Chiến Vạn Thụ


Người đăng: phamquocan98

Vương Tiểu Thạch đang ngồi im như tượng mà ghé một mắt ra quan sát. Đôi tai
hắn vểnh lên hết cỡ cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng
thực sự cái giọng thì thào của nam nhân lục bào kia khiến hắn thầm cảm thấy
chán ghét. Hắn dù có cố gắng như thế nào cũng chẳng thế nghe được tên nam nhân
kia đang nói những gì. Thêm cả cái điệu bộ uốn éo như con đỉa của hắn ta càng
làm cho Tiểu Thạch ớn lạnh. Tên nam nhân thì cứ nói còn nữ tử đang quỳ gối
phía đối diện cho đến giờ vẫn chưa thấy mở miệng:

- Chắc là phu thê nhà này đang cãi nhau đây mà!

Cứ tưởng rằng hôm nay tiểu Thạch đầu nhà ta đã thông minh lên phần nào nhưng
ngờ đâu hắn lại phát biểu một câu ngớ ngẩn đến không tưởng. Tuy đã buông câu
kết luận dở hơi như thế nhưng hắn vẫn tiếp tục công việc của một kẻ rình trộm.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt nữ tử hơi chút thay đổi từ vẻ kiên nghị bất khuất
trước đó đang chuyển dần sang sợ hãi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng
phản chiếu ánh sáng mặt trời trở nên long lanh như những hạt ngọc chiếu vào
mắt hắn.

- Đẹp thật…

Hắn khẽ thốt lên. Dù biết rằng không nên khen vợ người khác nhưng hắn lại
không thể ngăn bản thân thốt ra những lời đó. Nhưng rồi hắn trông thấy tên nam
nhân kia đang đưa bàn tay lau đi những giọt lẹ trên má nữ tử hắn thở phào nhẹ
nhõm. Hắn ta tủm tỉm cười:

- Chắc là sắp làm lành rồi. Đợi hai người họ đi khỏi mình cũng phải nhanh
nhanh mặc y phục vào rồi rời khỏi cái chốn quái quỷ này. Chỉ vì chuyện cãi
nhau của hai vợ chồng nhà này mà mình cháy rụi mất bộ y phục còn bị cháy mất
mấy miếng da nữa chứ. May là chưa mất mạng.

Hắn còn thoáng nghĩ một lát sẽ ra bắt họ đền bù vì làm liên lụy đến hắn nhưng
rồi lại gạt đi. Loại người hành sự bá đạo như thế này hắn tốt nhất không nên
dây vào. Lỡ như khiến họ tức giận thì hắn chưa kịp biết tên cha mẹ ruột cũng
như chưa hưởng thụ những thú vui trên đời thì đã mồ yên mả đẹp. Nhưng rồi mọi
chuyện lại không như hắn suy diễn.

- Ngươi tránh xa ta ra. Đồ quái vật!

Tiếng hét phẫn nộ của của người nữ tử vang lên đập tan mọi suy luận trong đầu
hắn ta. Tiếng thét mang theo sự căm phẫn, khinh bỉ, chán ghét đến cực độ.
Trong tiếng thét ấy còn mang đến cho hắn cảm giác như người nữ tử đang cầu cứu
trong tuyệt vọng. Hắn vốn là kẻ không thích lo chuyện bao đồng nhưng khi nghe
thấy tiếng thét của nữ tử một cảm giác lạ lùng làm bụng hắn như quặn thắt lại.
Hắn dần cảm thấy giọng của nữ tử này rất quen, quen lắm. Hắn nhắm mắt lại cố
gắng hồi tưởng lại xem hắn đã nghe được giọng nói này ở đâu. Cố gắng lục tung
kí ức của mình từ khi hắn còn nhớ được. Và rồi hắn cũng nhớ ra. Giọng nói của
nữ tử ấy rất giống với mẹ hắn mười ba năm trước. Mọi thứ chạy qua đầu hắn như
một dòng điện. Hắn rơi vào một trang thái dị thường, những kí ức hiện về trong
đầu hắn chỉ có âm thanh và một bức màn đen giăng trước mặt:

- Thạch nhi! Con sao thế này? Thạch nhi! Sao người con nóng vậy?

- Đại phu, cho gọi đại phu mau!

- Mong ngươi cố gắng cứu chữa cho con trai ta.

- Tại sao? Ngươi là đại phu giỏi nhất thành tại sao lại nói không được?

Rồi sau đó hắn bắt đầu cảm nhận được cơ thể hắn đang di chuyển, ai đó đang bế
hắn trên tay mà chạy rất gấp rút, hắn cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được vòng
tay run run đang ôm chặt lấy hắn. Những câu hỏi mang đầy sự tuyệt vọng thỉnh
thoảng lại vang lên.

- Tại sao lại không được?

- Ông là đại phu mà sao lại không cứu con ta?

- Ông nói ông không đủ khả năng là sao?

Từng tiếng thở hổn hển, tốc độ di chuyển ngày một chậm lại. Một tiếng thét lớn
tuyệt vọng cuối cùng vang lên:

- Ai đó làm ơn cứu con trai ta với!!!

Rồi hắn nghe một tiếng "Bịch!" lớn nhưng vòng tay ấm áp ôm chặt lấy hắn vẫn
còn đó. Và hắn nhớ đó là lần cuối cùng hắn còn nghe được giọng nói trong trẻo
của mẹ hắn. Kể từ ngày đó giọng mẹ hắn khản đặc hẳn đi không còn giống như xưa
nữa. Hắn lớn lên cũng đã quen với giọng của mẹ hắn sau này nên cũng quên mất
mẹ hắn từng có giọng nói trong trẻo và ngọt ngào như ngày hôm ấy.

Những dòng hồi tưởng của hắn bị cắt ngang bởi một tiếng thét tuyệt vọng của
người nữ tử:

- CỨU TÔI VỚI!!!

Giống, rất giống. Từ chất giọng đến nỗi tuyệt vọng tột cùng trong tiếng thét
rất giống với mẹ hắn ngày ấy. Mắt hắn chợt nhòe đi, hai hàng nước mắt chảy ra
dàn dụa từ lúc nào hắn cũng không rõ. Hắn thừa biết rằng mẹ hắn đã không còn
nữa. Hắn đã biết rằng giọng nói trong ký ức của hắn cũng đã mất đi từ rất lâu
rồi. Hắn biết nữ tử này cũng là ngẫu nhiên sở hữu giọng nói ấy. Nhưng không
hiểu sao hắn cảm thấy trong lòng có cái gì đó thôi thúc hắn ta phải cứu nữ tử
này. Hắn muốn nói chuyện với nữ tử, hắn muốn nghe lại giọng nói ấy. Giọng nói
của người mẹ tuy chỉ là mẹ nuôi nhưng luôn là người hắn yêu quý nhất trong
đời. Hắn như mất đi lí trí đưa tay lau lấy hai hàng nước mắt đang chảy dài.
Tay cầm lấy bảo kích đứng dậy môi mím chặt. Hắn chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp chẳng
màng quan tâm đến việc hắn đang không có một mảnh vải che thân. Tiểu Thạch lấy
hết hơi để hét lên:

- Tên khốn ức hiếp nữ nhi kia mau dừng tay lại!!!

Ngọc Nhi sau khi nghe câu nói kia vang lên cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cô
tưởng chừng đã được cứu đưa mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra. Nhưng rồi đôi
mắt cô tối sầm lại không dám tin vào những gì mình vừa trông thấy. Một tên nam
nhân cao to đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân hớt hải chạy bộ
về phía cô. Cái thứ lủng lẳng ở giữa hai chân hắn cứ đong đưa khiến cô ngượng
chín mặt mà quay sang hướng khác. Hắn ta quá bình thường, không có một chút
chân khí tỏa ra, không một chút hào quang anh hùng nào toát lên ở hắn. Điểm
nhấn duy nhất chỉ là thanh kích nom có vẻ bất phàm mà hắn đang cầm trong tay.
Vạn Thụ Yêu Vương sau khi đứng dậy nhìn thoáng qua hắn rồi cười ha hả khiến
Ngọc Nhi mất hết hi vọng:

- Ta cứ tưởng ai xông qua được kết giới của ta nào ngờ lại là một tên dã
nhân. Ha ha ha ha.

Tiểu Thạch như bừng tỉnh trước sự cười nhạo của lục y nam tử. Hắn nhận ra hắn
vẫn đang lõa thể mà đứng trước mặt một tiểu cô nương. Nhìn thấy nữ tử đang
quay mặt đi chỗ khác càng khiến hắn cảm thấy cực kì xấu hổ vội đưa tay che đi
cái thứ treo lủng lẳng giữa hai chân. Nhưng rồi hắn dẹp sự xấu hổ của mình qua
một bên mà ngập ngừng lên tiếng:

- Ngươi… ngươi thân là nam nhi mà lại… đi ức hiếp… nữ nhi như thế mà coi được
à?

- Ồ ta đang bày tỏ tình cảm của ta với tiểu thiếp đấy chứ. Ta ức hiếp nàng
bao giờ?

Vạn Thụ Yêu Vương vừa cười nói vừa quay mặt sang Ngọc Nhi mà không thèm để mắt
đến Tiểu Thạch một cái. Tiểu Thạch nghe thấy câu trả lời của hắn ta liền
nghệch mặt ra. Hắn thầm nghĩ phen này hắn dư hơi thật rồi miệng lắp bắp không
biết phải làm thế nào:

- Ể? Ti… tiểu… thiếp…

- Ngươi im đi tên Thụ yêu chết tiệt kia. Ta thà chết chứ không để ngươi làm
nhục ta đâu.

Ngọc Nhi dù không dám tin rằng nam nhân kia có thể cứu được cô nhưng vẫn lên
tiếng để bấu víu lấy tia hi vọng cuối cùng. Cô sợ rằng khi nghe những lời dối
trá của tên Vạn Thụ cẩu yêu nam nhân kia lại bỏ đi thì cuộc đời trinh nữ của
cô chấm dứt từ đây.

- Thấy chưa cô ấy rõ ràng không phải tiểu thiếp của ngươi. Mau thả con gái
người ta ra nếu không… nếu không…

Được nữ tử kia mớm lời, Tiểu Thạch lấy lại vẻ anh hùng của mình nói nhanh.
Nhưng rồi bắt gặp ánh mắt tên lục y nam nhân kia quay sang nhìn hắn khiến hắn
lại trở nên ấp úng. Lục y nam nhân như không giữ được bình tĩnh nét mặt hắn
trở nên khó coi mà gầm lên phẫn nộ:

- Cái đồ sâu bọ như ngươi dám phá đám chuyện tốt của ta còn muốn buông lời
hăm dọa? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Nói đoạn hắn phẩy nhẹ cây quạt một cái về hướng Tiểu Thạch đang đứng. Từ trong
không trung xuất hiện hai mũi lao được bện từ dây leo bay vun vút tới trước.
Bị tung đòn bất ngờ, Tiểu Thạch còn chưa kịp phản ứng thì hai mũi lao đã sượt
qua hai bên má hắn rồi cắm phập xuống đất.

- Ồ! Đánh hụt mất rồi.

Vạn Thụ Yêu Vương vừa nói vừa cười hô hố đưa quạt che miệng. Máu đang chảy ra
từ hai vết thương trên má Tiểu Thạch. Mặc dù hắn rất muốn đưa tay lên che hai
vết thương lại mà suýt xoa nhưng điều kiện lại không cho phép. Những dây thần
kinh của hắn bị kéo căng ra như dây đàn. Mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh.
Hắn còn không kịp nhìn thấy lúc hai mũi lao xuất hiện thì đã bị chúng sượt qua
mặt. Hắn dám chắc rằng tên Vạn Thụ vừa rồi cố tình đánh hụt nếu không thì giờ
đây trên người hắn đã mang hai cái lỗ to tướng.

- Hắn thực sự chẳng để ta vào mắt. Được lắm! Ta sẽ cho ngươi phải hối hận.

Tiểu Thạch hoàn toàn không nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa đôi bên. Hắn
cầm kích bằng một tay mà xông lên.

- Aaaaaaa! Tên khốn kia nhận của ta một kích.

Ngọc Nhi ngồi bất lực dưới đất khẽ liếc nhìn sau khi nghe thấy tiếng hét đầy
uy dũng của tên nam nhân. Nhưng rồi cô lại thấy vọng tràn trề khi trông thấy
cái tướng cầm kích nửa mùa nực cười của hắn. Một tay hắn cầm kích, một tay hắn
che lấy hạ bộ khiến cho việc giữ thăng bằng còn khó nói chi đến việc đánh
nhau. Còn tên Vạn Thụ Yêu Vương khi trông thấy cái bộ dáng lao đến của hắn thì
bật cười ngặt nghẽo cố gắng lắm mới rặn ra được một câu mỉa mai:

- Ngươi…ha ha… bỏ tay ra khỏi cái thứ của nợ… hô hô… của ngươi… ha ha ha… mà
cầm vũ khí cho chắc vào… hô hô hô hô…

Mặc cho bị cười nhạo Tiểu Thạch vẫn lao tới đâm mũi kích vào người Vạn Thụ Yêu
Thương. Mũi kích đâm thẳng nhưng rồi xuyên qua người hắn ta như đâm vào không
khí. Huyễn ảnh của Vạn Thụ Yêu Vương nhún vai, trề môi nhìn hắn rồi biến mất.
Huyễn ảnh vừa biến mất thì Vạn Thụ Yêu Vương xuất hiện ngay sau lưng Tiểu
Thạch như bước ra từ hư không. Hắn đưa ngón trỏ điểm một chỉ nhẹ nhàng vào
giữa lưng Tiểu Thạch:

- Sao có thể?

- Nhất chỉ phá sơn. Ha ha ha ha.

Tiểu Thạch biết Vạn Thụ thực sự rất mạnh nhưng mọi chuyện diễn ra theo chiều
hướng mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Một đối thủ có khả năng di hình huyễn
ảnh thế này làm sao Tiểu Thạch có thể đối phó nổi. Hắn bị dính một chỉ nhẹ
nhàng nhưng không hiểu sao lực xung kích lại cực kì mạnh. Một chỉ đánh văng
hắn đi xa hơn chục trượng. Lục phủ ngũ tạng hắn vỡ tan, xương cốt như bị
nghiền nát, kinh mạch đứt đoạn. Hắn đau đớn. Nỗi đau đớn khủng khiếp đến nỗi
hắn không còn cảm giác được cơ thể mình nữa. Mắt đang mất dần nhận thức. Hắn
không thể nghe thấy gì nữa, mọi thứ trước mắt hắn mờ dần đi rồi tối sầm lại.
Hắn cảm nhận thấy cái chết đã gần kề. Tuy hắn cảm thấy cực kì tiếc nuối vì
cuộc đời mình phải chấm dứt ở đây nhưng miệng hắn thì lại đang thì thào:

- Ta không hối hận.

Ngọc Nhi nhìn thấy Tiểu Thạch chỉ dính một chỉ nhẹ nhàng đã bị đánh văng xa
như thế khiến mọi hi vọng cuối cùng của cô tan biến. Hắn đang nằm im bất động
trong khi Vạn Thụ Yêu Vương thì đang đứng nhìn hắn mà cười hả hê. Cô chắc chắn
hắn đã chết. Cô cảm thấy thương cho tên dã nhân kia. Chính vì tiếng kêu cứu
của cô mà hắn mới lao ra để rồi giờ đây phải nhận lấy cái chết đau đớn. Cô đưa
một tay về phía hắn đang nằm, mắt ngấn lệ lên tiếng:

- Dã nhân! Ta rất biết ơn ngươi. Và ta cũng xin lỗi ngươi.

Đột nhiên biến cố kinh thiên xảy ra. Chiếc nhẫn nằm trong sợi dây trên cổ Tiểu
Thạch bỗng phát ra một luồng kim quang chói lọi kèm theo đó là một sóng chấn
động mãnh liệt lan ra khắp xung quanh. Ngọc Nhi ở gần nhất vả lại còn đang mất
hết pháp lực bị dính chấn động đột ngột liền lăn ra bất tỉnh. Còn tên Vạn Thụ
Yêu Vương bị dính phải sóng chấn động cũng bị đẩy lui mấy bước, tay ôm ngực,
miệng phun ra một ngụm trọc khí. Trời đất đột nhiên tối sầm lại, gió cuộn đưa
tro than bay đầy trời. Tiểu Thạch vừa rồi vẫn nằm sấp ở đó đang từ từ đứng
dậy. Khi hắn quay lại, một luồng kim quang cực kì chói mắt phát ra từ khắp
người hắn. Đặc biệt là đôi mắt hắn kim quang tỏ ra dày đặc gấp mấy lần lại còn
mang theo một luồng uy áp mãnh liệt. Một giọng nói thần bí phát ra uy nghi như
sấm rền khiến Vạn Thụ Yêu Vương vừa rồi vênh váo cợt nhã trở nên cảnh giác.

- Cái tên tiểu tử này đúng là chẳng biết sống chết. Xương cốt, kinh mạch, ngũ
tạng nát be nát bét thế này đây.

Âm thanh phát ra từ người Tiểu Thạch. Nhưng cách nói kia thì chắc chắn không
phải là hắn. Vạn Thụ Yêu Vương cảm thấy lạ lùng nhưng dưới luồng uy áp trên
người Tiểu Thạch tỏa ra khiến hắn không dám manh động. Tiểu Thạch mắt tỏa kim
quang sau một lúc đứng im bất động lại tiếp tục mở miệng:

- Hmm. Thương tích cũng thuyên giảm phần nào rồi.

Nói rồi Tiểu Thạch làm vài động tác kì lạ như đang cố làm quen với cơ thể. Hắn
nhìn xuống phía dưới rồi bật cười:

- Cũng không được lớn cho lắm nhỉ. Ahahaha…

Tiểu Thạch vẫn cứ thong dong không để ý chút nào đến Vạn Thụ Yêu Vương – kẻ
vừa cho hắn một chỉ chí tử khiến Vạn Thụ không thể không khỏi cảm thấy tức
giận. Tuy nhiên những biến đổi kinh thiên vừa rồi khiến hắn không thể không
cảnh giác. Tiểu Thạch bước một bước nhẹ nhàng đầu tiên về phía trước. Bàn chân
vừa đặt xuống thì bên dưới mặt đất những đường kẻ màu lục đột nhiên xuất hiện.
Những đường kẻ chạy dài chi chít cùng những kí tự khó hiểu bao phủ cả một vùng
rộng lớn.

- Hửm? Di hình huyễn ảnh trận. Ha ha ha ha. Cũng gọi là có chút ý tứ!

Nói đoạn Tiểu Thạch bước thêm một bước thứ hai. Bước này hắn cố tình dậm mạnh
xuống đất khiến kim quang tỏa ra ngay dưới chân hắn. Pháp trận bên dưới dưới
một cái dậm chân này liền nứt vỡ khắp nơi rồi tan biến. Vạn Thụ Yêu Vương còn
chưa kịp định thần lại trước mọi chuyện vừa mới xảy ra. Một tên dã nhân không
có pháp lực tại sao lại có thể khiến trận pháp tâm đắc nhất của hắn vỡ tan ra
chỉ với một cái dậm chân như thế. Hắn như dính phải một kích chí mạng lùi lại
thêm mấy bước nét mặt nhăn nhó trông rất khó coi. Di hình huyễn ảnh trận là
trận pháp hắn bỏ ra cả nghìn năm nghiên cứu mới có thể học được. Trận pháp tuy
không có khả năng vây hãm hay tấn công bất kì ai nhưng lại khiến cho người lập
trận có khả năng thuần di vô hạn và tạo huyễn ảnh một cách tùy ý trong phạm vi
của nó. Hắn đã lập nên hàng trăm trận pháp này rải rác khắp lãnh thổ của mình
khiến cho hắn trở nên vô địch khi còn ở trong U Minh Lâm. Đây là lần đầu tiên
có người phát hiện và phá nát trận pháp của hắn một cách dễ dàng như vậy. Hắn
đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên sau mấy nghìn năm hắn cảm thấy sợ hãi
thực sự. Hắn vốn là một thôn hồn du mục xuất hiện tại U Minh Lâm hơn hai vạn
năm trước. Hắn lang thang khắp nơi nuốt thụ linh của yêu thụ trong rừng rồi
ngày càng trở nên lớn mạnh. Sáu ngàn năm trước sau khi nuốt được hơn mười
nghìn thụ linh hắn mới có được linh thể. Hắn chiếm cứ Tây bộ và Nam bộ U Minh
Lâm bằng yêu lực hấp thụ được rồi tự xưng Vạn Thụ Yêu Vương. Trong một lần vô
tình lang thang trong rừng hắn phát hiện một động phủ bỏ hoang. Bên trong động
phủ có rất nhiều sách đặc biệt là sách về trận pháp. Hắn miệt mài nghiên cứu
đủ loại trận pháp rồi ngày càng trở nên mạnh mẽ. Dù đã nghiên cứu toàn bộ sách
trong động phủ nhưng hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn. Hắn vẫn muốn tìm hiểu nhiều
hơn về trận pháp. Năm trăm năm trước hắn rời khỏi U Minh Lâm đi vân du khắp
nơi nhằm học hỏi nhiều hơn về trận pháp. Sau một thời gian dài lang bạt hắn
đến Nam Châu và gặp được Chu Thiên Vũ – gia gia của nữ tử đang nằm ngất ở gần
đó. Chu Thiên Vũ ngoài đam mê chế tạo bảo vật còn rất thích nghiên cứu trận
pháp. Với cùng một niềm đam mê mãnh liệt với trận pháp hắn và Chu Thiên Vũ
nhanh chóng kết thành bằng hữu. Và cũng trong thời gian này, hắn đã được Chu
Thiên Vũ cho xem qua "Phần Thiên Hạo Nguyên Kính". Hắn đã bị chiếc kính này mê
hoặc. Bên trong chiếc kính chứa đựng hàng nghìn hàng vạn hỏa nguyên pháp trận
khác nhau. Những trận pháp thâm ảo biến hóa khôn lường của nó khiến hắn ta
không cách nào kiềm lòng được và đã trộm nó. Sau đó hắn bỏ trốn về U Minh Lâm.
Chu Thiên Vũ tức giận cho người truy lùng. Nhưng với khả năng lẩn trốn của
mình, hắn đã khiến người của Chu gia chán nản bỏ cuộc. Hắn bế quan ở U Minh
Lâm nghiên cứu thần kính suốt mấy trăm năm qua nhưng mãi vẫn không thu được
kết quả gì. Hồi tưởng cả cuộc đời trải qua bao thăng trầm của mình hắn không
cam tâm chấp nhận sự thực trước mắt. Hắn quay người muốn bỏ trốn nhưng Tiểu
Thạch nhanh chân hơn đã đi trước hắn một bước. Tiểu Thạch bước một bước nhẹ
nhàng về phía trước, biến mất và xuất hiện phía sau Vạn Thụ:

- Đi đâu mà vội vàng thế? Ở lại đây ta cho ngươi xem thế nào là thuần di thực
sự.

Vạn Thụ Yêu Vương một lần nữa hốt hoảng bởi những chuyện đang xảy ra. Lúc vừa
xuất hiện hắn thấy Tiểu Thạch chỉ là một người bình thường không hơn không
kém. Hắn không có một tí pháp lực nào trong người nhưng giờ đây lại có thể
thuần di một cách dễ dàng mà còn không cần sự hỗ trợ của trận pháp. Thực ra
thì với pháp lực của Vạn Thụ hắn vẫn có thể thuần di mà không cần sự hỗ trợ
của trận pháp. Nhưng việc thuần di nhẹ nhàng và đơn giản như Tiểu Thạch vừa
làm là điều hoàn toàn không tưởng. Hắn càng cảm thấy sợ hãi hơn nhưng biết là
có cố chạy hay thuần di cũng không thể nào thoát được. Giọng hắn trở nên hòa
hoãn mở miệng nịnh nọt:

- Tiểu nhân có mắt như mù không biết lão quái đại thần thông giá lâm. Xin đại
nhân lượng thứ cho kẻ tiểu nhân lỗ mãng.

Tiểu Thạch vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt tỏa kim quang. Giọng miệt thị quát:

- Ta biết tỏng mọi thứ ngươi đang nghĩ trong đầu. Ngươi không cần vờ vịt nữa
làm gì. Giờ thì ta trả lại ngươi một chỉ.

Tiểu Thạch không nói nhiều lời đưa tay lên điểm một chỉ nhẹ nhàng vào giữa
ngực Vạn Thụ Yêu Vương. Kim Quang một lần nữa tỏa ra ngập trời. Vạn Thụ chỉ
kịp hét lên một tiếng đau đớn rồi vỡ ra thành hàng vạn đốm sáng màu lục lơ
lửng trong không trung. Hắn ta không có nhục thân nên không hề có máu huyết
tuôn ra. Một cột sáng màu lục chiếu thẳng lên trời cao tại nơi hắn tan biến
cùng một chiếc kính màu đỏ từ từ rơi xuống. Vạn năm tu hành, hấp thu ngàn vạn
thụ linh mới hình thành linh thể để rồi biến mất chỉ dưới một chỉ. Một chỉ
kinh thiên vừa thi triển xong, kim quang trong mắt Tiểu Thạch cũng vừa mờ dần
đi. Tiếng nói uy vũ kia vang lên đều đều nhỏ dần:

- Vừa kịp! Tiểu tử, lần này là lần cuối tàn hồn ta có thể cứu ngươi. Việc sau
này đành phải xem tạo hóa của ngươi thôi.

Dứt lời, kim quang trên người và trong mắt Tiểu Thạch tắt đi. Tiểu Thạch ngã
đánh oạch xuống đất nằm im bất động.


Ngũ Thánh Thú Truyền Kỳ - Chương #6