế
cấp bách. Trả giá bằng sinh mệnh của bản thân để đồng qui vụ tận cùng địch thủ
quả là một cái giá rất đắt với huyết mạch quý báu của Chu gia nhất tộc. Tuy
nhiên dường như mọi suy tính trong đầu cô đang nằm trọn trong bàn tay của Vạn
Thụ. Hắn ta khẽ thì thầm vào tai cô rồi đưa tay bấm quyết thi triển một thuật
phong ấn:

- Ta thừa biết nàng đang muốn làm gì rồi. Lấy được bảo vật trấn tộc của Chu
gia thì không lẽ đến chút chuyện này mà ta còn không biết. Nàng từ bỏ hi vọng
cuối cùng này đi. Hai ta cùng sống hạnh phúc bên nhau không lẽ lại không tốt
đẹp hơn việc cả hai cùng chết hay sao. Ha ha ha ha.

Thuật phong ấn của Vạn Thụ Yêu Vương khiến cho toàn bộ kinh mạch trong người
của Ngọc Nhi trở nên đình trệ, hỏa khí không cách nào vận chuyển tập trung về
đan điền được. Hi vọng cuối cùng của cô cũng bị dập tắt, nàng đau đớn mà hét
lên thật to mang theo một tia hi vọng mỏng manh cuối cùng:

- CỨU TÔI VỚI!!!

Tiếng hét bằng tất cả sức lực cuối cùng của cô đưa âm thanh vang vọng khắp
rừng. Nhưng rốt cục vẫn không có tiếng trả lời. Cô gục mặt xuống những giọt
nước mắt tuyệt vọng rơi lã chã. Cô đã từ bỏ tất cả, cô buông cây cung trong
tay cho nó biết mất. Hai tay đặt xuống đất đỡ lấy cơ thể kiệt sức của mình.
Trong lúc cô đang tuyệt vọng thì tên Vạn Thụ Yêu Vương đáng ghét kia lại đột
nhiên đứng dậy quay lưng lại mà cười khẩy:

- Con chuột nhắt kia không ngờ lại dám chườn mặt ra lúc này. Ha ha ha ha. Xem
ra ta lại phải tốn thêm vài giây chăm sóc nó rồi. Nàng đợi ta một lúc nhé!

Từ một bụi cây một tên nam nhân cao to lõa lồ một tay cầm kích một tay đeo túi
hành lí chạy băng băng ra miệng hét lớn:

- Tên khốn ức hiếp nữ nhi kia mau dừng tay lại!!!


Ngũ Thánh Thú Truyền Kỳ - Chương #5